Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ !!!

Chương 51: Chương 51






Lãng Minh lần mò, cuối cùng cũng đến được phòng của A Cung.

"A Cung...!thức dậy mau."
A Cung bật dậy.
"Anh dâu...em xin lỗi.

Ngủ quên mất rồi."
Sau đó, A Cung hộ tống Lãng Minh trốn thoát an toàn.

Cả hai người cũng ngạc nhiên khi mọi chuyện êm xuôi như vậy.

"Đến bệnh viện..."\_Lãng Minh
A Cung chạy xe đến bệnh viện.
"Anh dâu...anh không nên xuất hiện lúc này."
A Cung nhìn qua nhìn lại, bóng dáng của Lãng Minh đã biến mất từ lúc nào.

Lãng Minh loay hoay tìm phòng bệnh của Tần Thiên Lăng đã bị Lãng Huân bắt gặp.

"Sao anh lại ở đây?"\_Lãng Huân
"Đến tìm chồng của tôi.

Nói cho anh ấy biết cậu đã làm gì với tôi.

Tôi nghĩ cậu mau đi mà trốn."\_Lãng Minh nghiến chặt răng
"Tự tin quá nhỉ.

Cứ thử xem..."\_Lãng Minh tức giận đẩy Lãng Huân ngã ra đất
Lãng Huân biết chắc chắn sau đó Tần Thiên Lăng sẽ mở cửa và nhìn thấy.

"Em đứng lên đi."\_Tần Thiên Lăng dìu Lãng Huân
Lãng Huân đắc chí nhìn Lãng Minh.
"Anh yêu à...em không biết người này...tự dưng...anh ấy..."\_Lãng Huân cứ đứng dựa vào người Tần Thiên Lăng
"Cậu là ai? Lại dám gây sự với vợ sắp cưới của tôi."\_Tần Thiên Lăng lạnh lùng
"Vợ sắp cưới? Vợ anh đang đứng trước mặt anh này...!"\_Lãng Minh đưa giấy đăng ký kết hôn của anh với Tần Thiên Lăng lên
Lãng Huân hơi lo sợ nhưng vẫn bình tĩnh nói.
"Lúc trước, anh bảo đã bị một người lừa kết hôn sao? Anh ta không phải là người đó chứ?"\_Lãng Huân nói dối một cách trắng trợn
Thế mà Tần Thiên Lăng cũng tin.

Anh ta mở bóp tiền rút ra mấy cái thẻ.

"Bao nhiêu đây có đủ để cậu ly hôn với tôi không?"\_Tần Thiên Lăng vứt đống thẻ đó vào mặt Lãng Minh
A Cung cùng lúc chạy tới.

"Chúng đi đi.

Đừng ở đây nữa."
Lãng Minh bật khóc, nước mắt liên tục trào ra không thể kiểm soát được.

"Bao nhiêu tiền...tôi cũng không ly hôn với anh.


Lúc trước, anh là người lừa tôi kết hôn với anh mới đúng." \_Nói xong, Lãng Minh hối hả chạy đi
"Làm thế nào anh ta mới chịu buông tha cho anh?"\_Lãng Huân giả tạo nói
Tần Thiên Lăng không nói gì, chậm rãi bước ra xe.

Anh đã bắt gặp Lãng Minh ngồi khóc trước mặt A Cung nhưng vẫn hững hờ rời đi.
Bác tài xế chạy xe vụt qua mặt Lãng Minh.

"A Cung...chúng ta phải đến công ty rồi."\_Lãng Minh kiên quyết
A Cung đành phải nghe lời.

Lãng Minh hiên ngang bước vào phòng họp, ngồi vào vị trí của các cổ đông.

Lãng Huân và Liêu Hiểu Đạt lập tức thấy chướng tay gai mắt.

Tần Thiên Lăng ngồi vào vị trí trung tâm nhưng ánh mắt cứ hướng về phía người anh cho là lừa đảo.

"Em gọi bảo vệ nhé..."\_Lãng Huân nói với Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng nhẹ nhàng gật đầu.

Tim Lãng Minh sắp vỡ ra rồi.

Bảo vệ kéo tay Lãng Minh định vứt ra ngoài thì Hắc Thần Doãn chặn lại.

"Người này là do tôi mời tới..."\_Hắc Thần Doãn dịu dàng kéo lấy tay Lãng Minh cho ngồi cạnh anh
Lãng Minh vô cùng biết ơn, vội cảm ơn một tiếng.

Tự dưng trong lòng Tần Thiên Lăng hiểu vì sao mà khó chịu, đập bàn một cái.

Mọi người giật mình.

"Bắt đầu cuộc họp đi."\_Tần Thiên Lăng
Mặc dù, Tần Thiên Lăng mất tất cả các ký ức nhưng kỹ năng vẫn còn.

Anh nắm được trọng tâm và hiểu những gì mọi người nói.

Tần Thiên Lăng cũng nhận ra cái bẫy đang dần hiện ra trước mặt anh.

"Ngài Tần, tôi có một đề nghị.

Tôi đang làm một dự án lớn.

Anh có thể chuyển một ít cổ phần của anh qua cho tôi.

Tôi sẽ có tiếng nói trong dự án đó ạ."
"Những lời thô thiển như vậy mà cũng nói cho được."\_Nội tâm Tần Thiên Lăng
"Em nghĩ chúng như vậy đó.

Anh nên làm theo lời của Liêu Hiểu Đạt nói."\_Lãng Huân nói giúp
Tần Thiên Lăng chẳng để tâm, ra hiệu Đặng Tiêu Tư đi làm việc.

Đặng Tiêu Tư bước nhanh lên bục.

"Mọi người hãy nhìn lên đây."
Cả khán phòng tập trung vào màn hình chiếu.

"Những ai làm việc lâu năm trong công ty sẽ biết về vụ cháy thế kỉ ở Tần Thị.

Có rất nhiều người đã chết trong vụ cháy này nhưng...có một vị lãnh đạo ưu tú đã chết một cách oan uổng...Vụ án đó đến nay, đến cảnh sát vẫn chưa thể làm rõ."\_Đặng Tiêu Tư
"Không lẽ người Tiêu Tư ca nhắc tới là bố mình."\_Nội tâm Lãng Minh
"Là Lãng Tịnh...chắc chắn là Lãng Tịnh."\_Mọi người xung quang bàn tán
Liêu Hiểu Đạt bắt đầu lo sợ, mồ hôi túa ra khắp người.

Tần Thiên Lăng nắm bắt được rồi lên tiếng.
"Ông Liêu thấy thế nào?"\_Tần Thiên Lăng lạnh nhạt hỏi
"Ờm...tôi không có ý kiến."\_Liêu Hiểu Đạt
Thế là Đặng Tiêu Tư nói tiếp.

"Mọi người hãy nghe đoạn ghi âm này."
Giọng nói khàn khàn, giọng điệu khó ưa thì mọi người cũng nghe ra đó là Liêu Hiểu Đạt.

Lãng Minh là người chăm chú lắng nghe nhất.
Đó là khoảnh khắc cuối đời của bố Lãng Minh.

Lãng Minh nghe rõ ràng những tiếng van xin của bố anh, anh nghe tưởng tượng ra cảnh bố anh bị dày vò đến mức nào.

Mặt Lãng Minh nóng rang, ánh mắt thù hận đã làm anh bật dậy nhào lại chỗ Liêu Hiểu Đạt.

"Là ông...!là người đã giết bố tôi."
"Không có...tôi không có giết ông ta."
"Chứ ai ở đây nữa hả?"
"Tôi...tôi xin lỗi nhưng tôi chính là người phóng hoả giết tất cả những người khác.

Lãng Tịnh...tôi không có giết ông ta."
Lãng Minh bỏ cổ áo Liêu Hiểu Đạt ra rồi thơ thẩn.

"Mọi người nghe thấy rồi..."\_Mấy vị cảnh sát từ đâu bước ra
Liêu Hiểu Đạt bị còng tay lại.

"Xin cảm ơn...ngài Tần, cậu Đặng đã cùng hợp tác phá án."
Vụ án đó đã được Tần Thiên Lăng dùng tiền để tổ chức điều tra trở lại.

Tần Thiên Lăng thật sự đã tốn rất nhiều hơi sức cho Lãng Minh.
"Không ngờ...phải vạch mặt Liêu Hiểu Đạt nhanh đến vậy.

Con đã vào tù thì bố phải vào cùng cho vui chứ."
\_Tần Thiên Lăng
Và cuối cùng, cuộc họp kết thúc chóng vánh như vậy.

Lãng Huân đã gọi điện và mắng Cố Dạ Bạch một trận.


Lãng Minh thoát ra và làm hỏng chính sự của Lãng Huân.

Trong khi Tần Thiên Lăng và Lãng Huân đang ngồi cạnh nhau trong văn phòng, Lãng Minh bước vào.
Lãng Minh tức giận, khó chịu, buồn bã đều có đủ.

Anh từ từ bước lại gần.

"Boss Tần, nếu anh không nhớ được thì lúc trước, tôi là thư ký riêng của anh."\_Lãng Minh
Tần Thiên Lăng làm lơ, giả vờ không nghe thấy gì.

Anh cố tình thể hiện các cử chỉ ngọt ngào với Lãng Huân.
Lãng Huân thì đắc ý chưa kìa.

Anh ta cầm cốc nước rồi tự hất nước vào đôi giày của anh ta.

"Anh yêu...giày của em bẩn rồi."
"Tên lừa đảo...đến đây, quỳ xuống lau giày cho vợ sắp cưới của tôi."
Lãng Minh muốn đánh thẳng vào mặt Tần Thiên Lăng nhưng không được.

Anh không thể hành động một cách tuỳ tiện, điều đó chỉ làm anh thiệt thòi mà thôi.

"Này...đứng ngơ ở đấy làm gì? Mau lau đi."\_Tần Thiên Lăng đứng dậy đá vào chân Lãng Minh khiến Lãng Minh bất giác mà quỳ xuống
"Đừng có ra vẻ đáng thương trước mặt tôi."\_Tần Thiên Lăng cười đểu
Lãng Huân ngồi đó vắt chéo chân, sung sướng hưởng thủ vở kịch anh muốn xem nhất.

Vở kịch mà anh là nhân vật chính, thoải mái dày vò những người xung quanh.

Lãng Minh cố chịu đựng, anh từ từ lau giày cho Lãng Huân.

Gương mặt Lãng Minh cúi xuống như sắp khóc đến nơi.

Lãng Minh đã chăm chú lau giày thì giày của Lãng Huân hất thẳng vào mặt Lãng Minh.

Đó chính xác là một cú đạp nhẹ vào phần má phải của Lãng Minh.

Lãng Huân làm đến như thế mà Tần Thiên Lăng vẫn nuông chiều.
"Này...lau tiếp đi...lười biếng đến vậy sao?"\_Giọng Tần Thiên Lăng hơi run run
Lãng Minh ngồi im lặng vài giây rồi đứng lên.

"Tôi muốn ly hôn."\_Lãng Minh kiên định
"Được thôi.

Giấy tôi để ở trên bàn.

Chỉ cần một chữ ký."\_Tần Thiên Lăng
Lãng Minh ký một cách dứt khoát.

Khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.

Anh kéo tay Lãng Huân giật lấy chiếc nhẫn trên tay anh ta.

"Cái này là của tôi."\_Lãng Minh rời đi mà không nhìn Tần Thiên Lăng một lần nào
Hắc Thần Doãn đã đoán trước được chuyện này.

Anh đứng trước cửa đợi Lãng Minh.

"Cậu không sao chứ?"
Lãng Minh tự ôm lấy Hắc Thần Doãn rồi khóc như mưa.


Tiếng khóc nghe rất nao lòng.

Lãng Minh không kiềm lại được, anh đứng trước cửa phòng của Tần Thiên Lăng mà khóc.

Tần Thiên Lăng bên trong phòng luôn để ý tới bóng lưng của Lãng Minh.

Anh chú tâm đến nỗi, Lãng Huân gọi cũng không nghe.

"Anh...anh yêu..."
"Chuyện gì?"
"Chúng ta có thể kết hôn rồi..."
"Ừm...đi theo tôi."
Tần Thiên Lăng kéo Lãng Huân đi trước mặt Lãng Minh.

Lãng Huân thấy vậy càng đắc ý.

"Chúng ta đi đâu?"
"Đến tổ chức...tôi giới thiệu cậu với mọi người."
Lãng Huân nghe thấy thì vui mừng nhưng không phát hiện được lỗ hổng trong câu nói đó.

Tần Thiên Lăng chạy thẳng đến tổ chức.

Cố Dạ Bạch ở đó.
Tần Thiên Lăng đến, mọi người tập trung lại.

"Tôi đến để thông báo.

Tôi sẽ kết hôn với người này."
Cố Dạ Bạch nghe thế thì trừng mắt nhìn Lãng Huân.

Anh ta lập tức kéo Lãng Huân ra nói chuyện ở một góc.

"Tại sao anh nói sẽ không đụng vào Tần Thiên Lăng?"
"Yên tâm...tôi sẽ ly hôn.

Sau đó, chia đôi tài sản của Tần Thị.

Anh một tôi một thế là anh vừa có tiền vừa có người để sử dụng."
"Kế hoạch tốt vậy sao?"\_Tần Thiên Lăng lên tiếng
Cố Dạ Bạch và Lãng Huân quay lại thì tất cả mũi súng đều hướng về phía hai người đó.
"Bọn mày dám..."\_Cố Dạ Bạch lớn tiếng
"Vậy là...anh không bị mất trí nhớ."\_
Lãng Huân sửng sốt
"Cậu tưởng chỉ có cậu mới biết giả vờ mấy trí nhớ...đúng là ngu ngốc mà..."\_Tần Thiên Lăng lật mặt
Lãng Huân bối rối, khuôn mặt thất thần.
"Kế hoạch rác rưởi này thì có thể lừa được tôi sao? Nói...ai là người sai bảo bọn mày làm mấy chuyện vớ vẩn này."\_Tần Thiên Lăng
Cố Dạ Bạch cười lớn một tiếng.

"Tần Thiên Lăng...Anh khôn cả đời mà dại một khắc...."\_Cố Dạ Bạch bình thản nói
"Là sao hả?"\_Tần Thiên Lăng nóng lòng hỏi
"Anh cẩn thận bảo vệ Lãng Minh ra khỏi chúng tôi nhưng anh lại để Lãng Minh lọt vào tay Hắc Thần Doãn.

Anh khôn hồn thì đừng làm tổn hại đến chúng tôi, cẩn thận Lãng Minh chết mà không còn xác."\_Cố Dạ Bạch
"Câm miệng..."\_Tần Thiên Lăng trừng phạt Cố Dạ Bạch bằng một viên đạn vào cánh tay
Đúng lúc đó, Hắc Thần Doãn gọi điện đến.

\_Continue\_