Lãng Minh được Tần Thiên Lăng đưa đến một bệnh viện nhỏ ở gần đó.
“Em tỉnh rồi?”
Hắn mau chóng đỡ người y dậy, rót cho y một cốc nước. Y bối rối uống một ngụm, nhìn thấy hắn ở đây, y không biết làm sao đối mặt.
Hắn đột ngột kề mặt sát vào y, xoa xoa sau gáy của y.
“Còn đau không? Anh giúp em bôi thuốc nhé.”
Hắn vẫn ân cần như vậy mà y lại giấu hắn đến căn cứ của Trương Tấn Kiệt một mình, y cảm thấy có lỗi với hắn. Y dùng ánh mắt biết lỗi nhìn hắn, ngập ngừng nói.
“Tôi định nói với anh về chuyện này…lúc trở về, nhưng mà…”_Lãng Minh biện minh
Hắn xoa đầu y một cái, cười khẩy.
“Cũng may…là tôi đến kịp.”
Đến giờ, y mới sững người nhớ đến việc này. Nếu hắn không đến thì y sẽ như thế nào? Nếu hắn không đến thì y sẽ bị đánh đập thành cái thứ không ra hình người chăng? Y thở phào nhẹ nhõm khi hắn đã đến đón y.
Nhưng không may rồi, chuyện hắn đến đón y chắc chắn sẽ đến tai Trương Tấn Kiệt, vậy rắc rối sẽ đến rồi.
“Em đang nghĩ cái gì đấy?”_Hắn hỏi bâng quơ
“Sao anh đến đón tôi? Trương Tấn Kiệt, ông ta sẽ nhắm vào anh, không để anh yên đâu.”
“Hừ…còn biết lo lắng cho anh sao?”_
Hắn chạm nhẹ vào cánh mũi của y
“Không phải…là tôi…”
“Em yên tâm, anh đã có tính toán riêng cho mình.”
Ngồi trên giường bệnh, y kéo tay hắn nắm chặt.
“Có thể nói cho tôi nghe không? Tính toán của anh?”
Y biết, y làm thế là không đúng. Các kế hoạch của y, chỉ nói cho hắn nghe mấy phần. Bây giờ, y đòi hắn nói cho y nghe thì có chút chột dạ.
Hắn nhìn y thoáng chốc rồi nói.
“Sáng mai, anh bắt chuyến bay đến Ma Cao, coi như trốn ở đó một thời gian.”
Mắt y thoáng đượm buồn, ánh mắt day dứt vướng lên người hắn.
“Tôi ra sân bay đón anh.”
“Cảm ơn em.”_Hắn đặt một nụ hôn lên trán y
Sau khi, y truyền nước biển xong xuôi, hai người bắt taxi trở lại thành phố. Đến đã 6h chiều, hắn đưa y về biệt thự luôn. Từ nãy đến giờ, hắn nắm chặt tay y, đến biệt thự mới quyến luyến buông tay.
“Tạm biệt, anh về cẩn thận.”_Lãng Minh quay lưng bước vào cổng biệt thự
Y vừa bước vào phòng khách, Trương A Hoa đã chờ sẵn ở đó.
“Sao anh về trễ thế hả?”_Cô ta hét lên, ra vẻ
“Công ty có việc.”
Y mệt mỏi, đi thẳng lên phòng thay y phục. Y chỉ mới đính hôn với cô ta mà cô ta đã ra vẻ như thế này, khi lấy cô ta chắc y mất hết sự tự do.
Lãng Minh xuống phòng ăn thì thấy cô ta mắng chửi A Bối. Y đã nghi ngờ điều này lâu rồi nhưng bây giờ mới tận mắt chứng kiến.
“Khụ…khụ…”_Lãng Minh ho khụ khụ ra hiệu
Y vẫn thong dong bước lại, kéo ghế ung dung ngồi xuống.
“Anh xin lỗi vì đã về trễ. Làm em đợi rồi.”
Y lại buông lời mật ngọt chết ruồi với cô ta, chẳng mấy chốc cô ta lại dịu hiền dễ bảo. A Bối đáng thương, dùng bữa mà cuối gầm mặt xuống bàn.
“Con ăn xong rồi.”
A Bối đừng dậy thì bị Trương A Hoa lườm một cái, thằng bé lập tức sợ sệt. Y nheo mắt, con trai bảo bối của y bị người phụ nữ này doạ nạt.
“Em cứ để A Bối lên phòng. Thằng bé còn phải làm bài tập nữa mà.”
Thông thường, cô ta còn bắt A Bối phải rửa bát. A Bối rời đi, y treo lên bộ mặt lạnh như băng.
“Em không thích A Bối sao?”
Cô ta nín bặt, bối rối.
“Anh mong em đối xử với thằng bé tốt một chút. Nếu em không làm theo, anh sẽ đối xử với em như cách em đối xử với con trai anh.”_Lãng Minh dặn đũa xuống bàn, đe doạ
Trương A Hoa cười trừ, làm bộ nũng nịu với y.
“Em sai rồi…”
Lãng Minh vẻ mặt ghẻ lạnh, đẩy cô ta ra đứng lên. Sau đó, y liên tục lao đầu vào công việc, ngồi trước màn hình máy tính. Y cũng âm thầm đi ra thư phòng bàn chuyện với bọn đàn em.
“Về Trương Thị, các cậu tính đến đâu rồi.”
“Vâng, anh dâu. Ngày mai, Trương Thị chắc chắn sẽ bị lục tung lên.”
“Tốt, cậu nghỉ ngơi đi.”
Đã tối rồi, y cũng thấm mệt nhưng vẫn cố gọi điện cho hắn.
“Chuyến bay của anh vào mấy giờ?”
“7h sáng ngày mai.”
“Được rồi. Tôi nhất định đến đón anh.”
“Tối nay, em không đến chỗ anh sao?”
“Chắc là vậy rồi…”
Tần Thiên Lăng nghe thấy, thở dài nuối tiếc.
“Anh sẽ đi rất lâu đúng không?”_
Lãng Minh đột ngột hỏi
“Đúng vậy, tiểu Minh à~”
“Tôi sẽ rất nhớ anh đó~~~”_Thanh âm êm dịu, có phần chân thành của y
Trong lồng ngực của hắn nóng lên, cả người hắn được tình yêu của y làm nóng cả người.
Lãng Minh đang gọi điện với Tần Thiên Lăng, Trương A Hoa đẩy cửa xông vào.
“Minh à, đi ngủ thôi, trễ rồi.”
Giọng của cô ta phát ra cũng thanh thanh và trong trẻo giống như y, nhưng hắn chỉ chịu được giọng của y và chán ghét giọng điệu của cô ta. Y vội cúp máy.
“Được thôi, chúng ta đi ngủ.”_Lãng Minh đành ngậm ngùi cất điện thoại đi
Y và cô ta tuy nằm chung một giường nhưng có khoảng không vô hình ngăn cách tuyệt đối giữa hai người. Y đợi cô ta ngủ liền đẩy cô ta, tuyệt đối không chạm vào cô ta.
***
Buổi sáng, y một mạch thay y phục chạy đến Trương Thị.
Trương Tấn Kiệt đến công ty rất sớm, chăm chỉ xem hồ sơ xổ sách thì y chạy đến.
“Bố, Trương Thị sắp không xong rồi.”
Trương Tấn Kiệt nheo mày.
“Có người đem tài liệu mật của công ty phát tán ra bên ngoài.”
“Đúng là vậy. Các văn phòng của Trương Thị đều bị lục tung cả lên rồi.”
“Ha…ha…ha…”_Trương Tấn Kiệt nham hiểm cười lớn
Lãng Minh cũng lộ mặt thật.
“Ông thấy cảnh này có quen không? Năm đó, Tần Thị cũng hệt như vậy.”
“Thì ra mày đã có kế hoạch sẵn. Nhưng tiếc là mày vẫn còn non. Bên sở tư pháp và viện kiểm soát đều đứng về phía tao, chốc nữa thì mọi chuyện sẽ êm xuôi thôi.”
Một khi con người lật mặt thì vô cùng đáng sợ, khi đã tháo mặt nạ xuống là một con quỷ ở bên trong. Trương Tấn Kiệt hệt như vậy, từ thái độ đến biểu cảm thể hiện rõ một người gian manh.
“Ông chắc là mọi việc sẽ êm xuôi?”_
Lãng Minh khéo léo đe doạ
“Ý của mày là gì?”
“Hưm…Trương Thị sẽ không sao. Nhưng đường dây buôn ma tuý của ông bị tóm rồi. Người của tôi đang xử lý việc ở bên đó.”
Mặt ông ta lập tức tái xanh đi.
“Mày nói cái gì? Nói láo đúng không? Hù doạ tao đúng không?”
“Không…đùa ông đâu. Chuyện ông làm có liên quan đến pháp luật. Ông phải chịu tội thôi.”
Trương Tấn Kiệt như một con cún bị đẩy góc tường, cựa quậy cách nào cũng không thể thoát ra, vô cùng đáng thương!!!
“Tôi đợi ngày này lâu rồi. Nhân phẩm đạo đức của ông còn không bằng lũ cầm thú. Ông cướp công ty của bố tôi, cướp mồ hôi công sức của ông ấy, làm sụp đổ của Tần Thị, phá hoại gia định nhỏ của tôi. Ông tưởng tất cả việc làm của ông có thể lấy tấm vải che lại, thì không ai biết sao?”
“Là mày chơi tao. Mày làm trò đểu cáng. Trương Thị là cơ nghiệp của tao, tao đã đổ vào nó không biết bao nhiêu công sức. Mày nói lấy đi là được sao?”
Ông ta tiến tới, đẩy mạnh vai y, khiến y văng ra xa.
“Tôi đã làm gì có lỗi với ông mà ông hại gia đình tôi ra thế này.”
“Haha…không biết sao. Thằng bố của mày cướp bà ấy ra khỏi tao. Mày là con của nó, đương nhiên tao căm ghét mày rồi.”
“Bố tôi và mẹ tôi yêu nhau mới có tôi. Tại vì ông là một kẻ thua cuộc, thua dưới chân của bố tôi, bây giờ thua dưới chân của tôi. KẺ THẢM HẠI!!!”
“Mày dám…”
Trương Tấn Kiệt chưa đấm y được một cái thì đội ngũ cảnh sát đã vây bắt ông ta. Ông ta nhìn y trừng trừng căm phẫn.
“Mày đừng tự đắc…Thằng nhóc hay đi cùng với mày đâu rồi? Lên máy bay rồi sao? Mày để tao vào tù thì phải đổi mạng của thằng nhóc đó.”_
Trương Tấn Kiệt cười gian trá
“Cái gì? Tần Thiên Lăng sao?”_Nội tâm bất an của Lãng Minh
Lãng Minh bàng hoàng chạy ra sân bay, bây giờ 7h 30 phút.
“Anh ấy lên máy bay rồi sao?”_Lãng Minh cố trấn an bản thân y
Y chạy như một thằng khờ sắp sân bay, y muốn kiểm chứng hắn đã lên máy bay chưa.
“Không được rồi lên máy bay thật rồi.”
Lãng Minh ngồi phịch xuống, khuỵ gối xuống, nước mắt túa ra như một dòng suối. Mọi cảm xúc tiêu cực lũ lượt ừa về, như một dòng tràng giang của sự đau khổ, mất mát, chia li.
“Đi thật rồi? Phải làm sao đây?”
Y vẫn ngồi đó, nhiều người đi ngang qua nhưng chẳng có chút thương xót. Giữa biển người rộng lớn nhưng không có hắn, y không tìm được hắn.