Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ!!! (Phần 2)

Chương 72




Lãng Minh thở gấp rút, giật hông một phát rồi, y co rút dựa lưng lên ngực hắn. Hắn kéo mặt y qua, khẽ đớp lấy đôi môi hững hờ kia. Một nụ hôn nồng nhiệt, ngọt ngào, gợi sắc tình.

Vật thể ấy cuối cùng cũng chịu rút khỏi y, khiến cả người y run run không kiểm soát. Hắn cười thoả mãn, dù sao thì y đang ngồi trên người hắn ưỡn ẹo, bao nhiêu vết thương trên người hắn đều biến mất hết.

Lãng Minh cố gắng, gồng mình lại để giữ cho chất dịch trắng trào ra ngoài. Vẻ mặt đầy ái muội khiến hắn không cầm lòng mà cắn lấy môi y.

Quá đỗi bất ngờ, Lãng Minh giật nảy chất dịch trắng trào ra ngoài, chảy xuống đùi hắn. Vẻ mặt Lãng Minh cau có.

“Em thấy tiếc sao?”_Tần Thiên Lăng ranh mãnh

“Đều tại anh.”

Vừa lâm trận xong, Lãng Minh vẫn có thể đứng dậy, thoải mái bước đi chứng tỏ thể lực của y đã khá lên rất nhiều. Lãng Minh lấy trong ngăn kéo ra bộ y phục mới để thay, chứ bộ y phục kia đã nhăn nhúm hết cả rồi.

Tần Thiên Lăng cũng nhanh nhẹn xử lý hiện trường, chỉnh sửa lại bộ y phục.

“Anh sẽ làm việc dưới trướng của Trương Tấn Kiệt một thời gian.”

Lãng Minh ngầm nghĩ, đây đúng là trong một phần kế hoạch của y.

“Anh mau nhanh chóng lấy được niềm tin của ông ta. Tôi không có nhiều thời gian để dây dưa.”

Lãng Minh đang cài khuy áo thì hắn bất thình lình ôm lấy y từ đằng sau.

“Anh biết cả rồi. Không cần phải giả đò, ngọt ngào với anh một chút không được sao?”

Lãng Minh khó chịu hất hất vai, báo hiệu hắn tránh xa y ra.

“Tôi phải thực hiện kế hoạch của tôi. Tạm thời, chuyện của tôi và anh để sau vậy.”

Khuôn mặt Lãng Minh đã có ba phần dễ coi, không có cau gắt như lúc trước. Tuy vậy, một phần lạnh nhạt còn lại là đại diện cho mối nối giữa hai cá thể mà không cách nào có thể trở về tình trạng ban đầu.

“Được thôi. Anh không nói nữa cũng được. Anh đến để em biết anh không sao…”_Tần Thiên Lăng nói câu đó mà trong lòng thầm nghĩ, Lãng Minh thì quan tâm gì hắn

“Cảm ơn anh đã trở về.”_Thanh âm không quá cao, không quá trầm nhưng nó có thể làm đầu óc của Tần Thiên Lăng trở nên mù mịt

Rốt cuộc là sao đây? Lãng Minh lúc lạnh lúc nóng, lúc nhạt lúc mặn, hắn chẳng thể đoán nổi chỉ biết cuốn theo y.

Không khí vừa ấm dần lên, Lãng Minh đã đóng băng nó ngay lập tức bằng những câu nói ra lệnh.

“Anh dùng chiếc điện thoại này. Tôi có cài định vị vào đây. Bây giờ, anh là người của tôi nên tôi có trách nhiệm bảo vệ anh.”

Tần Thiên Lăng đơ người, tâm trí rỗng tuếch.

“Tôi cần anh hợp tác diễn một vở kịch. Sáng mai, công ty này sẽ trở thành công ty con của Trương Thị.”

“Không lẽ nào…Mục tiêu của em là Trương Thị. Nói đúng ra là Trương Tấn Kiệt.”

“Đúng vậy…Anh giúp tôi không?”

“Đương nhiên. Cứ tin ở anh.”

“Tốt lắm…”

Lãng Minh nhón chân dịu ngọt đá lưỡi với hắn như một phần thưởng bất ngờ. Hắn đê mê đến mức trí não như vỡ tung ra, vậy mà, y đột ngột dừng lại khiến hắn cảm thấy bị thiếu thốn.

“Hôm nay, bao nhiêu đây đã đủ rồi.”

Lãng Minh nhanh chóng cự tuyệt hắn.

“Anh cầm đồng tài liệu này ra ngoài. Tránh bọn chúng nghi ngờ.”

Tần Thiên Lăng rời khỏi đó với tâm trạng luyến tiếc cực độ. Hắn đẩy cửa bước ra, hai tên đàn em của Trương Tấn Kiệt đang ngồi ở dãy hành lang đối diện nên hắn yên tâm tuyệt đối, bọn chúng sẽ chẳng nghe thấy gì.

“Làm gì mà lâu thế hả?”

“Tôi thảo luận bản dự án mới.”

“Úi giờ…Xem mày huênh hoang kìa.

Ông Trương cho mày chút tự do vì may mắn có quan hệ với con rễ ông Trương. Nếu không, mày chỉ có bị giam ở bang đảng.”

“Ngoan ngoãn…nói chuyện cho dễ nghe một tí, cái đồ dựa hơi.”_Hai bọn chúng cười phá lên

Tần Thiên Lăng nghiến răng định vung nắm đấm thì Lãng Minh đã xen vào trước.

“Là người bố của tôi sao?”_Lãng Minh khí phách bước ra, đối diện với hai tên đó

Hai tên đó nhìn thấy Lãng Minh thì sợ xanh mặt. Chúng nó biết nhà họ Trương không có con trai, vậy tính ra Lãng Minh sẽ thừa kế cơ ngơi kia, nên đương nhiên bọn chúng sẽ nể nang y ra mặt.

“Cậu Lãng, làm phiền đến cậu sao?”

_Bọn chúng khúm núm, run rẩy nói

“Người mấy cậu làm phiền là nhân viên của tôi. Giám đốc Tần bảo mấy cậu cứ đi theo anh ấy.”

Lãng Minh vô tình biến Tần Thiên Lăng thành kẻ mách lẻo, nhưng cũng đang giải vây cho hắn.

“Chuyện này là do ông Trương sai bảo ạ.”

“Lý do là gì? Cậu nói tôi nghe thử xem nào.”

Bọn chúng biết rõ không thể nói lý do cho Lãng Minh nghe nên nói lách sang việc khác.

“Bọn tôi một phần cũng do cô Trương sắp xếp. Bảo bọn tôi bảo vệ anh thật tốt.”

“Cha nào con nấy. Canh chừng thì bảo là canh chừng. Cố tỏ ta tốt bụng lắm, bảo vệ cái rắm.”_Nội tâm Tần Thiên Lăng

Lãng Minh làm vẻ đang suy nghĩ.

“Nếu vậy thì thế này đi. Tôi sắp xếp một phòng cho hai cậu nghỉ ngơi. Tôi và giám đốc Tần sẽ ở đây khi tan làm, chẳng đi đâu xa cả. Hai cậu cứ yên tâm.”

Hai tên đó nghe thấy nghỉ ngơi là mắt sáng rỡ. Hơn thế, Lãng Minh dùng điệu êm tai nhưng đầy thuyết phục khiến bọn chúng nghe theo răm rắp.

Xong xuôi, Lãng Minh lại kéo Tần Thiên Lăng vào phòng làm việc của y.