Sau một đêm, Lãng Minh khóc hết nước mắt, gối của y ướt đẫm. Y lồm cồm bò dậy, nhìn con mắt sưng to của mình, y nhanh chóng đắp lá trà xanh ở ngăn mát tủ lạnh, chữa cháy.
Vẫn như bao ngày, Lãng Minh vẫn phải đi xe buýt tới công ty. Ở công ty, Lãng Minh rất được tôn trọng vì những nhân viên ấy biết, y đã lao tâm khổ sức với công ty này như thế nào. Sau bao vất vả, tình trạng của công ty tương đối ổn định. Hôm nay, còn tuyển dụng giám đốc sáng tạo đã từng du học ở nước ngoài về làm việc cho công ty.
Lãng Minh bước vào công ty, từng người một cúi đầu chào y. Trợ lý Triệu Thiên Lạc đưa cho y hồ sơ của giám đốc sáng tạo mới.
“Lát nữa, vị đó sẽ tới.”
“Chuẩn bị cẩn thận. Đón tiếp người ta cho đàng hoàng.”_Lãng Minh chẳng thèm liếc mắt qua hồ sơ của người đó
Lãng Minh bước vào phòng làm việc với một cảm giác khó hiểu. Y không hiểu tại sao một người có bằng cấp cao như vậy lại đến một công ty cỏn con của y để làm việc.
“Thật kì lạ. Không lẽ công ty mình có thể thu hút nhân tài đến vậy sao?”
Lãng Minh cũng bỏ qua suy nghĩ vẩn vơ, bắt đầu công việc. Mọi nhân viên bên ngoài chuẩn bị lễ tiếp đón vị giám đốc mới, họ đợi tới tận trưa mà không thấy người đâu.
Các nhân viên nói chuyện với nhau.
“Anh ta chơi bọn mình rồi. Để đợi lâu như thế.”
“Chắc là kiêu ngạo nên tạo mấy nét khó coi. Ngày đầu tiên đi làm mà đã đi trễ như thế này?”
Lãng Minh bên trong phòng bị cuốn vào công việc nên cũng quên bén vị giám đốc còn chưa đến đó. Không cần ai gọi, y chủ động ra trước cửa của công ty.
“Lãng tổng, anh ta vẫn chưa đến.”_
Một nhân viên than phiền với Lãng Minh
“Vậy sao? Mọi người vào trong nghỉ ngơi đi.”
Lãng Minh khá bực dọc với thái độ của vị giám đốc này, dám để những nhân viên thân yêu của y đợi chờ đến thế. Y nghĩ đến vấn đề lương bổng của anh ta, nhất định phải hạ thấp xuống nhất có thể.
Qua giờ ăn trưa của mọi người, vị giám đốc đấy vẫn không có dấu hiệu đến công ty. Mọi người cũng không có hy vọng anh ta sẽ đến, không còn tâm trí để đón tiếp anh ta.
Đến đầu giờ chiều, vị giám đốc bước vào cửa mà không một ai tiếp đón, chỉ có trợ lý Triệu phát hiện anh ta.
“Anh là…”
“Giám đốc sáng tạo.”_Người đó hờ hững trả lời, đảo mắt nhìn công ty một lượt
“Anh đợi…đợi tôi một chút. Tôi gọi Lãng tổng ra gặp anh.”
Trên đường tới phòng Lãng Minh, trợ lý Triệu cũng hét toáng lên cho mọi người biết.
Lãng Minh bị trợ lý Triệu gọi ra thì hầu hết các nhân viên đã đến chỗ vị giám đốc đó rồi. Từ đằng xa, y thấy thấp thoáng bóng lưng vững chãi, bờ vai rộng, tim y bỗng đập thình thịch thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra, chân y bất giác vô lực, đứng yên bất động.
“Là ai? Tại sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy?”_Mặt Lãng Minh đỏ ngầu, lẩm bẩm
Lãng Minh không dám xác thực ý nghĩ của mình, xoay lưng lại định bỏ về phòng.
“Lãng tổng, anh bị làm sao vậy?”_ Triệu Thiên Lăng lo lắng hỏi
“Tôi không sao…”_Lãng Minh cuống chân chạy vào phòng làm việc của y, chốt khoá cửa lại
Vị giám đốc đó vì sỡ hữu khuôn mặt thanh tú nên đám nhân viên nữ trúng ngay tiếng sét ái tình. Sau một lúc lâu, anh ta mới thoát khỏi đó, dưới sự chỉ dẫn của Triệu Thiên Lạc, tìm đến phòng Lãng Minh.
Anh ta còn lợi dụng Triệu Thiên Lạc để gọi Lãng Minh ra ngoài.
“Lãng tổng, anh ra đây một lát. Mọi người đang đợi anh.”_Triệu Thiên Lạc dối trá
Lãng Minh vừa vặn tay nắm cửa bước ra thì đụng phải người y không muốn gặp nhất.
“Chào em, Tiểu Minh của tôi.”
Khoé mắt Lãng Minh bất chợt ứa nước, y kiềm chế bản thân, nhìn qua Triệu Thiên Lạc.
“Cậu đi kiểm tra lịch trình của tôi vào chiều nay.”
Triệu Thiên Lạc nắm bắt được tình hình, Lãng Minh cố ý đuổi anh ta đi, chứ lịch trình của y chỉ ở cổng ty, chẳng đi đâu khác.
Thời gian thấm thoát trôi, Lãng Minh đã luyện cho y cách kiếm nén cảm xúc. Mặc dù nơi đáy mắt có sự xao động gì đó, nhưng Lãng Minh cũng làm cho Tần Thiên Lăng nhìn không ra.
Đúng rồi đấy, người giám đốc mới đến là Tần Thiên Lăng. Lãng Minh nhìn Tần Thiên Lăng, dáng vẻ của hắn làm y khá giật mình.
Không còn dáng vẻ của một tổng tài kiêu ngạo, nay, vẻ ngoài có nét giản dị với với bộ vest bình dân, có thể dễ dàng tìm thấy các shop nhỏ. Hắn không còn khoác trên người những bộ vest sang trọng, không còn đeo những chiếc đồng hồ đắt đỏ, phiên bản giới hạn, mà hắn khoác lên người cái dáng vẻ khắc khoải, đủ thấy con người đã trải qua không ít khổ cực.
Đã lâu Tần Thiên Lăng không nhìn thấy Lãng Minh một cách chân thật như thế này, hắn nhìn một cách đắm đuối. Khuôn mặt đã trở lại như cũ, cái vẻ đẹp mà Tần Thiên Lăng đã điên cuồng say mê. Da mặt y hồng hào nhưng đôi mắt đã không còn nét ngây ngô như ngày nào, mà bây giờ chỉ chứa đựng sự kì bí làm Tần Thiên Lăng không đoán ra nổi.
“Đi theo tôi, cũng phải chính thức chào hỏi mọi người một lần.”
Tần Thiên Lăng bốc đồng, cảm xúc đã không thể khống chế, kéo Lãng Minh vào một góc tối.