Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ!!! (Phần 2)

Chương 53




Lãng Minh nhìn A Bối mà nghĩ đến chuỗi ngày dài đằng đẵng, y có mục tiêu rồi, vì A Bối mà tiếp tục sống.

Sau khi Tần Thiên Lăng bị kết án 5 năm tù giam, Lãng Minh không gặp hắn thêm một lần nào nữa, cũng không cho A Bối gặp hắn. Từng bước từng bước một, đẩy hắn ra khỏi cuộc sống của y, cho hắn đi vào dĩ vãng của kỉ niệm một cách tự nhiên nhất.

Lãng Minh cùng A Bối dọn đến một thành phố X-một thành phố tương đối sầm uất ở phía Nam. Công việc dọn nhà vất vả vô cùng vất vả, mọi vấn đề khó khăn ập đến cùng một lúc.

Tiền nhà, chuyển trường cho A Bối, thích nghi với nhịp sống nơi ở mới. Lúc đầu, mọi thứ còn chật vật nhưng rồi mọi chuyện cũng đâu vào đấy.

Những vết thương trên người Lãng Minh ngày nào đã mờ dần, nhưng vết thương lòng chẳng có khả năng lành lại. Sau 4 năm, không có sự hiện diện của Tần Thiên Lăng, Lãng Minh thật sự đã thay đổi rất nhiều.

Lãng Minh được phân chia một nửa tài sản của Tần Thị, y và A Bối có một cuộc sống tương đối khá giả. Bên cạnh đó, Lãng Minh dùng số tiền đó vào phẫu thuật khuôn mặt trở lại trạng thái ban đầu, một khuôn mặt kiều diễm, mỹ miều động lòng người.

Chính vì lẽ đó, Lãng Minh tận dụng lợi thế đó trở thành một ông chủ nhỏ của một công ty tầm trung, chủ yếu nhận đầu tư từ các ái nữ nhà đại gia, hầu hết nguồn vốn của công ty đều từ phụ nữ. Trong 4 năm trở lại đây, Lãng Minh đã luôn đóng vai một người đàn ông dịu dàng, ấm áp, đã quyến rũ không biết bao nhiêu cô gái.

Y thay bạn gái như thay áo, làm cho người ngoài cứ tưởng y là tuýp người đào hoa. Nhưng họ đâu có ngờ, người con trai họ Lãng kia đã từng nằm dưới thân của một tên đàn ông mà ưỡn ẹo. Cuộc sống mà, mọi chuyện dù là hài hước nhất cũng có thể xảy ra.

Vào một buổi chiều cuối thu, ngọn gió hiu hiu, luôn trêu ghẹo những người mà chúng lướt qua. Lãng Minh đứng trước cửa căn hộ sang xịn nhất khu đó, đó là căn hộ của y.

Lãng Minh mặc bộ y phục xám xanh, quần tây đen, với đôi giày da màu nâu nhạt. Không biết từ khi nào, y lại có cảm tình với những màu thiên hướng tối. Không biết là do thời gian trôi qua, tính cách của Lãng Minh dần trưởng thành hay là do ảnh hưởng từ thói quen của một người nào đó?

Biểu cảm trên khuôn mặt có chút mệt mỏi, có vẻ y đang đợi ai đó đến. Chỉ ít phút sau, một chiếc xe hơi mới cáo cạnh dừng lại trước Lãng Minh. Y lập tức bật mode cười thương mại.

“Chào A Hoa tiểu thư, cô đến đón tôi sao?”_Lãng Minh cố gắng dùng giọng điệu dễ nghe nhất

“Minh, hôm nay bị sao thế? Còn giả vờ khách sáo.”_Một giọng nữ với thanh âm trong trẻo

A Hoa nói xong liền ra hiệu, đưa chìa khoá cho Lãng Minh lái xe, cô chuyển sang ghế lái phụ.

“Anh đưa em đến nhà hàng Y, dùng bữa tối.”

“Tuận lệnh, A Hoa của anh.”_Lãng Minh thốt ra những lời đó mà không thấy gượng gạo, vì trong mấy năm qua, y đã nói ra những câu buồn nôn như thế rất nhiều lần rồi

Đến nhà hàng Y, Lãng Minh cùng A Hoa bước xuống xe, vứt chìa khoá cho bảo vệ tự đỗ xe. Bước vào bên trong, một không gian xa hoa, lộng lẫy hiện ra trước mắt, chỉ giới nhà giàu mới được thưởng ngoạn. Lãng Minh dựa hơi những ái nữ của đại gia mà hưởng thụ những điều này.

Lãng Minh ga lăng kéo ghế cho A Hoa, gọi món giúp cô ta, rồi cùng cô ta duy trì cuộc trò chuyện nhạt toẹt đó. Y chẳng vui vẻ mấy nhưng A Hoa lại rất hài lòng. Cô ta bị vẻ ngoài Lãng Minh thu hút, cùng với tài ăn nói không chê vào đâu được, y hoàn toàn chiếm tình cảm của A Hoa.

A Hoa rất thích Lãng Minh, còn Lãng Minh chỉ lợi dụng cô ta. Vì gia cảnh của cô ta mà gượng kéo dài mối quan hệ này. Mối quan hệ với A Hoa cũng được coi là quan trọng nhất với Lãng Minh, y đã từng đá mấy cô gái khác chỉ để dành thời gian cho A Hoa.

Trên đường đi ra xe, A Hoa luôn bám lấy Lãng Minh. Cô ta bám chặt lấy cánh tay y, đầu thì dựa vào vai, tựa như một con đĩa đói máu lâu ngày. Thật ra, Lãng Minh thấy phiền phức với khía cạnh bám người của A Hoa, nhưng y phải ráng mà chịu đựng. Nếu không cái công ty vài chục người y có thể phá sản bất cứ lúc nào.

Lãng Minh vẫn luôn cố ra vẻ, diễn trò cặp tình nhân với A Hoa, vuốt ve mái tóc của cô ta, buông ra những lời mật ngọt các kiểu.

“Em về đi, muộn rồi. Ngày mai, em lại đến thăm anh.”

Lãng Minh dừng xe trước cửa nhà y, khẽ để lại trên trán A Hoa một nụ hôn phớt lờ nhưng cũng đủ để mặt cô ta đỏ bừng. Y luôn thể hiện là một người đàn ông dịu dàng, ấm áp trước A Hoa. Nhưng A Hoa đâu biết rằng, y chán ghét việc này đến mức độ nào, thậm chí còn y còn chẳng có chút cảm xúc với cô ta. Vì con người y đâu phải như thế này, y không muốn cưng chiều người khác, y muốn người khác cưng chiều y cơ!!!

Còn người khác nói đến ai thì không biết.