Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ!!! (Phần 2)

Chương 3




Còn Tần Thiên Lăng lập tức trở về, tìm đến một bác sĩ. Anh lo lắng đến vết sẹo trên mặt của vợ anh. Đối với Tần Thiên Lăng mặt Lãng Minh có bị như thế nào đi nữa, anh vẫn yêu.

Chỉ có điều, phu nhân nhà họ Tần phải ưa nhìn một chút, nếu cứ để mặt Lãng Minh như thế thì người chịu thiệt vẫn là Lãng Minh.

Mà khoan đã, Tần Thiên Lăng có chắc Lãng Minh sẽ đồng ý với đề nghị của anh không? Boss Tần, anh quá tự tin rồi đó nha!

Xong chuyện, Tần Thiên Lăng cho người điều tra về tất cả những nơi và việc Lãng Minh đã làm trong một năm qua. Anh thật sự nghi ngờ hoàn cảnh anh gặp Lãng Minh.

Anh cảm giác có gì đó không ổn, cảm giác như có người sắp đặt trước vậy. Chứ nếu một năm trước, Tần Thiên Lăng đã tìm thấy Lãng Minh chứ không tới bây giờ. Thật sự có người giấu đi Lãng Minh rồi bây giờ tới thời điểm thì thả Lãng Minh ra.

Tần Thiên Lăng nhận được lịch làm việc của Lãng Minh. Vào khoảng 5h chiều, Lãng Minh sẽ xuất hiện tại một vũ trường nổi tiếng của thành phố để làm việc.

Đến lúc này, Lãng Minh đã nằm trong chăn mới lòm khòm bò dậy.

“Đã mấy giờ rồi?”

“4h 30.”_Tạ Nhất Hữu trả lời

Lãng Minh dùng một tay kéo một đường từ trán xuống cằm cho tỉnh ngủ. Anh muốn ngủ thêm chút nhưng vẫn phải gắng gượng dậy.

Lãng Minh thay bộ đồng phục của chỗ làm của anh, rồi đội một cái nón lưỡi trai khuất một phần khuôn mặt.

Nơi Lãng Minh làm là một vũ trường nổi tiếng nhất thành phố bởi những quy tắc thú vị khi vào đây. Có thể nói nơi đây là bữa tiệc của mặt nạ.

Tất cả các nhân viên cũng như khách của vũ trường đều bắt buộc đeo mặt nạ. Cũng chính vì lý do này mà nơi duy nhất Lãng Minh có thể làm việc là đây.

Trời sinh là khuôn mặt của Lãng Minh đã rất thanh thoát nhưng vì đám cháy năm xưa mà mới trở nên xấu xí. Nhưng sự xấu xí này cũng được khắc phục, nửa bên mặt còn lại của Lãng Minh cộng với vóc dáng mảnh khảnh và làn da trắng hồng.Lãng Minh đã trở thành một trong những nhân tố khiến vũ trường này đắc khách.

Lãng Minh đến nơi làm việc sớm hơn giờ làm việc một chút nên có thời gian nghỉ ngơi. Anh cũng tranh thủ trải thảm trước cửa để đón khách.

Giờ làm việc đã đến, tiếng nhạc xập xình đã vang lên, hàng người đổ vào vũ trường ngày càng nhiều. Lãng Minh đứng đón khách cũng thấm mệt.

Lãng Minh lúi cúi thu thảm vào. Anh không quá cúi người hay quá ngồi xổm xuống. Anh hơi nghiêng lưng, mông của anh hơi cong cong hướng lên tạo ra một tư thế hoàn mỹ để người ta ngắm nhìn.

Trong lúc đó, Tần Thiên Lăng đã đứng ở đằng xa từ lâu, ngắm một lát rồi nuốt nước bọt tiến lại gần Lãng Minh.

Bàn tay hư hỏng của Tần Thiên Lăng chạm nhẹ vào mông căng căng của Lãng Minh rồi gian xảo rút tay lại.

“Nè…nè…”_Lãng Minh giật bắn người la lớn

“Tôi lỡ tay…”_Giọng Tần Thiên Lăng gian tà cực kỳ

Lãng Minh chẳng biết tên nào chạm vào anh, định xoay lưng đánh cho hắn ta một phát thì gặp ngay khuôn mặt đẹp trai của Tần Thiên Lăng.

Phải nói là Tần Thiên Lăng hôm nay vô cùng chải chuốt, cả quần áo và giày vô cùng bóng bẩy. Anh chuẩn bị kỹ càng để quyến rũ tiên sinh họ Lãng nhà ta.

“Anh…anh…”

“Tôi lỡ tay…”_Tần Thiên Lăng phản ứng tỉnh như trái táo

Trong khi Lãng Minh đang định mở miệng mắng Tần Thiên Lăng thì đã bị chen vào.

“Tôi là khách đấy…Không định đón tiếp sao?”

Lãng Minh nén sự tức giận vào bên trong, bật nụ cười thương mại.

“Vâng…vị tiên sinh đây, đợi tôi một lát.”

Lãng Minh cay cú trải thảm trở lại. Tần Thiên Lăng chỉ giỏi hành vợ của anh.

Tần Thiên Lăng an nhàn bước đi trên tấm thảm Lãng Minh vừa trải ra. Còn Lãng Minh liên tục chửi thầm Tần Thiên Lăng.

“Vừa mới ám vào lúc trưa…Bây giờ lại gặp…đúng là xui xẻo…”_Lãng Minh chửi rủi bất chấp

Vào trước cửa, Tần Thiên Lăng bị chặn lại, anh tỏ vẻ khó chịu.

“Chuyện gì?”

Người bảo vệ ra hiệu, chỉ về bản quy định của vũ trường.

“Phiền phức…”_Tần Thiên Lăng thẳng thừng lấy ra từ trong ví một sấp tiền đưa cho bảo vệ

Anh bảo vệ nghiêm mặt, vẫn tiếp tục thực hiện tư thế chặn Tần Thiên Lăng ở cửa. Tần Thiên Lăng đang định gây chuyện với cậu bảo vệ kia thì Lãng Minh chạy lại.

Lãng Minh nhìn phát biết tình hình. Những người làm bảo vệ ở đây làm việc rất trách nhiệm bởi vậy mới có thể trị mấy tên không ra gì khi vào vũ trường.

Quay trở lại. Lãng Minh kéo Tần Thiên Lăng ra chỗ khác. Tần Thiên Lăng vui vẻ vì Lãng Minh chủ động nắm lấy tay anh.

“Tôi thấy anh…rảnh rỗi lắm?”

Tần Thiên Lăng vui vẻ chưa bao lâu thì bị Lãng Minh mắng vào mặt, anh trầm mặt không nói gì tỏ vẻ tủi thân.

Lãng Minh thở dài, lấy từ trong túi quần ra một cái mặt nạ đen xì. Lãng Minh nhón chân lên.

Tần Thiên Lăng tránh Lãng Minh.

“Làm gì?”_Tần Thiên Lăng

“Đeo vào…”_Lãng Minh

Lãng Minh cẩn thận đeo mặt nạ cho Tần Thiên Lăng. Hai tay vòng ra sau thắt sợi dây.

Mặt Tần Thiên Lăng và Lãng Minh sát gần, mũi Tần Thiên Lăng cạ nhẹ vào mặt Lãng Minh tạo ra một luồng điện khiến nhịp tim của cả hai đột ngột tăng mạnh.

Do Tần Thiên Lăng cao hơn Lãng Minh cả một cái đầu nên Lãng Minh dùng hết sức nhón chân, khoảng Lãng Minh sẩy chân sà vào lòng Tần Thiên Lăng. Tần Thiên Lăng khoái chí đón Lãng Minh vào lòng, ôm chặt.

Mặt Lãng Minh thuận lợi bị dính chặt vào ngực Tần Thiên Lăng, thầm chí nghe được quả tim dũng mãnh của Tần Thiên Lăng đập liên hồi.

Tần Thiên Lăng thích thú ôm cục thịt mềm mềm trong vòng tay anh. Còn Lãng Minh như bị ai bấm nút ngừng hoạt động, người đơ đơ ra.

Tần Thiên Lăng ho khụ khụ một tiếng mới làm Lãng Minh tỉnh táo trở lại, có thao tác đẩy nhẹ Tần Thiên Lăng.

“Thích không?”_Tần Thiên Lăng gian xảo hỏi

“Thích…thích…cái con khỉ…”

Lãng Minh bỏ chạy vào trong vũ trường, Tần Thiên Lăng cũng nhanh chóng đuổi theo. Không khí trong vũ trường chứa đầy mùi nước hoa.

Hầu như mục đích ai đến vũ trường đều là tìm kiếm đối tượng hay quyến rũ một ai đó. Tần Thiên Lăng nhà ta thích hợp với vế sau đó.

Nhưng không may, vừa bước vào bên trong, Lãng Minh đã bỏ rơi Tần Thiên Lăng mà chạy đi làm công việc. Tần Thiên Lăng đáng thương bị bỏ lại, ngậm ngùi tìm một góc mà ngồi xuống.

Thông thường, Tần Thiên Lăng chẳng thèm đến những nơi như thế này. Không vì mục đích quan trọng trọng đại liên quan tới Lãng Minh, có đánh chết Tần Thiên Lăng không đến.

Mà nói ra cũng tội, Tần Thiên Lăng bị bỏ lại như một đứa trẻ. Lãng Minh quần quật hết rót rượu, bưng rượu, lau bàn cho khách, chẳng nhìn Tần Thiên Lăng lấy một lần.

Sau một hồi lâu, Tần Thiên Lăng mới có vinh dự được Lãng Minh hỏi han.

“Sao không ra kia? Đến đây để ngồi lì ra hay sao?”

Tần Thiên Lăng ngắm nhìn Lãng Minh mà không nói gì. Vì vết sẹo trên mặt Lãng Minh chỉ dài đến độ cánh mũi nên đôi môi Lãng Minh vẫn lộ thiêng ra bên ngoài.

Tần Thiên Lăng chẳng để ý mấy đến những lời Lãng Minh bảo, chỉ để ý đến độ mấp máp môi của Lãng Minh. Không chỉ vậy, với những ánh đèn xanh, đỏ trộn lẫn với nhau phản chiếu qua chiếc áo trắng của Lãng Minh làm thân thể anh ẩn ẩn hiện hiện.

Tần Thiên Lăng nuốt nước bọt, cố di chuyển hướng mắt nhưng mắt anh dính chặt vào người Lãng Minh.

Từ nãy đến giờ, Lãng Minh cũng nhận ra cái ánh mắt biếи ŧɦái đó, đạp vào chân Tần Thiên Lăng một cái.

“Tôi hỏi anh…có cần tôi rót rượu giúp cho không?”

Mặc dù hơi đau nhưng Tần Thiên Lăng ráng chịu đựng.

“Ừ…ừ…”

Lãng Minh cúi người rót rượu, Tần Thiên Lăng sắp ngất vì chịu không nỗi nữa.

Đường cong của Lãng Minh được làm nổi bật với tư thế hơi nghiêng người cộng với độ mê muội Lãng Minh sẵn có của Tần Thiên Lăng, Tần Thiên Lăng gấp rút nói.

“Ngồi cạnh tôi có được không?”

Cái thanh âm này là gì đây? Cái giọng điệu đúng chuẩn để đi tán tỉnh người ta.

“Cái tên này…dựa vào cái gì chứ?”_

Nội tâm của Lãng Minh

Nhìn Lãng Minh trầm ngâm, Tần Thiên Lăng đưa cho anh một cái thẻ.

“Chỗ này là của em…”

Lãng Minh nhìn cái thẻ nghĩ nghĩ, nhưng rồi tiền đã làm nên tất cả. Lãng Minh chịu ngồi cạnh Tần Thiên Lăng.

Khoảng cách giữa hai người có thể là nửa mét, không quá cũng không quá xa.

Với tại ở một nơi như vũ trường thì sẽ rất ồn ào nhưng riêng không gian giữa Tần Thiên Lăng và Lãng Minh cực kỳ yên tĩnh, không ai nói với ai một lời.

Lãng Minh cứ rót rượu cho Tần Thiên Lăng, rất nhanh đã hết sạch cả hai chai.

“Nè…Lãng Minh…”_Tần Thiên Lăng quát lớn

“Cái gì?”_Lãng Minh khó chịu

Tần Thiên Lăng đè Lãng Minh xuống, nằm dài xuống ghế. Lãng Minh bị tên to con này đè lên, chẳng có sức để chống cự.

“Anh say rồi…”

“Tôi không có say…Suỵt…Suỵt…”_ Tần Thiên Lăng đưa ngón trỏ lên miệng Lãng Minh

Trong lúc đó, Lãng Minh chỉ nghĩ cái tên điên này làm gì không biết nữa!

_Continue_