Vừa đến trường quay liền bận rộn hóa trang thay đổi trang phục, ánh sáng bóng đèn vừa bật lên, Kiều Ứng lập tức tiến vào thế giới kia.
Cuối cùng cảnh quan trọng nhất cũng bắt đầu quay.
Bộ phim cuối cùng của Cố Phương khi còn sống thất bại thảm hại ở phòng vé, vô số lời bình luận tiêu cực hướng hắn ùn ùn kéo đến. Công ty đầu tư chấm dứt hợp đồng với hắn, người cuối cùng ở bên cạnh ủng hộ hắn cũng bỏ hắn mà đi.
“Cố Phương, tôi cho anh nhiều cơ hội như vậy, kết quả mỗi lần đều là ném cả đống tiền xuống nước. Tôi cũng chỉ là người làm ăn, không nói đến lợi nhuận, cả tiền vốn cũng không thu trở về, chỉ toàn thua lỗ.” Người đàn ông từ đó tới nay đều đầu tư giúp hắn làm phim vẻ mặt mệt mỏi, dập tắt điếu thuốc trên tay, nói với hắn, “Không phải tôi không muốn giúp anh, thật sự là hữu tâm vô lực, thật có lỗi.”
Người này từng thực tâm thưởng thức điện ảnh của hắn, vỗ vai hắn nói, “Vô luận tôi hỗ trợ anh thế nào, kiệt tác chân chính này quay xong chỉ khiến người xem chê cười đi!” Người đàn ông này, vào lúc hắn thảm bại nhất đã đưa tay ra giúp đỡ hắn, rốt cuộc cũng giống như những người khác, hoàn toàn từ bỏ hắn.
Cố Phương mờ mịt nhìn hắn, cuối cùng lộ ra một nụ cười chua xót: “Tôi biết. Tôi… Kỳ thật cũng mệt mỏi, tạm thời cũng không muốn làm phim.”
Người đàn ông kia trong lòng cũng có chút xót xa, thở dài, vỗ vỗ vai hắn: “Thả lỏng bản thân, nghỉ ngơi một khoảng thời gian đã.”
Cố Phương lảo đảo rời đi.
Nếu ngay cả người cuối cùng thực tâm xem trọng điện ảnh của hắn cũng bỏ cuộc, Cố Phương không biết chính mình còn có lý do gì kiên trì tiếp đây.
Vài ngày sau, hắn sau một hồi đau đớn trong cơn say đã ly khai nhân thế. Ly khai thế giới tràn ngập cười nhạo cùng châm chọc, khinh thường cùng lãnh ngữ, đến chết vẫn không từ bỏ quan niệm ban đầu của mình.
Cứ vậy ngoan cố, chết cũng không nhận thua.
Đọc xong lời thoại cuối cùng, Kiều Ứng chỉ cảm thấy cả người gần như sụp đổ. Cảnh này hoàn thành, bộ phim trên cơ bản cũng coi như kết thúc. Sau đó cũng chỉ còn lại một ít cảnh hậu kỳ vụn vặt cần quay bổ sung. Tia sáng phát ra từ ánh đèn dần dần mờ đi, vầng sáng nhàn nhạt chiếu trên người hắn, nằm ở sô pha nhắm mắt lại, thân thể từ từ lạnh như băng.
Cố Phương đã chết.
Linh hồn Kiều Ứng tựa như giờ khắc này cũng ly khai thể xác, vất vả gần nửa năm, vì vai diễn này cơ hồ hủy hoại sức khỏe của bản thân, toàn bộ tâm trí hóa thân vào nhân vật, thậm chí thiếu chút nữa không thể thoát khỏi vai diễn —— cuối cùng, rốt cuộc cũng đã xong.
Trong lòng trống rỗng, cuộc đời Cố Phương, giờ đây đã dừng lại.
Mà hắn trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng có lúc phân không rõ chính mình đến tột cùng là ai.
Đến khi Đỗ Nhiễm tới kéo hắn, hắn vẫn ngây ra, An Quang Vinh đi qua vỗ vai hắn, nói cái gì hắn cũng không phản ứng, bên cạnh mọi người đi tới đi lui, tiếng người ồn ào, mà hắn thủy chung vẫn bị vây trong hoảng hốt.
Cuối cùng ngay cả lớp hóa trang cũng không bôi, đã bị Đỗ Nhiễm kéo lên xe. Thẳng đến khi về nhà, đưa tay đóng cửa lại, còn chưa kịp bật đèn, trong lúc bất ngờ không kịp phòng đột nhiên từ sau lưng bị người kéo lại ôm lấy.
Kiều Ứng kinh hãi cơ hồ kêu ra tiếng, thẳng đến khi đối phương kêu tên hắn, mới phát giác là Thẩm Liễm. Kiều Ứng còn chưa hết hoảng hồn, vẫn duy trì tư thế bị ôm lấy, đại não còn chưa phản ứng lại, chợt nghe thanh âm mang theo kềm nén của Thẩm Liễm truyền đến: “Vì sao cả ngày em cũng không nhận điện thoại? Vì sao bảo anh buổi tối đừng tới nhà em?”
Kiều Ứng lúc này mới nhớ tới buổi sáng mình gửi cho Thẩm Liễm một tin nhắn, sau đó không đợi hồi âm liền vào quay phim luôn. Kết thúc công việc cũng không nhớ lấy điện thoại ra xem. Vì thế vội vàng lấy di động ra, lúc này mới nhìn thấy trên màn ảnh đúng là hiển thị liên tiếp mấy cuộc gọi nhỡ. Hắn không khỏi cảm thấy áy náy: “Thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy.”
Thẩm Liễm như cũ ôm chặt hắn không buông tay, Kiều Ứng nhíu nhíu mày, tránh một chút, lại bị ôm càng chặt. Hắn không thể không mở miệng: “Thẩm Liễm, buông tôi ra!” Một lát sau, mới nghe thấy thanh âm khàn khàn của Thẩm Liễm: “Anh còn nghĩ đến… Em lại muốn đem anh đẩy ra ngoài cửa.”
Tối hôm qua sau khi từ nhà Kiều Ứng rời đi, tỉnh ngủ liền nhận được một tin nhắn không đầu không đuôi như vậy, Thẩm Liễm nháy mắt đờ ra. Lúc sau gọi điện thoại cho Kiều Ứng thế nào hắn cũng không tiếp, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn không rõ mình lại làm sai cái gì, cẩn thận nhớ lại cũng chưa nói qua cái gì vượt quá phép tắc, tối hôm qua Kiều Ứng thậm chí còn hướng hắn nói cảm ơn. Vì cái gì mới cách một ngày, lại đem hắn đẩy ra ngoài cửa? Rốt cuộc muốn làm thế nào mới đúng, thật cẩn thận thế nào mới không đụng chạm đến điểm mấu chốt của Kiều Ứng đây, Thẩm Liễm hoàn toàn rối loạn.
May mắn… Kiều Ứng cũng không phải ý tứ này.
Hắn chậm rãi buông lỏng tay ra, đem thân mình Kiều Ứng xoay lại, đối mặt với mình: “Kia rốt cuộc là vì sao không thể để anh tới nhà em?”
Kiều Ứng mặt nhăn mày nhíu, sau một lúc lâu, bất đắc dĩ thở dài: “Bởi vì người nọ chụp được ảnh của anh, nhét vào cửa nhà tôi.”
Thẩm Liễm nháy mắt thay đổi sắc mặt.
“Hắn dùng ảnh chụp uy hiếp tôi, tôi sợ hắn thực sự làm ra chuyện gì, cho nên mới nói anh buổi tối đừng tới đây.” Kiều Ứng không muốn để Thẩm Liễm biết người nọ vì uy hiếp mình, tuyên bố muốn đả thương Thẩm Liễm, cho nên cũng không đem ảnh chụp ra. Dừng một chút, hắn nói với Thẩm Liễm, “Anh vẫn là trở về đi… Không, tôi đưa anh về.”
Hắn thật sự sợ tên biến thái kia ẩn núp gần đây, vạn nhất khi Thẩm Liễm từ nhà hắn rời đi, người nọ đột nhiên lao tới đối hắn bất lợi thì làm sao bây giờ? Ít nhất nếu là mình, người nọ hẳn sẽ không làm ra chuyện gì đi.
Thẩm Liễm thế nhưng không nói tiếng nào, đột nhiên xoay người đi vào phòng ngủ của Kiều Ứng. Kiều Ứng không rõ nên vội vàng theo sau, chỉ thấy Thẩm Liễm tự ý mở tủ quần áo của hắn, lôi ra cái túi du lịch, sau đó đem quần áo nhét vào. Kiều Ứng lắp bắp kinh hãi, kéo lấy hắn: “Anh làm gì đó?”
“Hiện tại hãy thu thập chút đồ đạc, dọn ra khách sạn.” Thẩm Liễm một bên thay hắn thu thập quần áo, một bên trả lời, “Em tối hôm qua đã đáp ứng anh, hôm nay sau khi quay xong liền dọn đi. Em quên rồi sao?”
“Nhưng mà…”
“Người nọ đã không còn bình thường, đem ảnh chụp nhét tận cửa, còn uy hiếp em, em còn có thể yên tâm tiếp tục ở nơi này sao?” Thẩm Liễm quay đầu nhìn hắn, “Em đến bây giờ còn cho rằng hắn sẽ không xúc phạm tới em sao?”
Kiều Ứng không nói gì phản bác, trơ mắt nhìn Thẩm Liễm mang theo túi du lịch đi ra phòng khách, đành phải đi theo. Thẩm Liễm nói không sai, hết thảy mọi việc người kia làm, đều không thể xem như người bình thường, là người khác đã sớm báo cảnh sát rồi.
Bởi vì chỉ tạm thời dọn tới khách sạn, nên cũng không có nhiều đồ cần thu thập, Kiều Ứng gọi điện thoại cho Đỗ Nhiễm, nhờ anh ta đặt chỗ khách sạn, sau đó liền đi theo Thẩm Liễm ra cửa. Đỗ Nhiễm sau khi nghe điện thoại cũng thực lo lắng, nhưng biết có Thẩm Liễm ở đó, cũng không tự mình tới đón Kiều Ứng, chỉ nói trước ở tạm khách sạn hai ngày, sau khi tìm được chỗ ở thích hợp liền dọn đi.
Hai người ra khỏi tòa nhà, đi tới ga ra, Thẩm Liễm đang tính khởi động xe, bỗng nhiên dừng lại cước bộ. Kiều Ứng có chút kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên tầm mắt ngưng lại, thấy cách chỗ mình mấy thước, một người đang đứng.
Người nọ thấy bọn họ, chậm rãi từ trong bóng tối đi ra. Thoạt nhìn là một thanh niên trẻ tuổi gương mặt thực bình thường, nhưng là sắc mặt tái nhợt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm túi du lịch Thẩm Liễm mang theo. Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Ứng, mấp máy môi: “Anh… Muốn đi đâu với người này?”
Kiều Ứng nháy mắt cả người phát lạnh, Thẩm Liễm từng bước chắn trước người hắn, nhìn người kia: “Người chụp những tấm hình kia chính là cậu đi?”
Người nọ dùng đôi con ngươi tràn ngập hận ý nhìn chằm chằm Thẩm Liễm, sau đó quay đầu nhìn về phía Kiều Ứng, ánh mắt lại trở nên có chút bi thương: “Tôi đã nói, không muốn lại nhìn thấy người đàn ông này xuất hiện ở bên cạnh anh. Tại sao anh lại không nghe, Kiều Ứng?”
Kiều Ứng vẫn không nhúc nhích nhìn hắn: “Cậu là gì của tôi?”
Ngữ khí đạm mạc mà lãnh khốc, người nọ nháy mắt gương mặt trắng bệch. Bờ môi của hắn run run, tựa hồ muốn nói cái gì, hướng về phía Kiều Ứng đi tới. Thẩm Liễm tiến lên trước ngăn cản, mở miệng cảnh cáo: “Cậu nếu còn tiếp tục quấy rầy, tôi liền báo cảnh sát!”
Người nọ đột nhiên dừng bước, thình lình hung hăng bổ nhào vào Thẩm Liễm: “Vì sao anh không chết đi!”