Tiểu Minh Tinh

Chương 28




Khi Kiều Ứng tỉnh táo lại, bốn phía là một mảnh hắc ám. Đau đầu khủng khiếp, tựa hồ bên trong có vật gì đó hung hăng xé rách thần kinh. Những ngày gần đây hắn thường xuyên như thế này, không nhớ rõ mình khi nào thì say, đến nửa đêm bỗng nhiên tỉnh lại. Mò mẫm muốn bật đèn lấy nước uống, thình lình chạm vào cái gì đó mềm mại ấm áp, nhất thời bị dọa, lập tức cố sức xoay người ngồi dậy: “Ai?”

“Ba” một tiếng đèn sáng lên, người nọ tựa hồ dị thường quen thuộc vị trí công tắc đèn trong phòng, hắn nhanh tay bật đèn. Dưới ánh sáng ngọn đèn Kiều Ứng nhìn thấy gương mặt tuyệt đối nằm ngoài dự liệu của hắn, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối: “Thẩm, Thẩm Liễm?”

Trên mặt Thẩm Liễm còn mang theo một tia mệt mỏi, theo bản năng đưa tay sờ trán hắn, sau đó nhẹ nhàng thở ra nói: “Thật may mắn, không phát sốt.”

“Anh sao lại ở chỗ này?” Kiều Ứng biến sắc, Thẩm Liễm thế nhưng lại mỉm cười trả lời: “Anh gọi điện cho em, em mở máy xong lại không nói lời nào, anh lo lắng nên lại đây nhìn xem.” Dừng một chút, lại nói, “May mắn em không đổi khóa.”

Kiều Ứng lúc này mới nhớ tới Thẩm Liễm có chìa khóa nhà mình. Sau khi chia tay hắn thật ra không nghĩ đi đổi khóa, cũng không cảm thấy cần thiết phải làm vậy. Nói thực hắn căn bản không nhớ rõ chính mình trước khi mê man có nhận điện thoại của Thẩm Liễm hay không, ấn tượng một mảnh mơ hồ. Vừa muốn mở miệng, chợt nghe Thẩm Liễm nói tiếp: “Kiều Ứng, anh đưa em đi bệnh viện.”

Kiều Ứng nhướng mày, quay đầu đi lạnh lùng nói: “Không cần, tôi không sao.”

“Em không sao?” Trong thanh âm Thẩm Liễm pha lẫn một tia tức giận, “Em gần đây luôn say rượu đi? Vết thương trên tay là chuyện gì xảy ra? Đều đã tới mức không thể khống chế hành vi chính mình rồi, còn nói không có việc gì?”

“Tôi không say rượu, vết thương trên tay cũng chỉ là không cẩn thận bị cứa phải.” Kiều Ứng không kiên nhẫn xốc lên chăn bông xoay người xuống giường, “Đừng nói tôi như thể bị thần kinh phân liệt.”

Cổ tay bị người một phen chế trụ, Thẩm Liễm nhìn chăm chú vào mắt hắn, lực đạo nơi cổ tay hắn thập phần cường ngạnh: “Em không say rượu? Vậy một đống chai rượu trong phòng khách kia là thế nào? Thời điểm anh vào nhà em, trên tay em toàn là máu, còn cố cầm lấy chai rượu không buông. Một mình tự nhốt trong nhà xem cái loại phim u ám này, Kiều Ứng, em thực không muốn sống nữa có phải hay không?”

Kiều Ứng dùng sức tránh, giằng cổ tay mình ra: “Anh quản quá nhiều rồi đấy, Thẩm Liễm.”

Hắn có cách sống của mình, cũng biết bản thân đang làm cái gì. Bất quá đúng là tập trung tinh thần vào bộ phim này rất cao, nhất thời không thể tự kềm chế mà thôi, chờ sau khi quay xong hắn tự nhiên sẽ bứt ra mà. Chỉ là mấy ngày nay quen với việc phụ thuộc vào rượu, mới phát hiện rượu thật là thứ tốt, bao nhiêu phiền não hay chuyện không vui, uống say rồi thì cái gì cũng có thể quên.

Ngay cả một mình ở trong căn phòng trống rỗng, cũng không cảm thấy tịch mịch.

Hắn nghĩ hắn nhất định sẽ không cùng Cố Phương giống nhau, rơi vào kết cục ngộ độc rượu. Chờ bộ phim này sau khi đóng máy sẽ từ bỏ, nhất định từ bỏ. Hắn không phải người không tự chủ như vậy.

Xuống giường, đi đến phòng bếp mở tủ lạnh, lại phát giác tất cả rượu bên trong đều không cánh mà bay. Kiều Ứng ngẩn ra, vội vàng ra khỏi phòng bếp, lúc đi qua phòng khách lại phát hiện toàn bộ đĩa phim của Cố Phương hắn bày ra cũng không thấy bóng dáng. Hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, chỉ nghe Thẩm Liễm đứng phía sau hắn dùng thanh âm không có độ ấm nói: “Rượu anh đã toàn bộ bỏ đi, đĩa phim anh cũng đóng gói đặt trong xe anh. Anh biết anh nói cái gì em cũng sẽ không nghe, cho nên liền thay em xử lý vài thứ kia.”

Kiều Ứng giận tím mặt, đây là cái ý tứ gì? Nhà của hắn đồ đạc cá nhân của hắn, khi nào thì đến phiên Thẩm Liễm đến thay hắn làm chủ?

“Anh dựa vào cái gì mà dọn dẹp đồ của tôi?” Kiều Ứng một phen túm áo Thẩm Liễm, “Đem đĩa phim trả lại cho tôi!”

Thẩm Liễm đẩy tay hắn ra, trên mặt không chút biểu tình: “Thật xin lỗi, coi như anh tự tiện chủ trương cũng được, anh sẽ không để em tiếp tục gây sức ép cho chính mình như vậy nữa.”

Kiều Ứng chưa từng gặp qua vẻ mặt lãnh khốc cường ngạnh của hắn như vậy, khoảng thời gian trước kia cùng một chỗ, Thẩm Liễm ở trước mặt hắn vẫn là ôn nhu, lúc nào trên mặt cũng mang theo ý cười, chưa từng phát giận bao giờ. Hắn đều cơ hồ đã quên, người đàn ông này bên trong, kỳ thật vẫn là cường thế sắc bén.

Sau khi chia tay, hắn cố gắng tránh né Thẩm Liễm, biết hắn không phải người thích yêu đương lâu dài, liền nghĩ qua một đoạn thời gian, Thẩm Liễm tự nhiên sẽ mất hết kiên nhẫn, lại tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mới. Hắn không nghĩ tới Thẩm Liễm lại nương cơ hội này cùng hắn dây dưa, vì thế hít sâu một hơi, kiệt lực ổn định cảm xúc, chậm rãi mở miệng: “Thẩm Liễm, ý tốt của anh tôi xin nhận, tôi không phải lần đầu tiên đóng phim, tôi có chừng mực. Rượu về sau tôi sẽ uống ít lại, anh còn có chuyện khác phải làm đi? Không bằng vẫn là…”

Thẩm Liễm liền ngắt lời hắn: “Kiều Ứng, một lần nữa tiếp nhận anh, thật sự lại khó như vậy sao?”

Kiều Ứng ngây ngẩn cả người.

“Anh cùng Lăng Hiên đã chia tay, vẫn chờ đợi em cho anh một cơ hội bắt đầu lại lần nữa. Kiều Ứng, anh bất quá làm sai một lần, em liền không cho anh thêm một cơ hội nào. Năm đó khi Trình Diệu Nhiên cùng em cùng một chỗ, chẳng lẽ chưa từng yêu ai khác? Bao nhiêu lần cô ta quay trở lại, em đều chấp nhận, vì cái gì anh thì không thể?”

Sắc mặt Kiều Ứng đột nhiên trắng bệch, bỗng có chút nhớ nhung cười. Đúng vậy, năm đó Trình Diệu Nhiên một lần lại một lần rời bỏ hắn, sau lại lần lượt quay lại, hắn đều chấp nhận, vì cái gì duy độc Thẩm Liễm lại không được chứ?

Đó là bởi vì, ít nhất Trình Diệu Nhiên ở trước mặt hắn là thẳng thắn đi? Bởi vì tịch mịch mà hai người dựa vào nhau, trong hai người nếu ai có đối tượng thực sự yêu thương trước sẽ dứt khoát chia tay, bởi vì đối tương lai không hề chờ mong, biết sớm hay muộn rồi cũng có một ngày mỗi người một ngả, cho nên hắn mới có thể dung túng cô như vậy đi?

Còn Thẩm Liễm thì sao? Ôm tâm tính không chút đề phòng cùng người này cùng một chỗ, lại làm cho hắn thực tâm tiếp nhận, lần đầu tiên đối tương lai có điều chờ mong, lần đầu tiên hy vọng hai người có thể như vậy ổn định lâu dài. Nhưng là vào lúc hắn toàn tâm toàn ý, thì người kia lại đang ôm tình nhân mới trên giường.

“Anh muốn biết nguyên nhân sao?” Khóe môi Kiều Ứng câu ra nụ cười không rõ hàm ý, nhìn về phía Thẩm Liễm, “Bởi vì cô ấy ít nhất cũng chưa từng gạt tôi.”

Nguyên nhân chính là đã từng có điều chờ mong, cho nên mới đặc biệt không thể chịu đựng được lừa gạt cùng phản bội. Hắn cùng Trình Diệu Nhiên trong lúc đó dây dưa không dứt kéo dài đến tám năm, tình cảm của hắn cơ hồ đã tiêu ma hầu như không còn khi gặp Thẩm Liễm. Nghĩ sẽ không dễ dàng động tâm, nhưng vẫn là động tâm. Hắn nghĩ đời này liền đã định như vậy, tiếp nhận tình cảm này, cũng tiếp nhận người đàn ông này. Ai ngờ kết quả là bị lừa dối thương tích đầy mình.

Hắn đã không còn khí lực đi nếm thử cái gọi là tình yêu nữa, có lẽ sớm nên nhận rõ quy tắc trò chơi trong giới giải trí này, cuộc sống của hắn hiện tại trừ bỏ điện ảnh, đã không còn điều gì đáng giá cho hắn trả giá hết thảy nữa.

Thẩm Liễm nhìn qua kẽ hở bàn tay đang che mặt, thấy Kiều Ứng chậm rãi quay đầu đi, vượt qua hắn, vào phòng tắm. Thật lâu sau, hắn lấy điện thoại di động ra, gọi cho quản lý của mình.

“Sắp xếp lại lịch làm việc của tôi, công việc kế tiếp đều chuyển ra sau hết, dành ra cho tôi một tháng nghỉ phép.” Thanh âm hắn lạnh xuống, “Vì sao? Bởi vì tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi cho tốt, cứ như vậy.”

Cúp điện thoại, tầm mắt hắn dừng trên cửa phòng tắm. Hắn cũng không để ý Kiều Ứng đối hắn lãnh đạm, hắn cần chính là thời gian.