Cách vài ngày, Kiều Ứng nhận được một cuộc điện thoại. Người gọi tới là vợ của An Quang Vinh, Thu Trản Hoa, ngữ khí thân thiết hỏi hắn cuối tuần có thể đến ăn một bữa cơm hay không. Kiều Ứng cười luôn miệng đáp ứng nhất định đến, sau khi cúp điện thoại, liền căn dặn quản lý, ngày đó vô luận có việc gì cũng phải bỏ hết.
An Quang Vinh cùng Thu Trản Hoa, đều là người cực kỳ quan trọng trong sự nghiệp của Kiều Ứng.
Thời điểm Kiều Ứng vừa mới bộc lộ tài năng, An Quang Vinh đã là đạo diễn lớn danh lợi có thừa trong giới này. Ông ta lúc ấy đang lên kế hoạch quay bộ phim điện ảnh “Ám dạ”, khi Kiều Ứng được tiến cử đến thử vai, liếc mắt một cái liền chọn hắn làm nam chính. Trong phim Kiều Ứng diễn vai một gã xuất thân nghèo khó, muốn dùng mọi biện pháp kiếm tiền để học xong đại học, vì tiền đành phải chấp nhận để một phụ nữ hơn hắn mười tuổi bao dưỡng. Mà diễn viên sắm vai người phụ nữ kia, chính là Thu Trản Hoa. Thu Trản Hoa năm đó diễn xuất rất đột phá, đem tình yêu đau khổ của người phụ nữ với thiếu niên nhỏ hơn mình mười tuổi diễn đến sống động. Sau khi bộ phim này kết thúc, Thu Trản Hoa gả cho An Quang Vinh, từ đó về sau rời khỏi giới giải trí.
Mà Kiều Ứng cũng là dựa vào bộ phim kia, bắt đầu nổi tiếng. Từ lúc đó cũng bắt đầu cùng vợ chồng An Quang Vinh qua lại, thường xuyên đến chơi, ngày lễ ngày tết đều tới nhà thăm hỏi. Hiện giờ An Quang Vinh sớm nổi danh là đạo diễn tầm cỡ quốc tế, vài năm nay cũng không quay bộ phim lớn nào, nhưng một khi đã ra tay, nhất định là đại chế tác đại tác phẩm. Kiều Ứng biết ông ta đang có kế hoạch quay một bộ phim mới, lần này tìm hắn tới ăn cơm, chỉ sợ cũng là muốn cùng hắn tâm sự.
Sáng sớm cuối tuần, Kiều Ứng liền chuẩn bị quà biếu, lái xe đến nhà An Quang Vinh. Thu Trản Hoa đi ra nghênh đón, cười nói: “Ông ấy đang ngồi trong phòng chờ cậu, cậu vào bồi ông ấy trò chuyện. Người này tính tình này cổ quái, mấy năm nay mấy người bạn lâu năm không thường đến, hậu bối trẻ tuổi đều bị ông ta phát giận dọa chạy.”
Kiều Ứng cười nói: “Tôi bồi chú An nói chuyện, hơn phân nửa cũng là chú ấy nói tôi nghe.”
“Vậy mà cậu cũng chịu đựng được, ông ấy lại cố tình thích tán gẫu với cậu. Người khác nghe đều không hiểu ông ấy nói cái gì, cậu lại còn có thể tiếp chuyện với ông ấy.”
Kiều Ứng bật cười, An Quang Vinh này cũng là một bộ thanh cao tính tình cổ quái, luôn thích cùng người khác tán gẫu chút chủ đề lạ thường. Hắn biết chưa hẳn người ta đã biết, người ta không hiểu hắn liền tức giận. Cũng may Kiều Ứng cũng là người biết mỗi thứ linh tinh một chút, mấy chuyện An Quang Vinh thích hắn ước chừng cũng biết chút ít, mỗi khi được hỏi liền đáp, còn có thể tán gẫu đến vô cùng hòa hợp. Vì thế khiến lão gia tử này hết sức thích thú.
Vào phòng, Kiều Ứng thấy An Quang Vinh ngồi ở ghế dựa uống trà, vì thế nở nụ cười chào: “An đạo diễn.” Sau đó tìm chỗ ngồi xuống.
An Quang Vinh hướng hắn ngoắc tay: “Kiều Ứng cậu lại đây nhìn xem này.” Tùy tay ném qua một cuốn tập. Kiều Ứng tiếp lấy, lật lật xem, là kịch bản. Đọc vài trang liền cười hỏi: “Đây là muốn cháu hỗ trợ đề cử mấy hậu bối sao?”
“Không cần cậu đề cử.” An Quang Vinh mở TV, nói “Có người đề cử đứa nhỏ này, hôm hắn đi thử vai, cũng thấy miễn cưỡng hợp yêu cầu của tôi. Kiều Ứng, kịch bản này nếu mười năm trước vào tay tôi, vai diễn này không phải cậu diễn thì không ai khác! Đáng tiếc hiện tại chỉ có thể từ mấy hậu bối non kém này chọn một người.”
Kiều Ứng thuận miệng hỏi một câu: “Ừm, là ai đề cử?”
An Quang Vinh cười nói: “Thẩm Liễm. Tiểu tử kia cùng tôi ăn cơm hai lần, muốn đóng phim của tôi, nhưng hiện tại trong tay tôi không có kịch bản nào hợp với cậu ta. Hai ngày trước vừa mới gặp mặt, tôi thấy người mới đi theo bên cạnh cậu ta khí chất ngược lại không tồi, quan sát một chút, hôm sau cậu ta liền tiến cử người nọ lại đây thử vai.”
Kiều Ứng có chút giật mình, bất quá cũng không lộ ra vẻ mặt gì khác thường, chỉ gật gật đầu, tầm mắt dừng ở màn ảnh TV. Trên đó đang chiếu lại mấy cảnh diễn thử, Kiều Ứng vừa thấy người thanh niên mặt mày rạng rỡ kia, liền kinh ngạc “A” một tiếng.
“Làm sao vậy?” An Quang Vinh quay đầu hỏi.
“Thì ra là cậu ta.” Kiều Ứng che dấu kinh ngạc, cười nói, “Cháu cũng nghe Thẩm Liễm nhắc qua.”
An Quang Vinh có chút kinh ngạc nói: “Thế nào, cậu quen Thẩm Liễm?”
Kiều Ứng cười gật đầu: “Chúng tôi vừa mới hợp tác hoàn thành một phim điện ảnh.”
An Quang Vinh nghĩ nghĩ: “Việc này tôi thật chưa nghe Thẩm Liễm nhắc tới, theo lý cậu ta cũng biết quan hệ giữa tôi và cậu, mời tôi ăn cơm như thế nào không gọi cậu theo?”
Kiều Ứng không khỏi có chút buồn cười, An Quang Vinh này chỉ quan tâm đến phim của mình, phương diện quan hệ giao tiếp từ trước đến nay đều là tùy tâm sở dục, cũng mặc kệ mấy quan hệ rắc rối phức tạp trong giới này. Vì thế cười nói: “Cháu cùng anh ta cũng không có gì thâm giao, làm sao tới mức tham dự vào mối quan hệ giao tiếp của đối phương được.”
Hai người một mặt nói chuyện phiếm, một mặt xem TV. Một tập phim rất nhanh liền xem xong, Kiều Ứng quay đầu nói: “Cháu thấy người mới này không tồi, An đạo diễn có thể thử xem xem.”
An Quang Vinh giận dữ nói: “Cậu không phát giác trên người cậu ta mang theo khí tức bắt chước cậu rất nặng sao?”
Kiều Ứng sửng sốt một chút, thật không biết trả lời thế nào.
“Cậu ta vừa đứng trước ống kính, tôi đã nghĩ sao lại giống cậu mười năm trước như vậy? Tiểu tử này ngay cả ánh mắt, cử chỉ, thậm chí ngữ khí nói chuyện, đều rõ ràng mang theo bóng dáng cậu mười năm trước. Khí chất cậu ta vốn cùng cậu giống nhau, lại còn bắt chước theo, liền càng giống. Cậu năm đó là một kỳ tích, bao nhiêu người muốn bắt chước còn bắt chước không được, tiểu tử này chỉ sợ cũng là nhìn ra được điều kiện ưu việt của bản thân, cho nên muốn đi con đường của cậu.”
Kiều Ứng ngây người trong chốc lát, mới miễn cưỡng cười nói: “Đi con đường của cháu có gì tốt? Cháu hiện tại cái gì cũng không phải.”
An Quang Vinh gõ đầu hắn: “Cậu nếu không để tâm vào chuyện vụn vặt, cũng sẽ không rơi xuống tình trạng hôm nay. Bất quá, tôi thật ra lại thích điểm này của cậu, ha ha ha.”
Kiều Ứng cười cười, không nói gì.
An Quang Vinh cười một hồi, lại lắc đầu thở dài: “Tuy rằng giống cậu, dù sao vẫn là không thể bắt chước hết được. Chính là thử vai nhiều như vậy, lại tìm không ra người thích hợp. Hiện tại vãn sinh hậu bối trong giới này, mỗi người đều chỉ vội vã nghĩ muốn thành danh, có mấy người chịu bỏ thời gian cân nhắc vai diễn?”
Kiều Ứng cúi đầu cười nói: “Cháu năm đó không phải được chú một tay dạy dỗ đi ra sao, cho cậu ta nhiều cơ hội, từ từ khả năng diễn xuất của cậu ta sẽ tiến bộ.”
An Quang Vinh lắc đầu: “Cậu năm đó có thiên phú, lại chịu tốn thời gian nghiên cứu kịch bản, không cần tôi nhiều lời, liền biết nên diễn thế nào. Tôi hợp tác với nhiều diễn viên như vậy, cái gì thiên vương siêu sao cũng tiếp xúc qua, không có người thứ hai giống cậu hợp ý tôi như vậy. Cậu nếu tính tình không phải ngạnh, tâm chẳng phải cao, cũng sẽ không…” Dừng một chút, thở dài nói, “Kiều Ứng, tôi tìm cậu đến, cũng là mong cậu khi nào rảnh, giúp tôi hướng dẫn tiểu tử mới nhập môn kia thì tốt rồi. Cậu ta là người mới, tôi thật sự không nhiều khí lực đi chậm rãi dạy dỗ như vậy.”
Kiều Ứng lắp bắp kinh hãi: “Việc này… Cháu cũng không biết nên dạy cậu ta cái gì, cháu không thể.”
An Quang Vinh cười nói: “Không phải kêu cậu mở lớp dạy đồ đệ, bất quá là chờ đến khi bộ phim này bấm máy, cậu có rảnh thì đến trường quay xem, thay tôi dạy tiểu tử kia nên diễn thế nào. Thành thật mà nói, tôi xem qua cậu ta diễn một chút, thật sự là nhập không được vào mắt. Người mới có thể sánh bằng cậu ta lại càng thiếu, không có biện pháp a.”
Kiều Ứng chưa từng đáp ứng qua loại yêu cầu này, nhưng hắn cùng An Quang Vinh nhiều năm giao tình như vậy, không khác gì tình cảm cha con, lại không thể cự tuyệt. Cân nhắc một chút, cuối cùng đành phải miễn cưỡng gật đầu, đáp ứng chờ đến khi bộ phim của An Quang Vinh bấm máy, rảnh rỗi liền tới hỗ trợ.
Ở nhà An Quang Vinh ăn xong cơm chiều, Kiều Ứng cáo từ rời đi, lấy ra di động, muốn gọi cho Thẩm Liễm. Vừa định nhấn nút gọi, lại do dự. Chần chừ một trận, nghĩ tới bọn họ chưa từng hỏi qua việc riêng của nhau, việc mình nhận lời An Quang Vinh về sau có rảnh tới giúp đỡ người mới kia, cũng không cần phải báo cho Thẩm Liễm.
Hắn chỉ nghĩ, chẳng lẽ mình cùng người mới kia thật sự giống nhau như vậy? Hắn cũng không nghĩ đến Thẩm Liễm lại để tâm cậu ta đến thế, An Quang Vinh bất quá mới quan sát nhiều một chút, anh ta liền lập tức bắt lấy cơ hội, đem người tiến cử.
Không biết lúc ấy Thẩm Liễm nhìn chằm chằm MV kia, có phải hay không đã ở trên người người mới nọ, mơ hồ tìm kiếm bóng dáng mình năm đó.
Khẽ thở dài, Kiều Ứng cười khổ một chút, nghĩ thầm không biết mình sao nữa, loạn nghĩ chuyện không đâu. Thẩm Liễm là đàn anh, dẫn dắt đàn em cũng là công việc phải vậy mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát cả.
Sau đó hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, mở cửa lái xe về nhà.