Thẩm Hạo Ngôn điên cuồng tìm kiếm, hắn lái xe đi khắp các con phố lớn nhỏ của Paris nhưng vẫn không thấy được bóng dáng Tiểu Nhược, cảm giác “lực bất tòng tâm” đè nặng lên tâm trạng hắn, bực bội, tức giận, hắn đập mạnh hai tay lên tay lái, tiếng còi chói tai vang lên giữa đêm khuya.
“Gâu…gâu”Amy nằm trong ngực Jane sợ hãi kêu lên. (minhmap: trời ơi, chó mà tên Amy >.<)
“Amy, mày làm sao vậy”. Nó chưa bao giờ như thế cả, có chuyện gì thế? Cô gái tên Jane cúi xuống vuốt đầu nó.
“Gâu…gâu…gâu”Amy vẫn không ngừng sủa, còn giãy giụa muốn nhảy xuống. Hai cô gái nhìn nhau, nhún vai tỏ vẻ không hiểu.
Amy đột nhiên chạy đến cái ngã tư phí trước, đứng bên cạnh một chiếc Porche kêu lên. (minhmap: chó mà khôn ghê, porche mới đứng cạnh).
Đột nhiên có một con chó sủa tới sủa lui trước mặt mình, Thẩm Hạo Ngôn không biết nên cười hay nên khóc, con chó này, không có việc gì lại đến trước mặt hắn sủa ầm ĩ. Mở cửa xe, hắn phải đuổi con chó này đi, không khéo người ta tưởng hắn trộm cắp gì bị chó cắn.
Không nghĩ tới con chó nhỏ này không sợ chết, lao lên cắn cắn ống quần hắn, kéo hắn đi đến góc đường.
Không làm gì được, hắn đành đi theo nó, cũng tò mò muốn xem có gì ở góc đường kia.
Amy dẫn hắn đến nơi, nó liền cọ cọ vào người Jane, miệng kêu “ư ử” như đang khoe thành quả. Cả hai người đều ngước lên nhìn nam nhan trước mặt, một người kinh ngạc, một người rất tự nhiên chờ xem kịch vui.
Jane nhẹ giọng nhắc nhở bên tai cô “ông chủ cô đến rồi kìa”. “Ông chủ”?Đúng vậy, nhìn thế nào cũng thấy anh ta đang tìm bảo bối nha~
“Ông chủ gì?” Tiểu Nhược mờ mịt, nhìn người đan ông trước mặt như thủy lôi sắp bùng nổ nên cô có chút chột dạ lui lại.
Nhìn cô gái co ro trong góc tường, hắn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tìm thấy. Hắn cố nín muốn phát hỏa với cô, nhẹ giọng hỏi:
“ Sao lại chạy đến đây làm gì? Cô đang nghĩ đến chuyện ngu xuẩn gì hả?”
Mặc dù cô bình yên vô sự, nhưng lỡ có xảy ra chuyện gì, hắn không nhịn được lo lắng, không nhịn được tức giận, hét lên với cô.
Tiểu Nhược không nói được gì, cô biết cô sai rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, không dám nhìn hắn.
Jane ở một bên xem kịch, cô gái ngu ngốc này, chạy đi lung tung để người ta tìm được, hắn lại mắng cô té tạt như vậy, có lẽ hắn là bạn trai của cô, aiz, không cho hắn một trận thì tiện nghi cho hắn quá! Jane cố ý lớn tiếng:
“ Tiểu Nhược, đi về nhà mình, nhà mình có trai đẹp, có người nấu cơm cho bọn mình ăn” (minhmap: e muốn đi, Jane ơi, dẫn e đi với).
Jane cầm tay tiểu Nhược chuẩn bị đứng dậy, Tiểu Nhược bày ra vẻ mặt khó xử, cứ để mặc cho Jane dắt đi.
“Khoan đã” Tiếng quát vang lên làm hai người giật mình dừng lại, Thẩm hạo Ngôn bất chấp tất cả, kéo Tiểu Nhược đến trước mặt mình, rồi ôm chầm cô, giọng điệu khiêu khích: “ Muốn đem người của tôi đi, cô chưa có đủ tư cách đâu”
Nhìn cô gái trước mặt này, có vẻ là người tốt, rất có thể đã giúp đỡ Tiểu Nhược, nhưng cô ta vừa rồi muốn mang Tiểu Nhược đi, hừ hừ, dù là người tốt thì hắn vẫn không khách khí.
“A, người của mình còn không bảo vệ được, để cho cô ấy đi lạc, anh nghĩ anh có đủ tư cách à?” Có lòng tốt còn không được báo đáp, dám uy hiếp mình?”
“Câm miệng” Bị nói trúng tim đen, mặt hắn xanh mét.
“Anh dẫn cô ấy về là tốt rồi, mặc dù tôi cũng không ngại đưa cô ấy về nhà tôi” Mỉm cười chiêm ngưỡng cơn giận của hắn.
“Tôi nói..” Hắn vừa muốn uy hiếp lại bị Jane cắt đứt
“Tiểu Nhược, mình về trước, rất vui khi quen với bạn, nhưng có người không vui khi mình ở đây, vậy mình cũng biết điều một chút, khi nào anh ta bắt nạt bạn nhớ gọi điện cho mình, mình cho số bạn rồi đúng không. Đi nha, bye bye”
Nói xong, Jane ôm Amy bỏ đi, ngay cả Tiểu Nhược muốn nói lới từ biệt cũng không kịp
Đơn giản là vì, có một cánh tay quấn ngang hông cô, cơ hồ không muốn cho cô thở
Cô càng giãy giụa, hắn lại càng dùng sức, cô trừng mắt nhìn hắn, hy vọng hắn có thể bỏ tay ra, hắn không nói lời nào, hai mắt nhìn cô chằm chằm: “Lần sau đừng chạy loạn nữa, nghe chưa”
Thật lâu sau, “em không có…” cô định giải thích, lại nhìn thấy khuôn mặt hắn tái đi vì tức giận “Uhm, biết rồi” cô rầu rĩ đổi giọng. Mặc dù hắn nói rất nhỏ nhẹ, nhưng cô cũng không có can đảm cãi lại lời hắn
“Đi thôi, trở về đi” Buông đôi tay đang kiềm chế eo cô, hắn nắm lấy tay cô, dắt cô đi về phía xe
Thật tốt, cuối cùng cũng tìm thấy cô ấy, cuối cùng hắn cũng tìm thấy con mèo nhỏ này, mất đi rồi lại tìm được, Thẩm Hạo Ngôn vui vẻ khóe miệng nhếch lên.