Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 93: Ngươi Không Hiểu Đâu






Thời gian ba tháng, không dài cũng không ngắn.

Từng ngày từng ngày yên bình trôi qua, cuối cùng cũng sống qua được sự chờ đợi khó khăn này rồi.
Hiện tại khắp nơi trong Ma giới đều được treo lụa hồng, những cây xanh cao lớn cũng được thêm pháp lực để nở rộ vào tối ngày mai, những tán cây trong vườn cũng đầy những cánh hoa rơi phiêu bay theo gió.

Các cung nhân ở tất cả các cung cũng rộn ràng thay y phục diễm lệ, người người đều vui mừng náo nhiệt.

Bên phía Cửu Tôn Đài kia cũng đã được treo sợi lụa hồng.

Câu Nguyệt tựa đầu vào vách tường vườn hoa, lướt mắt nhìn các tẩm cung, rồi nhìn sang cung đài lớn nhất bay lơ lửng giữa không trung.

Cửu Tôn Đài, là nơi cử hành hôn lễ của các Vương tộc Ma giới.

Xưa nay đại hôn ở Ma giới đều bắt đầu từ lúc hoàng hôn, chân trời xuất hiện làn mây màu hồng đầu tiên.

Đôi tân lang tân nương sẽ được thầy tế dẫn đường đi từ bậc thang thấp nhất, đi qua tám cổng lên đến đỉnh đài, nhận được lời chúc phúc của mọi người, cúi đầu lập thề trao đổi tín vật, sau đó vào đại điện bái tổ tiên, hoàn thành nghi thức hôn lễ phiền phức.

Nơi trang nghiêm to lớn này đã nhiều lần chứng kiến chiến tranh, vốn đã bị hủy hoại hơn phân nửa, mãi cho đến sau khi Ma giới thống nhất mới tập hợp thợ thủ công trùng tu khôi phục lại.

Trong hai tháng nay Ma Tôn lại phái người tu sửa lại một phen, càng khiến nó thêm xa hoa khí thế.

Trong và ngoài điện trường minh đều được dát lá vàng, trên đá bạch ngọc khắc hoa văn long phượng, dọc theo xuống đài là chín cặp linh thú bằng đồng được đặt ở hai bên thềm đá, một đường trải dài ở tám cổng đều được trải thảm vàng.

Cau Nguyệt nhẹ thở dài.

Nhớ năm đó phụ vương nhà nàng cưới mẫu phi thân là Công chúa Tiên giới, mọi việc đều chấn động bón phương.

Khi còn bé nàng nghe lão nhân trong cung nói lúc đó rất rầm rộ, nên bản thân nàng rất ước ao, mà đến hôm nay chính mình cũng sắp cùng người mình yêu nắm tay nhau bước lên thánh địa trang nghiêm này rồi.

Nàng tưởng tượng một lần rồi lại một lần cảnh tượng cùng Phàn Thiện đi lên Cửu Tôn Đài, vừa mừng rỡ vừa ngượng ngùng, cũng thấy thấp thỏm và căng thẳng.

Nàng thu hồi đường nhìn lại, bắt đầu trông mong nhìn sang sơn vực Hắc Thạch nhai.

Lúc này nắng sớm mát lạnh, ánh sáng mặt trời lộ ra khỏi tầng mây, chiếu rọi vào từng tán cây rậm rạp.

"Phải chờ tới chiều mới có thể gặp nhau sao..." Câu Nguyệt nhịn không được thấp giọng oán giận.


Nàng thầm nghĩ, phải mau gặp lại Đại Cẩu nhà nàng mới được, sau đó sẽ đòi đối phương hôn mình.

Trọng Yến Tuyết khi đến vường hoa thì lập tức thấy đôi mắt si mê chờ đợi trong vắt như nước của người nào đó.

Nàng lạnh lùng gọi một tiếng, chế nhạo nói: "A, thấy ngươi đều sắp thành hòn vọng phu rồi, còn muốn vượt tường, thật có tiền đồ"
Trọng Yên Tuyết khẽ nâng làn váy đi tới, trên gương mặt quyến rũ mỹ lệ mang theo nụ cười trào phúng.

Câu Nguyệt quay đầu liếc nàng một cái, trong đầu liền hiện ra bốn chữ "Mỹ nhân rắn rết".

Ngươi nọ im hơi lặng tiếng biến mất một khoảng thời gian, hiện tại quay về tìm thêm ấm ức cho mình, nhưng vẫn ác độc nói lời cay đăng như vậy.

Câu Nguyệt nhảy xuống bậc thang, sửa lại tay áo, không nhanh không chậm đáp: "Thương nhau sẽ có tương tư, cảm giác ngọt đến khắc cốt ghi tâm này làm sao ngươi có thể hiểu được"
Độ cung của nụ cười trào phúng trên mặt Trọng Yên Tuyết cứng lại.

Tựa như nhớ tới cái gì, đáy mắt nàng xẹt qua nét ảm đạm, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, lành lạnh nói: "Dù sao cũng chỉ còn ngày hôm nay, ngươi mau thu lại bộ dạng tương tư ngọt ngào đó đi.

Thời điểm mấu chốt này đừng có nghĩ muốn kiếm chuyện chạy trốn, an phận chờ làm tân nương tử đi"
Câu Nguyệt hất cao cằm: "Chuyện thành thân với Phàn Thiện quan trọng như vậy, tất nhiên ta phải nghiêm túc chờ, sao có thể chạy lung tung.

Có điều..." Thở dài một cái, nàng nửa đùa nửa thật lầm bầm, "Đúng là có hơi khó, ta thật muốn trực tiếp nhảy đến nghi thức động phòng"
"Nói bậy bạ gì đó" Trọng Yên tuyết vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay búng lên trán Câu Nguyệt một cái: "Được rồi, mau đi tắm thay y phục, nên chuẩn bị rồi".

Nói xong thì nâng tay vỗ nhẹ hai cái, ngay lập tức một nhóm thị nữ đã được huấn luyện đi tới.

Câu Nguyệt còn chưa phản ứng kịp đã bị kéo đến bồn tắm xoa nắn một trận, ngâm trong bồn tắm được thêm hương liệu cánh hoa ước chừng một canh giờ thì lại bị hầu hạ dẫn vào trong tẩm cung.

Khói xanh trong lư hương lượn lờ, chúng thị nữ ôm hộp bảo điền chứa trang sức đứng thành một hàng.

Bình phong gỗ cao bảy thước chậm rãi che lại, trên giá treo đồ trước cây đàn hương là một bộ y phục tân nương vô cùng đẹp đẽ và quý giá.

"Thật đẹp..." Câu Nguyệt không khỏi thở dài lên tiếng.

Hai bộ y phục tân hôn này do Ngự Dệt Phường ở Tiên giới may cho, được những bàn tay điêu luyện ở Thiên cung tự mình cắt may cho nàng và Phàn Thiện, dáng vẻ vô cùng lộng lẫy và xa hoa, mỗi mộc nơi đều cực kì tinh mỹ.

Trước đó Phàn Thiện đã về Vân Tung, mà trước đây nàng cũng từng tự mình mặc thử một lần, nhưng mà hiện tại vẫn thấy căng thẳng trong lòng.

Lớp áo bên trong là chiếc váy dài hai lớp màu đỏ sen, áo khoác ngoài dài rộng được thêu hoa văn sẫm màu, đuôi áo đung đưa, mép váy lụa vàng, thêm cả khăn che mặt cũng được thêu phượng văn, hết sức cao quý và diễm lệ.


Câu Nguyệt đưa tay vuốt hoa văn tơ vàng trên y phục, vừa kinh ngạc vừa xuất thần.

Trọng Yên Tuyết lại không có nhiều kiên trì như vậy, nàng trực tiếp đi tới bên Câu Nguyệt, tự mình giúp muội muội thay y phục.

Thay từ trong ra ngoài, mặc vào từng thứ một.

Đai lưng lụa hải đường siết lại vòng eo nhỏ nhắn, lại đeo thêm vòng ngọc gắn từng chuỗi ngọc bội, xỏ chân vào đôi giày thêu hoa mẫu đơn chúc phúc.

Ngón tay nhỏ xinh non mềm mơn trớn mép áo, nhẹ nhàng chỉnh lại, sau đó mới phủ lên che đi bàn tay còn lại, trên đầu ngón tay như ngọc kia được bôi lên một lớp sơn màu ráng đỏ.

Đây là lần đầu tiên Câu Nguyệt được tỷ tỷ hầu hạ như vậy, nhìn thần sắc chăm chú mà ôn hòa của đối phương, nàng chỉ cảm thấy được sủng ái mà lo sợ.

Nhưng cho dù trong đầu có chút cảm động thì trên mặt vẫn trưng nét khó chịu, cố ý trêu ghẹo nói: "Ai nha, không ngờ trong ba huynh muội chúng ta, người nhỏ nhất là ta đây được gả ra ngoài trước".

Nói xong ghé mặt đến gần, cười cười nói: "Thế nào, ngươi có ý trung nhân chưa? Ngày nào đó cũng phải mặc y phục này làm tân nương tử thôi"
Đáng tiếc mỹ nhân trước mặt không bị nàng xoay vòng vòng, động tác trong tay vẫn có trật tự như trước, thanh âm vẫn lãnh đạm nói: "Hiện tại trong Ma giới có biết bao nhiêu chuyện cần ta xử lý, làm sao có thời gian nói chuyện yêu đương.

Ha, ngươi thì khác, tiêu diêu tự tại, muốn làm gì cũng được".

Nói xong giương mắt nhìn qua, trên mặt khôi phục lại vẻ yêu mị như trước, cười như không cười nói tiếp: "Hiện tại sau khi gả ngươi đi, không biết mọi người sẽ yên tâm đến thế nào.

Ai nha...!tốt nhất ngươi và Đại ca đều gả đi, sau này một mình ta kế thừa gia sản to lớn này của phụ vương"
Câu Nguyệt bĩu môi, mỗi khi đấu võ mồm với nữ nhân phúc hắc này thì nàng chưa từng thắng lần nào.

Thổi thổi móng tay đã được sơn xong kia, vừa đánh giá vừa oán giận nói: "Ngươi luôn dùng hết sức để nói xấu ta, nói nhiều lời dễ nghe hơn không được sao.

Ai...!A Yến kia cũng không có lương tâm, dẫn Liên Tâm đi ngao du sơn thủy thì thôi, ngay cả Bạch Chúc các nàng cũng đều bị bắt cóc theo, không đến thăm ta gì hết.

Còn có Tấn di cũng vậy, biết rõ nữ nhi trong nhà chuẩn bị xuất giá, khoảng thời gian này là lúc khẩn trương lo lắng nhất, vậy mà cũng không về với ta, chạy đến Nam Hải làm gì chứ..."
Lúc nói những lời này, Câu Nguyệt không có nhận ra sắc mặt mất tự nhiên của Trọng Yên Tuyết, nàng tiếp tục oán giận nói: "Trước đó không trả lời thư thì thôi, hôm nay là ngày ta thành thân mà nàng vẫn ở Nam Hải không hề nhắc đến chuyện trở về...!Nói tới cũng thật kỳ lạ, đây không giống nàng một chút nào"
"Nàng không trở về thì thôi" Trọng Yên Tuyết bỗng nhiên lạnh giọng cắt ngang.

Câu Nguyệt ngẩn người, đây là lần đầu tiên nghe được ngữ khí này của đối phương.

Ừm...!có chút hờn dỗi, còn có u oán? Giống như có chỗ nào đó không thích hợp...!Rất nhiều hình ảnh hiện lên, trong lòng đột nhiên sinh ra chút kinh ngạc, nàng thấy chính mình như đã bỏ sót chuyện gì rất quan trọng, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì đối phương đã kéo nàng đến ngồi trước bàn trang điểm rồi.


Lúc này đã gần trưa, âm thanh đùng đùng của dây pháo đầu tiên truyền tới nơi này.

Nghe âm thanh bên ngoài, sự chú ý của Câu Nguyệt đã bị kéo đi.

Khi yên tĩnh lại, cảm giác khẩn trương khó tả dần tràn ra.

Nàng rủ mắt xuống, hai tay đặt ở đầu gối không tự giác mà co lại.

Trọng Yên Tuyết hiểu chút tâm tư nữ nhi này, nàng cong khóe môi, cầm lấy lược ngọc chải đầu cho Câu Nguyệt: "Qua một canh giờ nữa thì bắt đầu rồi"
"Mẫu thân không ở đây, ta thân là tỷ tỷ nên thay người dặn ngươi một phen" Ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc đen như thác nước, lại nắm lấy một búi tóc khác, chải lược xuyên qua, "Gả cho người ta, rời khỏi ngôi nhà này chính là một cuộc sống hoàn toàn mới.

Sau này phải nhớ kỹ, mọi việc đều phải thận trọng một chút, khong thể tùy hứng làm bậy"
"Phàn Thiện chiều ngươi, ngươi cũng phải tin yêu nàng.

Hai người hòa thuận vui vẻ, giúp đỡ lẫn nhau.

Ngươi cũng phải học cách chăm sóc người khác, hiền lành hiểu chuyện một chút, đừng như trước đây, thích trêu chọc thị phi, thích phát tiết tính tình, khiến người khác nhọc lòng vì ngươi"
"Ta cũng không có tệ như vậy..." Câu Nguyệt lẳng lặng nghe nói xong thì nhỏ giọng đưa ra dị nghị, kết quả rước lấy một tiếng cười nhạt.

Không cần quay đầu nhìn lại cũng biết gương mặt tỷ tỷ nhà nàng mang vẻ trào phúng như thế nào, chỉ đành ngoan ngoãn im lặng.

"Còn có, sau này...!nhớ thường xuyên quay về" Âm thanh Trọng Yên Tuyết thả nhẹ lại, đem búi tóc trong tai nhẹ nhàng vén lên: "Bất luậ thế nào, Phụ vương và Đại ca đều luyến tiếc ngươi, sau này ngươi và Phàn Thiện phải cùng nhau trở về nhiều một chút".

Hãy tìm đọc trang chính ở == .

NE T ==
"Ừm, ta biết rồi" Câu Nguyệt rủ mi, cúi đầu đáp.

Sau đó nàng lại ngẩng mặt nhìn người đứng phía sau, do dự hồi lâu mới mở miệng: "Đa tạ ngươi...!tỷ tỷ"
Một tiếng tỷ tỷ lâu ngày không nghe này làm động tác trong tay Trọng Yên Tuyết khựng lại một chút.

Ánh mắt lưng lay, khóe miệng gợi lên vài phần tà ý: "Ha, bộ dạng mất tự nhiên đúng là thú vị"
...Biết ngay sẽ như vậy mà.

Câu Nguyệt hừ hừ liếc nàng một cái.

Lúc này nữ quan đem Lai Phượng quan đến hầu hạ nàng đội lên.

Chân mày lưỡi liềm, môi đỏ chu sa tôn lên làn da trắng tuyết, lại cài thêm trâm Phượng, một đôi khuyên tai Ngọc Lan Tử Tinh, càng nhìn càng chói mắt, quyến rũ.

Đợt pháo thứ hai đã bắt đầu đốt, vụn pháo giấy như hoa bay đầy trời.

Khi được mọi người vây quanh đi tới trước Bích Tiêu cổng thì các khách mời ở khắp nơi đã lần lượt đến đông đủ.


Ánh mắt của mọi người đều kinh ngạc, vừa vui vẻ mà vừa tán thưởng.

Câu Nguyệt liếc mắt liền thấy một nhà Tiên quân Tư Đồ Ngu trong đám người, còn có Doãn Bạc Yến cùng Vũ An với nét mặt hồng hào nháy mắt ra hiệu với nàng, còn có Đại ca cầm khăn tay lau nước mắt...!
Đại tế ti dẫn thủ hạ quan lại đi lên thềm đá, dọc đường đi vừa niệm pháp quyết vừa dâng hương, sau đó nữ quan áo vàng dâng đèn lên, phủ rèm đỏ xuống, tỏ ý một đại hôn lễ sắp bắt đầu.

Giờ dậu canh ba, chân trời tan ra thành nhiều màu sắc, một đoàn xe ngựa kỳ lân đằng vân bay tới, vững vàng đáp xuống thảm.

Mọi người cùng liếc mắt nhìn lại, và họ cũng biết một vị tân nương tử khác mà họ đang chờ đợi cuối cùng đã đến rồi.

Vừa thấy đoàn xe, Câu Nguyệt nhịn không được đi về trước vài bước, nín thở, nhón chân lên trông ngóng, cuối cùng cũng thấy được người nàng nhớ ngày đêm mong đang chậm rãi bước xuống.

Một đôi giày đen thêu hoa bước lên thảm vàng, trên hỉ phục mà nữ tử mặc là hoa văn bách điểu rực rỡ, đẹp mắt không gì sánh nổi.

Đồng thời trong tay Phàn Thiện cũng cầm một dài lụa đỏ, được mẫu thân tự mình dắt đi về hướng đối diện.

Mái tóc đen tết thành búi tóc phượng hoàng, đầu đội Minh Châu kim quan, hỉ phục chim hạc bay phối hợp cùng đai lưng thêu mây sấm, hai bên vai là biểu tượng của Vân Tung, giữa làn váy là ngọc bội hoàng văn rung động theo gió mát.

Khi hai ánh mắt giao nhau, tâm Câu Nguyệt đột nhien đập nhanh hơn.

Người đang đi về phía nàng kia đã bỏ đi nét lạnh lùng ngày thường, thay vào đó là một nét đẹp vô cùng diễm lệ, nhưng vẫn có nét uy nghiêm và lạnh diễm riêng trong đó, đôi con ngươi màu hổ phách của đối phương nhẹ nhàng liếc một cái cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn.

Câu Nguyệt ôm ngực dời mắt đi, nhìn sang mỹ phụ nhân đi trước Phàn Thiện.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy mẫu thân Phàn Thiện.

Vóc dáng so với Phàn Thiện thì thấp hơn rất nhiều, nhưng là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, ngũ quan nhu hòa, nhưng chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng rất giống với Phàn Thiện.

Lúc này đối phương phát hiện ánh nhìn của nàng thì lập tức nở nụ cười, còn nghịch ngợm nháy mắt, rực rỡ tựa ngôi sao.

Gương mặt Câu Nguyệt chợt nóng lên, tức khắc nàng có chút run sợ.

Đường nhìn của nàng một lần nữa dời về trên người Phàn Thiện, nhưng cũng không dám làm càn, rất sợ bị vị bà bà (*) tương lai này chê cười.

Nhưng mà...!nhưng mà nàng thật sự rất lo.

Rõ ràng chỉ là khoảng cách trăm bước, tại sao vẫn thấy xa xôi như vậy, phảng phất như phải trải qua một dòng thời gian thì người yêu mới có thể đến chỗ nàng.

(*) Bà bà: mẹ chồng.

"Chậm quá à" Vì vậy nàng quay đầu, đáng thương nhìn tỷ tỷ, hai mắt rưng rưng: "Chúng ta không thể qua đó sao?"
Trọng Yên Tuyết không khỏi liếc nhìn dải lụa đỏ bị siết chặt của Câu Nguyệt, nàng không chút biến sắc lặng lẽ vươn tay véo một cái lên đùi mỗ mèo, bình tĩnh nói: "Nếu như ngươi dám qua đó làm ra hành động không biết tiết chế thì ngươi phải thành thân với bộ dạng cà nhắc đó".