Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 30: Giống Như Đã Từng Quen Biết






Thời tiết hôm nay không tệ, trời quang mây sáng, rất thích hợp ra ngoài đi dạo hít thở không khí.

Mộc Hân Nhu theo thói quen đi thị sát cửa hàng một vòng, sau khi kiểm tra sổ sách của các chưởng quầy thì đến trưa mới ngồi kiệu về phủ.

Lần này các nàng đi về đường tắt và phải trải qua một đoạn đường rợp bóng cây.

Cỗ kiệu vững vàng mà thong thả đi phía trước, ánh nắng sắc vụn và sáng sủa rải rác rọi trên rèm cửa.

Mộc Hân Nhu lơ đãng nâng tay vén một góc rèm lên, đúng lúc gió mát thổi phất qua mặt, nhìn thấy những cây cối xanh ngắt xa xa sum xuê rủ xuống, trước mắt hiện lên một cảnh tươi đẹp.

Tâm tư được dịp trổi dậy, nàng thúc giục gia đình mau mau tăng tốc hành trình, sau khi về phủ sắp xếp ổn thỏa xong, hôm nay nàng phải đến vùng ngoại ô dạo chơi một phen.

Và sau đó, bọn nha hoàn bắt đầu chuẩn bị bánh ngọt nước trà trong bếp.

Tiểu thiếu gia Mộc gia đứng ở một bên lấy một cái bánh táo đỏ để trong mâm bỏ vào miệng, hắn phồng miệng lên ăn như một chú sóc con, vừa ăn vừa nói không rõ ràng: "Lê nhi tỷ, tỷ của ta hôm nay muốn ra ngoài sao?"
Nha hoàn đang chuẩn bị hộp đồ ăn nhẹ nhàng cười: "Đúng vậy, Đại tiểu thư muốn đến Tây Giao Mộc tràng xem xét"
"Tây Giao Mộc tràng?" Tiểu thiếu gia lập tức mở to mắt: "Oa, có phải ở trên núi phía sau Mộc tràng mới kia có một rừng vải không? Lúc này chắc là đã chín rồi, nghe nói phong cảnh ở đó rất đẹp nữa! Không được, ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi ~~" Hắn nắm lấy tay áo nha hoàn bắt đầu làm nũng, chọc cho đối phương khó xử một trận: "Cái này, cái này nô tỳ cũng không làm chủ được đâu"
"Không được, Lê nhi tỷ tỷ, ngươi đi nói với tỷ của ta một chút đi ~"
"Thiếu gia, chuyện này..."
"Ta mặc kệ ta mặc kệ, ta muốn đi!"
"Đệ muốn đi đâu?" bỗng nhiên bên ngoài vang lên một âm thanh tươi đẹp nhưng mang vài phần uy nghiêm, bọn nha hoàn vội vã cúi đầu nói: "Đại tiểu thư"
"Tỷ tỷ..." Mộc tiểu thiếu gia tức khắc im bặt, nhìn thấy tỷ tỷ của mình bước vào thì không dám làm càn nữa.

Hắn chuyển tròng mắt nghĩ ra một lí do trong lòng, rồi lại thình lình nhìn thấy Đại Cẩu màu vàng đi phía sau tỷ tỷ nhà mình, vì vậy hắn đã bị hấp dẫn nói: "Oa, Đại Kim~"
Câu Nguyệt ẩn thận đi theo bên cạnh Phàn Thiện thiếu chút nữa đã phụt cười, nàng chuyển mặt sang bên cạnh, chế nhạo nói: "—Đại Kim đó nha?"
Phàn Thiện trầm mặt.

"Tỷ tỷ, chó của tỷ nhìn uy vũ thật đó!" Tiểu tử kia tăng tăng chạy tới, biểu tình cực kì hâm mộ nhìn chằm chằm vào Đại Cẩu lông vàng: "Đệ cũng muốn nuôi một con~ giống cọp ghê ~ sao trước đây ta ra ngoài chưa từng nhìn thấy chó hoang nào đẹp như vậy nhỉ..." Hắn đột nhiên nhận ra nhìn tỷ tỷ nhà mình: "Ơ, tỷ tỷ, nghe nói hôm nay tỷ muốn ra ngoài hả? Vậy dẫn đệ theo với, có khi hom nay đệ cũng có thể gặp được con chó con mèo nào xinh đẹp thì sao~"

"Không được, hôm nay đệ còn phải đi học" Mộc Hân Nhu đã quen với điệu bộ này của hắn nói tiếp, "Giả vờ đáng thương cũng vô dụng thôi".

Truyện Đam Mỹ
"Sao lại vậy được..." Mộc tiểu thiếu gia đang chớp mắt mong chờ thì bĩu môi, xem ra hôm nay đã xác định là hắn không thể ra ngoài chơi rồi.

Vậy thì lấy cái gì bồi thường một chút đi...!sau đó hắn lui về sau và chỉ vào Đại Cẩu trước mắt nói: "Vậy, vậy có thể để Đại Cẩu này ở lại chơi với đệ một ngày không?"
"Không được"
"Vậy, vậy thôi thì để nó đừng nhúc nhích cho đệ sờ một cái đi!"
Mộc Đại tiểu thư thấy thú vị nhìn hắn một cái, chậm rãi cong khóe miệng lên, mỉm cười: "Lượng nhi, hôm qua Lưu phu tử cho bài tập về nhà – đệ đã làm xong chưa, hả?"
"Vẫn chưa...!nhưng, nhưng mà chỉ còn một xíu thôi" Đột nhiên khí thế của Tiểu thiếu gia kém xuống, ánh mắt mơ mơ hồ hồ nói.

"Vậy à, vậy còn không mau tới phòng sách nhanh đi, đợi một lát phu tử tới là sẽ kiểm tra đó, nếu như hắn phát hiện đệ còn chưa làm xong thì..."
"Em đi được chưa..." Tiểu thiếu gia vừa dậm chân vừa bĩu môi rồi chạy đi.

"Ngoan, tỷ tỷ về sẽ đem cây vải về cho đệ" Nhìn bóng lưng nhỏ chạy đi Mộc Đại tiểu thư khẽ hét lên rồi cười hệt như hồ ly.

Nha hoàn đứng bên cạnh thấy một màn thú vị của hai tỷ đệ này cũng len lén che miệng cười.

Câu Nguyệt dùng móng vuốt thịt mềm chạm vào Đại Cẩu bên cạnh: "Sức chiếm hữu của vị Mộc Đại tiểu thư này cũng cao thật nha" Nàng ý vị sâu xa nói, không đợi đối phương đáp lại lại thản nhiên nói tiếp: "Thật ra sức chiếm hữu của ta cũng cao lắm đó"
"Cái gì?" Phàn Thiện nhìn qua nàng.

"Không có gì" Tiểu bạch miêu xoay mặt sang một bên.

"Đại Kim, hôm nay ta dẫn ngươi đến vùng ngoại ô chơi nha" Lúc này Mộc Đại tiểu thư hơi cúi người xuống, ôm lấy mặt Đại Cẩu.

Mỗ mèo đứng bên cạnh nhìn thấy sắc mặt phát lạnh.

Mà gia đinh trong phủ cũng nhanh chóng kéo một chiếc mã xa rộng lớn hoa lệ đến đây, vững vàng đứng chờ bên ngoài.


Mấy người họ thấy thế thì đi qua.

"Lên xe đi" Mộc Hân Nhu tỏ ý muốn Lê nhi nha hoàn thiếp thân của nàng lên xe, sau đó nàng khom lưng ôm lấy Đại Cẩu, chuẩn bị muốn ôm lên.

"Đại tiểu thư, để chúng tôi làm cho!" Hai tên gia đình thấy vậy vội vàng đứng ra.

Đại tiểu thư của bọn họ là kim chi ngọc diệp, sao có thể làm loại chuyện này, hơn nữa người đã toát mồ hôi, cánh tay này căn bản không có khả năng ôm được một Đại Gia Hỏa lớn như thế này!
Không ngờ Mộc Đại tiểu thư nghe xong lập tức liếc mắt đao quét đến: "Không cần"
Bọn họ thì thầm muốn tiến tới hỗ trợ nàng nhưng lại rùng mình một cái.

Mà Phàn Thiện thì không thể nhịn được nữa giãy người ra, tự mình nhảy lên xe.

"Oa, nhảy thật đẹp! Ngươi còn biết tự mình lên xe nữa!" Lê nhi kinh ngạc hô lên.

Mộc Hân Nhu không nói chuyện lập tức lên xe theo sau, ngồi xuống bên cạnh Đại Cẩu rồi u oán nói: "Đại Kim vẫn không chịu đến gần ta"
"Xì ~" nha hoàn vừa lên xe đang ngồi ở cạnh cửa nghe xong nhịn không được cười ra tiếng, tựa hồ đã thật lâu rồi chưa thấy tiểu thư nhà mình lộ ra một mặt trẻ con như vậy, "Tiểu thư như vậy còn chưa tính là đã đến gần nó rồi sao, mỗi ngày đều giúp nó tắm rửa mà"
"Cái đó thì không tính" Mộc Hân Nhu ngồi lại gần Đại Cẩu một chút.

Thần sắc Phàn Thiện nhàn nhạt ngồi một chỗ, nhưng nàng lại cảm giác có một đường nhìn đang mãnh liệt đâm tới đây, đánh thẳng lên người nàng.

Phàn Thiện hơi liếc mắt qua thì đối mặt với tiểu bạch miêu đang căm giận.

"Còn nói không có hi sinh sắc tướng!"
Trong tâm ngữ Phàn Thiện truyền đến lời tuyên án bất mãn, mà vị Đại tiểu thư ở bên cạnh cũng không an phận, luôn động tay động chân với nàng.

Nét mặt Phàn Thiện không chút thay đổi bị kẹp ở giữa, nàng bỗng thấy thời gian sao trôi qua thật chậm, thật gian nan.

May mà lộ trình này cũng không xa, không lâu sau các nàng đã tới Tây Giao.


Sau đó đoàn người được quản sự dẫn đi vào vườn vải ở núi phía sau.

Không khí trong núi vô cùng tươi mát, đứng ở đây còn có thể thấy rõ những ngọn núi xanh thẳm và dòng nước xinh đẹp ở xa, vị trí cũng rất gần với vườn cây ăn quả.

Những cây vải này đều không cao lắm, từng quả chụm lại thành chùm làm cong cành rủ xuống, người đứng dưới tán cây cũng có thể nâng tay ngắt lấy.

Khu vực đỉnh đồi này hiện tại đều thuộc về Mộc gia nhưng đây là lần đầu tiên Mộc Hân Du tới nơi này.

"Thật mê người nha" Nha hoàn bên cạnh vui vẻ nói.

Nàng giương mắt nhìn lên, ở trên đầu đều là một mảnh đỏ au, quả thật rất sặc sỡ, mấy tên gia đinh đi theo cũng rất thỏa mãn cùng nhau đến ngắt lấy, chờ khi từng người từng người ăn xong lại đem theo một ít trở về.

Vì là cơ hội khó có được nên mấy tên gia đình nghe xong phân phó của tiểu thư thì không hề khách khí, bọn hắn bị kích động chạy vào trong rừng cây ăn quả, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Bên cạnh khu rừng có một con suối nhỏ, bên bờ sông có dựng một chòi nghỉ mát, gọi là Lục Khê đình.

Mộc Hân Nhu dắt Đại Cẩu ngồi vào trong đình, an nhiên nhìn ra phong cảnh xa xa.

Lúc này xung quanh khu rừng bỗng truyền ra từng đợt tiếng côn trùng kêu, càng lúc càng phát ra to rõ hơn, lấn át toàn bộ âm thanh cười đùa của đám người đang ở trong rừng cây ăn quả.

"Mùa này mà nghe ve kêu thì thật náo nhiệt.

Nhưng mà chỉ náo nhiệt trong chốc lát, hạ đi thu tới, rất nhanh sẽ biến mất" Mộc Hân Nhu nhẹ giọng nói một câu không rõ hàm xúc, trên gương mặt chợt lóe một chút thương cảm.

Nàng cầm một trái vải vừa hái trên cây lột vỏ ra.

Lớp vô thô ráp màu đỏ bên ngoài bong ra từng mảng, lộ ra múi thịt trắng trẻo nửa trong suốt bên trong, mượt mà như ngọc, hương thơm nức mũi.

Nàng lại nhẹ nhàng đẩy múi thịt tách lấy hột màu đèn bên trong cùng ném ra ngoài bụi cỏ, sau đó đưa trái vải đến bên mép Đại Cẩu: "Nè, há miệng ra"
Nàng dịu dàng dỗ dành nhưng Đại Cẩu trước mắt không có phản ứng gì, chỉ dùng thần sắc nhạt nhẽo nhìn nàng một cái.

Mộc Hân Du thở dài, ngược lại tự đút cho mình ăn.


Nàng thò tay kéo Đại Cẩu lại gần một chút rồi ôm qua cổ nó, tựa vào trên người nó nói: "Ngươi nha, thật lạnh lùng, không lắc đầu cũng không lắc đuôi, không tạo niềm vui cho người khác, còn không bằng Lượng nhi nhà ta"
Trên trán Phàn Thiện chợt nhíu lại, trong đầu hiện ra hình ảnh tiểu cẩu Mộc tiểu thiếu gia dùng ánh mắt thương xót cầu xin lấy lòng...!
"Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã cảm thấy ngươi rất giống một con chó mà khi bé ta từng gặp" Mộc Hân Nhu lại lẩm bẩm, nàng thấp giọng nói: "Ngay cả ánh mắt cũng giống như vậy...!đến cả việc nghe hiểu được lời ta nói cũng giống y hệt"
"Nhưng mà nó không có lớn như ngươi, cũng không có xinh đẹp như ngươi" Nói xong ánh mắt của nàng có chút mê man.

Đó là chuyện đã xảy ra mười hai năm trước.

Lúc đó nàng chỉ mới bảy tuổi, vì mặc một cơn bệnh nặng nên đến vùng nông thôn tĩnh dưỡng, sinh hoạt cùng với bà ngoại của nàng.

Sau khi thân thể khá lên thì thích chạy đến trong núi chơi đùa.

Có một lần nàng lén đi vào trong núi, không nghĩ tới lại gặp cơn mưa xối xả, cuống quít chạy đi trú mưa, kết quả là lạc đường...!
"Khi đó ta cực kì sợ hãi.

Thật vất vả mới đợi được mưa tạnh nên liều mạng chạy tìm đường về, nhưng cuối cùng ta cũng không tìm được" Mộc Hân Nhu nhẹ nhàng đặt cằm lên trán Đại Cẩu, "Sau đó trời tối đi, ta cũng không còn sức lực, vừa khát vừa đói, nhịn không được ta khóc lên, cứ khóc mãi như vậy..."
Hương thơm nhàn nhạt hòa lẫn với trong hơi thở của nàng, Phàn Thiện có chút không quen nhưng lại không nhẫn tâm tránh ra.

Nàng dùng dư quang nhìn thấy tiểu bạch miêu đang phóng ánh mắt sắc đao về phía mình, nàng bình tĩnh giơ móng vuốt lên bắt một trái vải đưa qua cho tiểu bạch miêu.

Tiểu bạch miêu buồn bực nhìn chằm chằm nửa ngày, cuối cùng tức giận nhận lấy.

Lúc này lại nghe được âm thanh sắc lệ trên đỉnh đầu nhẹ nhàng nói: "Điều đáng sợ chính là, tiếng khóc của ta lại dụ sói tới"
Phàn Thiện hơi nhíu mày, lỗ tai lông xù giật mình theo, phất qua gương mặt đối phương.

"Lúc đó trong rừng tối đen như mực, thoáng một cái trở nên yên tĩnh lại, ta chỉ nghe thấy được tiếng tim đập bùm bùm của mình cùng với tiếng thở gấp run rẩy.

Mắt của những con sói đó phát ra ánh sáng màu xanh, từ từ đến gần ta.

Ta sợ đến mừng hai chân mềm nhũn, tiếng nói cũng khàn đi" Có lẽ là trong lòng còn sợ hãi, hai tay Mộc hân Nhu vô ý thức siết chặt lại, ôm Đại Cẩu chặt hơn một chút.

"Khi đó ta cứ nghĩ ta đã sắp chết rồi...".