Tiểu Mèo Hoang Từ Đâu Tới

Chương 1




Trên quảng trường Tây Môn, các thiếu nữ trẻ tuổi đứng chật ních, ai nấy đều há to miệng, hưng phấn nghoảnh mặt nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi đứng trên sân khấu giữa quảng trường, điên cuồng gào thét –

“Lôi Kì! Ta yêu ngươi!” Một cô gái béo mang mắt kính kích động lấy áp phích của thần tượng la to.

“Lôi Kì! Nhìn nơi này!” Một cô gái nhỏ gầy ngồi ở trên vai bạn trai liều mình vẫy vẫy hai tay.

“Lôi Kì! Lôi Kì!” Một nữ sinh trung học hưng phấn đến độ muốn nói gì cũng quên mất, chỉ không ngừng kêu tên thần tượng.

Trên sân khấu là thần tượng của các thiếu nữ nổi tiếng khắp Đài Loan – Lôi Kì a!

Thân hình hắn cao lớn, tác phong nhanh nhẹn, thanh âm nam tính trung hoà tao nhã khi hát lên tình ca, thật sự là không biết mê chết bao nhiêu cô gái, hơn nữa hàm răng của hắn trắng tinh được chăm sóc rất tốt, khi cười rộ lên thì hào quang tự tin mê người trên mặt liền tăng thêm, chỉ cần là nữ nhân, cho dù là năm tuổi hay là năm mươi tuổi, nhìn thấy hắn tươi cười như vậy đều sẽ mất hồn một lúc, ngay cả tên gọi của mình là gì cũng sẽ quên.

Hôm nay là hội nghị công bố tên album ca nhạc mới của Lôi Kì, trên quảng trường vẫn chật ních người như thường lệ, còn điều động không ít cảnh sát đến để duy trì trật tự.

Lôi Kì từ đầu tới đuôi đều duy trì ý cười trên mặt, một chút bộ dáng không kiên nhẫn đều không có, hắn thậm chí còn có thể chủ động hỏi tình hình gần đây của người hâm mộ, cũng không cự tuyệt yêu cầu chụp ảnh chung cùng bọn họ.

Thật vất vả, cuối cùng hội nghị cũng kết thúc, nhưng lại không được ký tên và nắm tay hắn, làm cho fan hâm mộ vạn phần không cam lòng, các nàng khóc, la to không muốn thần tượng rời đi. Bỗng nhiên, không biết là ai đẩy ai, cũng không biết là trọng tâm của ai bất ổn ngã về phía trước, đoàn fan phía sau bắt đầu mất đi khống chế, mọi người giống như phát điên liều mình chen chúc đi về phía trước, cũng không quan tâm người phía trước còn chưa rời đi, một lát tình hình đã loạn cả lên, cảnh sát liều mình thổi còi cũng không thể khống chế được tình huống.

Một thiếu nữ thoạt nhìn mới mười ba, mười bốn tuổi bị dọa khóc, chị họ mang nàng đến không biết đã bị đám đông đang chen chúc đẩy đi nơi nào, thiếu nữ gắt gao nắm ảnh chụp Lôi Kì trong tay, hoảng hốt lo sợ, hoàn toàn không biết bây giờ nên làm thế nào mới tốt.

“A! Sân khấu sắp đổ!” Có người đột nhiên hô to.

Mọi người vừa nhìn thấy, sân khấu quả nhiên bởi vì đám đông đè ép quá độ mà lung lay sắp đổ, tình hình vốn đang lung tung thoáng chốc càng rối loạn, có người chạy trở về, có người chưa từ bỏ ý định, vẫn không muốn sống tiếp tục đi về phía trước, đám đông đi theo hai phương hướng đẩy thiếu nữ quanh vòng, nàng lo lắng nhìn trái nhìn phải, muốn tìm được một con đường để đi ra ngoài.

Có chuyện gì vậy? Tại sao lại thành như vậy? Vì sao mọi người đột nhiên trở nên hoảng sợ như vậy?

Chị họ đâu rồi? Tại sao lại không thấy nàng?

Mọi người đều thật hung dữ a…… Nàng không muốn tiếp tục ở lại nơi này, nàng phải về nhà……

Thiếu nữ gấp đến độ không ngừng khóc, không ngừng kêu tên chị họ, nhưng căn bản là không có người nào chú ý tới nàng.

Lúc này, Lôi Kì vừa mới bước lên trên xe nghe thấy tiếng kêu la, nhăn mi quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bố cảnh ở giữa sân khấu sắp ngã xuống, mà địa điểm nó ngã xuống ngay đúng một thiếu nữ đang khóc không ngừng!

“Cô gái kia!” Hắn không chút suy nghĩ, vội vàng lao ra khỏi xe, chạy về phía thiếu nữ.

“Lôi Kì?! Lôi Kì?! Mau trở lại a!” Người đại diện ở trong xe la lên.

Nói đùa, tiểu tử này không muốn sống nữa sao? Không thấy được trước mắt còn có rất nhiều fan hâm mộ đang điên cuồng vì hắn sao?

Hắn cứ chạy tới như vậy, đợi lát nữa còn có thể trở ra nguyên vẹn sao?

Người đại diện cũng vội vàng mang hai vệ sĩ đi theo.

Fan hâm mộ thấy thần tượng đột nhiên lại xuất hiện, quả thực giống như nhìn thấy kỳ tích, vui sướng reo hò, bắt đầu vây quanh hắn. Lôi Kì hết sức gian khổ đẩy ra tất cả những bàn tay không ngừng kéo rồi đẩy rồi lại kéo hắn lại, cuối cùng ngay lúc hắn đi tới nơi mà thiếu nữ đang đứng, trước mắt đột nhiên tối sầm, hắn thầm kêu không tốt, trong chốc lát cũng không quan tâm được nhiều như vậy, mạnh mẽ đẩy hai gã còn đang đứng chắn ở phía trước fan hâm mộ ra, cả người xông về phía thiếu nữ, rồi mới ôm nàng lăn về bên cạnh.

“A –” Có người thất thanh thét chói tai.

“Lôi Kì! Lôi Kì bị đè ở phía dưới!”

“Người mau tới! Mau gọi xe cứu thương a!”

“Oa! Lôi Kì đã chết a……” Có fan hâm mộ ngã ngồi trên mặt đất lên tiếng khóc lớn.

“Tránh ra! Tránh ra!” người đại diện ở đằng sau nhìn thấy sự tình phát sinh sợ tới mức tim nhanh chóng ngừng đập, nàng dẫn bọn vệ sĩ đi đến nơi bố cảnh ngã xuống.

“Ngươi, lại đây hỗ trợ nâng thứ này lên! Ngươi đi gọi điện thoại kêu xe cứu thương! Còn có ngươi, đi kêu cảnh sát đuổi những người này đi, không cần ở trong này vướng chân vướng tay!”

Xảy ra việc ngoài ý muốn, cảnh sát cũng không dám chậm trễ, bọn họ lại tăng thêm vài người, vây quanh nơi sự việc xảy ra.

Không bao lâu, phóng viên truyền thông nghe tiếng cũng khiêng máy chụp ảnh nhanh chóng xuất hiện.

“Trời ạ……” Bố cảnh sân khấu bị nâng lên trong nháy mắt, người đại diện đứng ở gần nhất không nhịn được che kín miệng mình.

Gò má phải của Lôi Kì vừa vặn bị cái đinh trên bố cảnh đánh trúng, còn nhân tiện xé rách một cái lỗ hổng thật dài, máu tươi ồ ồ theo miệng vết thương chảy ra.

Tại sao có thể như vậy?

Lôi Kì chính là dựa vào khuôn mặt mà sống a! Nếu khuôn mặt này bị hủy, hắn dựa vào cái gì mà ăn cơm?

Nhưng giờ phút này Lôi Kì dường như cũng không có chú ý tới miệng vết thương trên mặt, hắn lo lắng chính là thiếu nữ bị hắn ôm chặt trong lòng, chỉ thấy nàng hoàn toàn bị dọa choáng váng, một đôi mắt màu hổ phách nhạt mở thật lớn, nhìn chăm chú miệng vết thương trên mặt hắn.

“Máu…… Máu…… Thật nhiều máu!” Đây là câu duy nhất thiếu nữ có thể nói.

Hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của Lôi Kì, bên phải tất cả đều là máu.

Thật đáng sợ!

Khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn sáng sủa bởi vì miệng vết thương dữ tợn mà trở nên khủng bố, chưa bao giờ gặp qua hình ảnh máu chảy đầm đìa như vậy thiếu nữ chớp mắt mấy cái, đột nhiên lại “Oa” một tiếng khóc lớn lên.

“Oa, khóc lớn như vậy, có lẽ là không có việc gì đi?” Lôi Kì nhăn nhíu mày, tiếng khóc của thiếu nữ này làm lỗ tai hắn đều đau.

“Miêu Miêu! Miêu Miêu!” Một nữ tử mập mạp ở phía sau cảnh sát hướng về phía hai người hô, “Miêu Miêu! Ngươi làm sao có thể ở nơi này? Ngươi có sao không a?”

“Chị họ!” Thiếu nữ vội vàng đứng lên, lại nhận ra chân mình đều mềm nhũn, vừa đứng lên đã nhanh chóng ngã trở lại trong lòng Lôi Kì.

Lôi Kì cười cười, chặn tay đỡ lấy nàng, rồi mới mang nàng đi đến trước mặt cảnh sát, giao nàng cho vị nữ tử mập mạp kia.

Nhưng nữ tử béo cũng không có tiếp nhận em họ nhỏ của mình, mà nàng lại sững sờ nhìn miệng vết thương trên mặt Lôi Kì, thật lâu thật lâu sau cũng không nói được tiếng nào.

“Không có việc gì là tốt rồi.” Lôi Kì cười cười, dường như một chút cũng không để ý vết thương trên mặt mình có bao nhiêu dọa người.

Không lâu sau, xe cứu thương đã tới, Lôi Kì bị người đại diện cùng hai vệ sĩ “Nâng” lên xe cứu thương, nghênh ngang mà đi.

Lúc này, mọi người đều bắt đầu nghị luận thiếu nữ kia ào ào, còn có fan hâm mộ đỏ mắt thậm chí chẳng kiêng dè ngay trước mặt nàng châm chọc nàng “Chuyên môn tranh thủ đồng tình của người khác”.

Nhưng thiếu nữ được hắn cứu một mạng, vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết lại hoàn toàn không nghe đến mấy lời nói này.

Trong tay nàng vẫn gắt gao nắm ảnh chụp của Lôi Kì, bởi vì nắm thật chặt, phía trên đều nổi lên nếp gấp, còn nhiễm lên vài giọt máu từ miệng vết thương Lôi Kì chảy xuống.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt hạng nhất Bệnh viện quốc gia

“Ba” Một tiếng, một chồng lớn báo chí dừng ở trước mặt Lôi Kì.

Hắn cúi đầu nhìn vài lần, nhíu nhíu mày.

Thiếu nữ sát thủ hủy hoại dung nhan của Lôi Kì?!

Ra vẻ xuất sắc? Hay là anh hùng cứu mỹ nhân?

Dựa vào khuôn mặt ăn cơm Lôi Kì từ nay sẽ xuống dốc không phanh?

“Ngươi xem, đây là kết quả cho việc ngươi nhất thời xúc động!” Người đại diện ảo não hút thuốc, từ sau khi sự kiện ngoài ý muốn kia phát sinh, bệnh nghiện thuốc lá của nàng đột nhiên tăng gấp bội, trong hai ngày đã hút hết nửa tá thuốc.

“Nhưng mà nếu lúc đó ta không đi cứu thiếu nữ kia, nàng có thể sẽ bị đè chết!”

“Ngươi có thể kêu người khác đi a! Ngươi xem, ngươi biến mặt mình thành như thế này, sau này còn ai dám yêu tiết mục của ngươi? Ai còn dám yêu đĩa nhạc, ảnh chụp quảng cáo của ngươi,?” Người đại diện ném một cái gương tới trước mặt hắn.

Lôi Kì không hé răng cầm lấy gương, trong gương thấy rõ trên má phải hắn có một miệng vết thương vừa dài vừa sâu, đường khâu ở bên trên làm cho miệng vết thương thoạt nhìn giống như một con rết xấu xí, hình thành sự đối lập kỳ quái trên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

“Thực là xấu.” Hắn đơn giản buông kết luận.

“Chỉ như vậy sao?” Người đại diện khoa trương đem hai tay ngăn lại, “Ngươi không biết mình dựa vào khuôn mặt này mà ăn cơm sao?”

“Cũng không phải đúng hoàn toàn!” Lôi Kì lại nhăn lại mày, hắn không thích nghe người khác nói hắn dựa vào khuôn mặt để ăn cơm, hắn cũng có cái tài hoa khác, chẳng qua là mọi người đều chỉ coi trọng bề ngoài của hắn, mà không có chú ý tới thôi.

“Ngươi đừng nói đùa!” Người đại diện lại phiền chán cầm lấy một điếu thuốc khác châm, “Hiện tại là cái thời đại gì? Mọi người đều là trông mặt mà bắt hình dong! Bộ dạng anh tuấn, dù ngươi là cường đạo hay là kẻ trộm, vẫn sẽ được hoan nghênh; Nếu bộ dạng xấu không cuốn hút, dù ngươi là tổng thống hay là đại lão bản, đi ở trên đường cũng sẽ có người quăng trứng gà! Lôi Kì, không có khuôn mặt này, ngươi không là cái gì cả!”

Không có một người nam nhân nào sau khi bị người ta nói như vậy còn có thể có tâm tình tốt, dù là Lôi Kì thái độ vẫn tốt lắm, nhưng nghe được người đại diện miệng nói không hề đắn đo như vậy, trong lòng hắn vẫn là âm ỉ dâng lên một cỗ lửa giận.

“Ngươi nói đủ chưa?!” Hắn cầm cái gương quăng một phát về phía bên cạnh.

“Chưa đủ! Chờ miệng vết thương của ngươi cắt chỉ, ta sẽ mang ngươi đi chỉnh hình! Trong thời gian này ngươi an phận một chút cho ta, không cần hơi tí lại đi làm cái gì anh hùng, cũng đừng tham ăn sôcôla hoặc xì dầu, thực vật thẫm màu cho ta, miễn cho miệng vết thương lưu lại vết sẹo, tóm lại –” Người đại diện đem điếu thuốc vứt trên mặt đất, dùng giày cao gót hung hăng dập tắt, “Phải nghĩ biện pháp xử lý tốt vết thương trên mặt ngươi, bằng không chúng ta đều đừng đùa!” Nói xong, nàng liền nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, để lại một mình Lôi Kì ở trong phòng.

Lôi Kì lười biếng duỗi thắt lưng, bên tai thật vất vả mới thanh tĩnh một chút, hắn nghĩ trước tiên cần phải nghỉ ngơi thật tốt một chút rồi nói sau.

Bình thường phải vội vàng truyền bá, ghi đĩa nhạc, chụp quảng cáo, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, bây giờ bị thương, mặc dù trên mặt không dễ chịu, nhưng cuối cùng cũng có một ít thời gian cho bản thân, cũng coi như nhân họa đắc phúc (cái phúc của người gặp nạn) đi?

Hắn vô tư nghĩ, chẳng qua là trên mặt có nhiều hơn một vết thương mà thôi, hắn vẫn là hắn, chẳng lẽ sẽ có cái gì thay đổi sao? Người đại diện có lẽ là suy nghĩ hơi nhiều đi? Chỉ cần hoá trang, không phải là hắn cũng có thể chụp quảng cáo hoặc lên tivi sao?

Nhất định không có việc gì, bây giờ trước tiên phải nghỉ ngơi thật tốt đã!

Năm năm sau…

Một chiếc xe chở hàng đứng ở phía trước đèn giao thông.

Lái xe ở bên trong xe chở hàng có thân hình cao lớn kiện mỹ, da thịt ngăm đen, cơ bắp rắn chắc. Hơn nữa vết sẹo trên mặt kia, thoáng nhìn qua sẽ cảm thấy hắn đúng là một người đàn ông “Thô dũng” (thô lỗ + dũng mãnh), nhưng lúc này bên trong xe của hắn lại vang du dương âm nhạc ca kịch cổ điển, nam nhân thậm chí còn có thể ngâm nga theo vài câu ca từ bằng tiếng Italy, thanh âm dồi dào sức sống, nghe qua lại không hề thua âm thanh nam cao trong ca kịch.

Tuy rằng quần áo của hắn cũ kỹ, nhưng lại được giặt khô sạch sẽ thơm mát, hơn nữa hắn cũng không giống lái xe tải bình thường ăn quả cau để nâng cao tinh thần, hắn nhiều nhất là ăn một chút bạc hà đường. Không biết nguyên nhân có phải bởi vì hắn không ăn cau hay không, cho nên thời điểm hắn cười rộ lên, có một hàm răng cực kỳ trắng tinh, đối lập với làn da ngăm đen của hắn, lộ ra tinh thần phấn chấn phi thường khỏe mạnh.

Đèn xanh sáng, nhưng lái xe không lập tức chuyển động xe, mà là cực kỳ kiên nhẫn chờ một vị lão thái thái từ phía trước xe tải của hắn đi lên trên vỉa hè xong, mới chậm rãi khởi động xe.

Thời tiết thực nóng, nhưng hắn không bật điều hòa, mà là để mồ hôi chảy xuống không ngừng trên mặt.

Xe tải lớn đi vào trong gara công ty, Lôi Kì dừng xe lại, sau đó nhảy xuống, dặn dò mấy việc, rồi đi ra cổng công ty, chuẩn bị tan tầm về nhà.

Đột nhiên lúc này có một bà bà gọi hắn lại, “Lôi Kì! Lôi Kì a!”

Hắn quay đầu, “A, má Lâm, bà khoẻ không?” Hắn nở ra một nụ cười tươi như ánh mặt trời, lộ ra hàm răng trắng tinh.

“Được được được, đến đây, cái này cho ngươi mang về ăn. Ở một mình vất vả, ngươi cần phải tự chăm sóc mình cho tốt nha!” Bà bà đưa qua một hộp thịt viên, cười nói: “Nấu nhiều lắm, ăn không hết a! Thanh niên các ngươi phải ăn nhiều thịt một chút, mới có khí lực để làm việc, ngươi nói có đúng không nào?”

Lâm bà bà là mẹ của lão bản công ty, bởi vì không chịu ngồi yên, cho nên thường thường đến công ty hỗ trợ hoặc là tìm người nói chuyện phiếm, nàng thấy Lôi Kì ở một mình, cha mẹ lại qua đời sớm, cho nên rất quan tâm tới hắn, thỉnh thoảng tặng một ít gì đó chính mình làm cho hắn ăn, dù sao người trong nhà đều bận không có thời gian về nhà ăn cơm, nàng nấu cũng là vô ích, không bằng đưa thanh niên này mang về ăn.

“Má Lâm, cám ơn bà, bà làm đồ ăn ngon lắm nha!” Hắn cao hứng tiếp nhận đồ ăn.

“Ôi, miệng tiểu tử này ngọt như vậy, ta sẽ ngượng ngùng a!” Lâm bà bà ha ha nở nụ cười, trong lòng lại thấy đáng tiếc, trên một khuôn mặt tuấn tú như thế lại có một vết sẹo, không biết có phải quá khứ Lôi Kì có dính líu tới hắc bang không?

Lôi Kì rất có lễ phép nói lời cảm tạ Lâm bà bà, sau đó mới tiếp tục xoay người rời đi.

Dọc đường đi, hắn nhìn những nữ sinh trung học vừa tan học trên đường lại hò reo vừa nhảy lên lấy một album mới của ca sĩ đương nổi, trên mặt hiện lên chua xót mỉm cười.

Sau sự việc ngoài ý muốn đó, đã qua năm năm a……

Ngày giống như nháy mắt đã vượt qua, bây giờ hỏi các thiếu nữ trên đường “Lôi Kì”, người này là ai vậy, chỉ sợ sẽ không ai biết.

Vết sẹo trên mặt kia quả thực ảnh hưởng sự nghiệp diễn xuất của hắn năm đó. Mấy công ty đĩa nhạc âm thầm coi hắn là kình địch thả ra tin tức tiêu cực cho truyền thông, nói hắn cứu thiếu nữ kia chỉ là vì tạo scandal! Mà miệng vết thương trên mặt hắn bởi vì bị cái đinh rỉ sắt xé rách một miệng vết thương sau này bị lây nhiễm nghiêm trọng, kéo dài lâu mới chữa khỏi, cũng bởi vậy mà mở rộng diện tích miệng vết thương, sau này tuy rằng trải qua vài lần chỉnh hình, nhưng không có biện pháp khôi phục hoàn toàn bộ dạng ban đầu, trên má phải của hắn vẫn có một vết sẹo dài nhàn nhạt, cho dù hoá trang cũng không có cách che giấu hoàn toàn.

Tuy rằng ngay từ đầu hắn hoàn toàn không thèm để ý miệng vết thương như vậy, nhưng thực tế giới điện ảnh lại vô tình bởi vì vết thương trên mặt hắn, mà xa lánh hắn. Quảng cáo dần ít đi, tiếp theo đĩa nhạc cũng chậm chạp không có tăm hơi, người đại diện tức giận đến thẳng giơ chân, nhưng cũng không có cách nào, cuối cùng nàng cư nhiên thừa dịp nửa đêm ôm tiền lẩn trốn, tài khoản chỉ để lại mấy ngàn đồng cho hắn.

Đã không có thu nhập, cũng không có tiền để dành, sinh hoạt của hắn nhất thời lâm vào khốn cảnh, tuy rằng hắn cũng thử đi tìm những công tác có liên quan khác, như là phối âm phòng ghi âm, làm từ, viết nhạc vân vân, nhưng thu nhập không ổn định, hơn nữa người khác đều cho rằng hắn chỉ vì là kẻ không có một khuôn mặt bình hoa xinh đẹp, nên cho dù có một, hai nhà công ty đĩa nhạc nhỏ nguyện ý thử dùng ca khúc của hắn, nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì, từ đó không có kết quả.

Hắn sa đọa một thời gian, cả ngày ngâm mình ở trong quán bar tự oán tự ai, đến một ngày nọ, em trai khóc tìm đến hắn, nói cha bệnh nặng nằm viện, hắn mới đột nhiên tỉnh lại, bắt đầu phấn chấn lên.

Hắn trở lại nhà cũ, chăm sóc mẹ già, về phương diện khác cũng bắt đầu tích cực tìm việc kiếm tiền nuôi gia đình.

Nhưng ngoại trừ âm nhạc, năng lực gì hắn cũng không có, cuối cùng vẫn phải dựa vào hàng xóm hỗ trợ, mới miễn cưỡng ở một công ty vận chuyển hàng hoá làm lái xe đưa hàng hóa, cuộc sống cũng coi như dần dần yên ổn.

Nhưng sau đó, cha vẫn qua đời, mẹ đau lòng ba năm rồi cũng đi, trong nhà chỉ còn lại hắn và em trai sống nương tựa lẫn nhau.

Hai năm trước, thật vất vả cuối cùng em trai Lôi Tường cũng tốt nghiệp đại học, trách nhiệm nuôi dưỡng gia đình của hắn cũng coi như kết thúc, lúc này mới bắt đầu tính toán cho bản thân.

Năm năm vội vàng trôi qua, ngay cả bản thân hắn cũng phải sợ hãi than thời gian thật là nhanh.

Có đôi khi, đi qua quảng trường Tây Môn, thấy rất nhiều thiếu niên ca sĩ trẻ tuổi hơn so với mình ở trên đài vừa múa vừa hát, hắn luôn luôn có một loại cảm giác trống rỗng phù phiếm.

Rồi sau đó, hắn thỉnh thoảng sẽ nhớ tới, không biết cô bé năm đó bây giờ có tốt không?

Em trai Lôi Tường từng hỏi hắn, có hận cái cô bé kia không? Bởi vì nàng, hắn mới từ trên trời cao rớt xuống nhân gian.

Lôi Kì nhìn em trai chưa từng trải qua sự đời, cười lắc lắc đầu.

Kỳ thực hắn vốn không thích dựa vào khuôn mặt mà kiếm tiền, mất đi địa vị thần tượng ca sĩ kỳ thực cũng không có gì đáng ngại, mọi người là có mới nới cũ, chỉ dựa vào một khuôn mặt, không qua bao lâu cũng sẽ bị đào thải, chẳng qua thời gian sớm hay muộn mà thôi!

Nhưng mà hắn vẫn có chút tiếc nuối, đối với niềm yêu thích sáng tác âm nhạc, cùng với nhiệt tình ca hát, bởi vì áp lực cuộc sống thực tế mà chậm rãi bị dập tắt, không biết một ngày nào đó còn có thể được châm ngòi một lần nữa hay không?

Lôi Kì đi trên đường hoàn toàn không biết có một cô gái luôn luôn đi theo phía sau hắn.

Cô gái lúc đầu vốn là ở một cái buồng điện thoại công cộng bên cạnh công ty hắn chuẩn bị gọi điện thoại, nhưng đang nghe thì thấy Lâm bà bà kêu tên Lôi Kì, liền ngây người, động tác lấy điện thoại cũng dừng lại, mặt khác thẻ điện thoại ở trên bàn tay còn lại cũng rơi trên mặt đất, mà nàng dường như cũng không có phát hiện, nhưng đôi mắt xinh đẹp vẫn luôn luôn nhìn Lôi Kì.

Đôi mắt cô gái là màu hổ phách nhàn nhạt, mắt to trong suốt lộ ra một tia không dám tin, si ngốc nhìn bóng lưng Lôi Kì.

“Lôi Kì…… Lôi Kì……” Đôi môi nhẹ nhàng phun ra tên này, đúng là chất chứa vô số yêu thương say đắm cùng tưởng niệm, trong mắt nàng thậm chí có cả nước mắt xúc động.

Cô gái ném điện thoại, hai chân như tự có ý thức, đi theo phía sau Lôi Kì.

Bầu trời đột nhiên tối đen, tiếp theo là một tiếng sấm rền sau buổi trưa mùa hạ, rồi mới là mưa tầm tã mưa to, không ngừng đánh vào người cô gái.

Nhưng nàng lại giống như mất hồn, một chút cũng không để ý mưa to đánh vào trên người. Giờ phút này trong lòng nàng tưởng, niệm, để ý, tất cả đều là người đàn ông kia.

Là hắn! Thật là hắn!

Ân nhân năm đó cứu nàng một mạng!

Làm sao hắn có thể ở trong này? Hơn nữa còn là lái xe tải của một công ty vận chuyển hàng hóa?

Chẳng lẽ hắn không ca hát?

Diệp Miêu hai mắt tràn đầy hào quang, không ngừng quan sát người đàn ông trước mắt, hắn vẫn anh tuấn như vậy, dáng người vẫn là cao ngất như vậy, đi đứng trên đường vẫn là tao nhã như vậy, chính là…… Vì sao trên mặt của hắn có chút u buồn tang thương, không giống ngày xưa tràn ngập sáng sủa mỉm cười cùng tự tin?

Hơn nữa vì sao hắn đi ở trên đường nhưng không bị người khác phát hiện?

Là vì vết thương trên mặt kia sao?

Diệp Miêu cắn cắn môi, nàng biết Lôi Kì là vì cứu nàng, mới có thể làm cho mặt hắn lưu lại vết sẹo rõ ràng như vậy, tuy rằng nó thực mờ, nhưng diện tích cũng không nhỏ, dù sao vẫn làm cho người ta nhìn không thoải mái.

Sau lần ngoài ý muốn năm đó, nàng cảm thấy rất áy náy với Lôi Kì, nhiều lần muốn tự mình đi xin lỗi hắn, lại luôn bị chặn ở ngoài cửa phòng bệnh, không được vào cửa.

Nàng rất lo lắng, rất lo lắng, lại bất lực, chỉ có thể mỗi ngày sau khi tan học đều chạy tới cửa bệnh viện trông coi, chờ mong một ngày có thể thấy Lôi Kì xuất hiện.

Nhưng sau đó, trong nhà đã xảy ra chuyện, nàng theo dì đến Nhật Bản, từ đó ở lại Nhật Bản lâu dài, chỉ có thời điểm mùa đông, nghỉ hè mới có thể về Đài Loan.

Mỗi lần vừa về tới Đài Loan, nàng dùng tất cả các loại phương pháp để tìm kiếm Lôi Kì, nhưng nàng càng tìm càng thất vọng. Lôi Kì chẳng những hào quang nhanh chóng giảm xuống, nổi tiếng cũng không lớn bằng tiền, muốn tìm hắn thật sự khó như lên trời, nàng lại không có quan hệ đặc thù, chỉ có thể ngây ngốc mà tìm kiếm tin tức Lôi Kì trên báo hoặc là trên mạng, nhưng luôn tay không mà về.

Nhưng mà…… Nàng hôm nay lại có thể thực sự nhìn thấy hắn!

Lôi Kì…… Mặc dù trên mặt hắn có vết sẹo, nhưng nàng một chút cũng không để ý, thậm chí cảm thấy hắn trở nên càng thành thục, cũng có sức quyến rũ.

Nàng suy nghĩ ngẩn ngơ đi theo phía sau Lôi Kì, giông tố mùa hạ làm toàn thân nàng đều ướt đẫm, nhưng nàng lại hoàn toàn không thèm để ý.

Nàng cứ như vậy đi theo hồi lâu, cho đến khi người đàn ông đi vào một chỗ nhà trọ.

Sau đó, nàng cứ như vậy ngơ ngác đứng ở trước cánh cửa đóng.

Một lát sau, nàng đứng mệt mỏi, hơn nữa thân thể bị ướt có chút lạnh, liền ngồi xổm ở trước cửa, hai tay ôm lấy chính mình, thân thể nhỏ bé run run, cảm thấy tất cả không chân thực giống như là đang nằm mơ vậy.

Thế nhưng nàng thực sự lại gặp được hắn, hơn nữa bây giờ lại ở ngay trước cửa nhà hắn!

Khuôn mặt nóng đỏ, trái tim kinh hoàng, nàng…… Nên làm cái gì bây giờ mới tốt?

Gõ cửa đi vào? Hắn có thể biết nàng sao?

Hắn…… Có hận nàng hay không?

Có phải bởi vì vết sẹo trên mặt, cho nên hắn mới rơi xuống kết cục làm lái xe tải hay không?

Tất cả…… Đều là nàng làm hại……

Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, hốc mắt lại đỏ, cảm giác vừa đau lòng vừa mắc cỡ không ngừng nảy lên, nàng có thể làm chút gì để bù lại hay không? Nàng có thể bồi thường hắn hay không?

Lôi Kì…… Lôi Kì……

Nàng cắn cắn ngón tay mình, quay đầu nhìn sang cánh cửa, vừa sợ hãi lại chờ mong người đàn ông kia xuất hiện.

Đợi một thời gian, nàng hơi hơi nhắm lại mắt, chẳng qua là muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng hình như là do vừa hưng phấn quá mức, vừa có lẽ là do lúc nãy đi đường nhiều, nên bất tri bất giác ngủ thiếp đi, thân mình lúc đầu vốn là tựa vào trên cửa, chậm rãi đổ xuống sàn……

“Lôi Kì…… Lôi Kì…… Cuối cùng lại gặp được anh.”

Cho dù ngủ ở trên sàn lạnh như băng, trên mặt của nàng vẫn tươi cười như trước ngay cả bản thân cũng chưa phát hiện, miệng vẫn không ngừng thì thào gọi tên người mình âu yếm nhất.