“Mẹ nó, các huynh đệ, lên cho ta.” Hắc y thiếu niên điên cuồng hét lên, mấy gã thiếu niên thô kệch vốn đang bao vây thanh y thiếu niên cũng nghe theo lệnh mà rút về, tập trung đối phó với Sa long.
Chiến khí màu cam xẹt qua không trung, sắc bén, bá đạo. Xích xích xích, âm thanh chiến đao ra khỏi vỏ, thân là chiến sĩ, hầu như mỗi một đệ tử đều mang theo đao kiếm, tài liệu quan trọng dùng trong chiến đấu, lúc này lại không hề kiêng kỵ mà xuất đao muốn chém người trước mắt thành thịt vụn: Hừ, dám đối nghịch với Phí Lâm hắn, kết cục chỉ có chết.
“Xùy, chỉ dựa vào mấy động tác mèo quào xem như đẹp mắt đó mà cũng dám lôi ra ngoài dọa người sao.” Chỉ Yên cười lạnh một tiếng, ánh mắt chợt lóe, trong nháy mắt, trên tay nàng đã xuất hiện hơn mười cây ngân châm. Đừng nói trong đó có người có tu vi thấp hơn nàng, cho dù có cao hơn thì nàng cũng tin rằng chính mình có thể đối phó được, huống chi nàng là một trung cấp linh giả cao giai, khoảng cách xa như thế mà những kẻ trước mặt lại dám kêu gào, chỉ có thể nói đầu bọn chúng đã bị cửa kẹp hư rồi.
“Mẹ nó, còn ngây người làm gì, mau xông lên cho lão tử.” Phí Lâm tức giận đến rung người, trong mắt lóe ra sát khí nồng đậm.
Tính luôn cả hắn và năm người còn lại cùng nhào lên đối phó với Sa long, Chỉ Yên. Chiến khí nóng rực, điên cuồng giống như bão tố thổi quét qua cây cỏ xung quanh, không khí càng thêm căng thẳng, trái tim những người vây xem càng kinh hoàng, bùm bùm đập loạn trong lồng ngực, trên mặt lại tỏ ý vừa thương hại vừa đáng tiếc. Phí Lâm cũng được xem là một chiến sĩ ưu tú nổi danh trong giới tân sinh, đối địch với người như hắn thì chẳng khác gì việc tự đi tìm chết cả.
Thậm chí trong mắt một số người đã lộ ra cảm xúc không đành lòng, không thể không quay đầu sang chỗ khác, giống như không dám nhìn cảnh tượng đẫm máu sẽ diễn ra tiếp theo.
Một tay Sa Toa che chở Tố Tố, một tay nắm chặt hai quả cầu thủy tinh trong suốt, ánh mắt sắc bén, khóa chặt trên người Phí Lâm , toàn thân tản ra hơi thở xơ xác tiêu điều: Muốn làm Yên Nhi của ta bị thương, vậy phải nhìn xem đạn châu trong tay ta có cho phép hay không đã.
Vẻ mặt thanh y thiếu niên dại ra, hoàn toàn không nghĩ đến mọi chuyện lại diễn ra như vậy, mắt thấy Sa long, Chỉ Yên bị người vây công, hắn nhịn đau bò dậy, cắn cắn môi, không sợ chết vọt vào trong đội ngũ: Chuyện hôm này đều do ta mà ra, cho nên, dù bất cứ lý do gì, ta cũng phải gánh vác trách nhiệm.
Xoẹt, một lưỡi đao bằng băng cắt qua không khí, không lưu tình chút nào bổ lên người đám người trước mặt Chỉ Yên, đôi mắt Sa long tối sầm lại, khí thế cả người tăng vọt, hào quang màu cam đột nhiên mạnh mẽ bộc phát ra ngoài, ngưng thành hình thù của một thanh đao, hung hăng tập kích vị trí bụng dưới của bọn Phí Lâm.
Trung cấp linh giả cao giai?
Xung quanh truyền ta tiếng hô nhỏ, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Sa long: Là trung cấp linh giả cao giai, vậy mà lại là trung cấp linh giả cao giai!
Chỉ Yên híp mắt lại, khóe môi gợi lên ý cười thô bạo, ngay tại khoảnh khắc linh lực của Sa long chém ra, bàn tay nhỏ bé của nàng hơi động, mười cây ngân câm xòe thành hình quạt, lặng lẽ phóng đến năm người Phí Lâm.
Ngay khi Sa long lộ ra cấp bậc linh giả của mình, đám người Phí Lâm đã biết bọn hắn xong rồi, nhưng sai lầm thật sự của bọn hắn là ngàn không nên, vạn không nên bỏ qua đứa nhỏ mà từ đầu đến cuối bọn hắn đều không hề đặt trong mắt kia. Trước một khắc, ngân châm trên tay nàng có thể cứu người, mà lúc này, con ngươi bọn hắn mạnh mẽ co rụt, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngân châm lạnh lẽo xé gió mà đến.
“Á…”
“Á…”
“Á…”
…
Năm tiếng gào khóc chói tai vang lên, kinh động vô số chim chóc trong rừng. Vẻ mặt những người xem náo nhiệt cũng ngạc nhiên không kém, trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Ngân châm lạnh lẽo trên người năm người không ngừng lung lay qua lại, mỗi lần rung thì mọi người phát hiện sắc mặt năm người Phí Lâm càng đen thêm một chút, liên tục hơn mười lần, sắc mặt bọn chúng đã hoàn toàn hóađen, sưng, thũng* như muốn nổ tung, khiến những người xung quanh càng xem càng kinh hãi.
(*mặt sưng thũng là kiểu mặt bị sưng lên, căng ra, rồi nó bị võng xuống khi bị ép vài giây)
Trên ngân châm bị Chỉ Yên có bôi một loại chất kịch độc, không bị sưng thũng mới là lạ, hơn nữa mới vừa rồi nàng còn cố ý chọn huyệt đau đớn và huyệt bất động của bọn chúng để hạ châm, khiến bọn chúng vừa không thể cử động, vừa phải chịu đủ loại giày vò đau thấu tim gan này, cho dù sau này độc được giải hết nhưng khuôn mặt đó cũng sẽ theo bọn chúng một thời gian, cho nên mới nói, bọn chúng đúng là không tìm chết sẽ không chết mà!
“Nôn, ọe…” Sự thật chứng minh, mấy gương mặt đánh sâu vào thị giác thế này đã để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm trong lòng mấy người vây xem, bọn họ vừa nhìn vừa nhảy như điên tránh qua một bên, ngay cả cơm trưa vừa mới ăn cũng bị nôn ra sạch sẽ, cuối cùng, chỉ có thể phờ phạc, không còn một chút sức lực nào, ngồi bệch xuống đất.
Sa Toa cau mày, nhịn xuống cảm giác ghê tởm trong lòng, tà ác, bỡn cợt, liếc mắt nhìn Chỉ Yên một cái: Nha đầu này thật đúng là không chịu buông tha một ai.
“Đi thôi, lại kéo dài nữa thì sẽ thành những người đứng đầu danh sách từ dưới tính lên đấy” Thu lại ngân châm, ngay lập tức bộ dạng lạnh lẽo lúc trước của Chỉ Yên đã thay đổi thành bộ dạng ngây thơ không hiểu thế sự thường ngày, nháy nháy mắt cười gian nói với Sa Toa.
Một người vây xem lảo đảo: Nha đầu này thật biết cách giả vờ, chẳng lẽ nàng bị tắc kè hoa trong truyền thuyết nhập thân?
“Các ngươi đi cùng chúng ta luôn đi, cũng tiện chăm sóc lẫn nhau trên đường.” Chỉ Yên đi hai bước rồi đột nhiên quay đầu, nhìn thanh y thiếu niên và hồng y thiếu nữ nói. Coi như nể mặt lúc nãy hắn liều lĩnh xông lên, nàng làm người tốt một lần vậy, hơn nữa bệnh hen suyễn của hồng y thiếu nữ dù đã tạm thời chữa khỏi nhưng khó nói sẽ không tái phát lần nữa*.
(*là convert mâu thuẫn không phải ta mâu thuẫn)
“Ôi, cám, cám ơn.” Vẻ mặt hồng y thiếu nữ trở nên kích động, đôi mắt xinh đẹp phủ lên một tầng hơi nước mỏng manh: Đứa nhỏ tinh xảo trước mặt này không chỉ cứu mạng nàng, mà còn giải quyết phiền phức giúp nàng, trong lòng nàng, nàng(Chỉ Yên)giống như ánh mặt trời ấm áp vậy.
“Cám ơn Chỉ Yên tiểu thư, cám ơn Sa long vương tử và Sa Toa công chúa.” Thanh y thiếu niên vui vẻ chạy tới, chân thành nói lời cảm ơn với từng người, trên gương mặt ngây ngô còn vương nét trẻ con tỏ rõ sự biết ơn và kính sợ.
Sa, Sa long vương tử, Sa Toa công chúa?
Oanh, suy nghĩ trong đầu đám người ngã ngồi trên đất như vỡ tan, trong mắt hiện ra kinh ngạc tột độ, quái dị nhìn Sa long và Sa Toa.
Bọn họ là nhân tài nổi danh trong giới tân sinh mà mọi người đồn đại gần đây, là vương tử và công chúa của Long Đằng quốc chịu vạn người kính ngưỡng, vậy đứa nhỏ bên cạnh họ chính là vị luyện đan sư chín tuổi trong truyền thuyết?
Thân thể vốn không còn bao nhiêu sức lực cũng mạnh mẽ run rẩy, một đám như uống máu gà, hưng phấn lạ thường, ánh mắt nóng rực, hận không thể nhào tới chỗ mấy người Chỉ Yên.
“Ôi ôi, luyện đan sư chín tuổi, trời ạ, sao ta lại không nghĩ tới chứ?” Một thiếu niên ảo não vỗ vỗ trán, vẻ mặt hối hận: Luyện đan sư nha, toàn học viện, không, nghe nói là luyện đan sư có thiên phú bậc nhất toàn bộ đại lục. Vừa rồi vốn là một cơ hội tốt để làm quen nhưng mình lại bỏ lỡ mất, không đúng, hình như vừa rồi mình còn chế nhạo nàng ta một phen.
Khí huyết dâng lên, ngay lập tức cả gương mặt hắn đều chuyển hẳn sang màu gan heo: Không kết bạn còn chưa tính, vậy mà còn có thể ngang nhiên chế nhạo thiên tài, gào, hắn nên tự tìm cái cây nào đó mà đâm đầu tự vẫn, chết quách đi cho rồi.
Sắc mặt mọi người lúc đỏ lúc trắng, hoàn toàn lâm vào tình cảnh vừa xấu hổ lại bất an, hơn nữa bởi vì vừa mới đắc tội người trong hoàng thất và một vị luyện đan sư tiềm năng nên trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác hối hận tột độ.
Hoàng thất nha, một Long Đằng quốc to lớn như vậy, sao bọn họ có thể trêu chọc vào chứ?
“Đi thôi.” Sa long thản nhiên lên tiếng trả lời, một chút cũng không để biểu cảm của mấy người đó vào trong mắt. Sa Toa khinh thường quét qua đám người đó một lượt, gương mặt xinh đẹp xẹt qua một tia hèn mọn.
Đội ngũ vốn chỉ ba người, lúc này lại biến thành năm người, hồng y thiếu nữ tên là Tố Tố, còn thanh y thiếu niên gọi là Trình Trong. Sắc trời dần dần trở nên u ám, đồng thời cũng thông báo cho bọn họ một ngày huấn luyện đã chấm dứt. Sa long tìm một gò đất, đơn giản dọn dẹp một chút, lựa chọn làm nơi nghỉ ngơi đêm này của bọn họ.
Sa Toa từ trong chiếc nhẫn không gian của nàng lấy ra mấy tấm da thú, lót trên mặt đất, chỗ Chỉ Yên thì được lót bằng một tầng thảm lông màu trắng bạc quý hiếm, tầng dưới còn dùng một tầng lông dê nên vừa mềm mại, thoải mái, lại ấm áp không nói nên lời.....