Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Quyển 1 - Chương 52: Huấn luyện thể lực




Ngày hôm sau, hơn một ngàn năm trăm tân sinh đã tập hợp chỉnh tề bên trong giáo trường, trên đài cao là một dòng chữ được viết trên vải đỏ “Đại hội tân sinh giới XX” (không raw nên hơi khó hiểu), sau màn phát biểu dài dòng, rốt cuộc mọi người cũng nghênh đón được vị viện trưởng đại nhân mong chờ đã lâu lên đài.

Vẻ mặt mọi người kích động, ngẩng đầu, duỗi dài cổ, tầm mắt đồng thời nhìn về một hướng, viện trưởng Lôi Minh mặt một bộ y bào màu vàng nhạt, dưới ánh mắt chờ đợi nóng bỏng của mọi người, chậm rãi lên đài, tóc dài màu bạc lay động trong gió, làn da trắng bệch, dưới ánh mặt trời lại tản ra một vầng sáng mỏng manh.

Lúc này, viện trưởng Lôi Minh nhìn hoàn toàn khác so với lần đầu tiên gặp mặt Chỉ Yên, trang trọng, nghiêm túc, sao còn xót chút nào thái độ thân thiết như trước. Thân hình lão cao ngất, quanh thân thản nhiên tản ra một tầng áp lực, khiến người ta không tự chủ được trở nên nghiêm nghị, kính trọng, không dám làm ra mấy hành động, cử chỉ tùy ý gì như thường ngày.

Viên trưởng Lôi Minh đứng trên đài cao, nhìn những gương mặt trẻ tuổi, xa lạ bên dưới, gật gật đầu, trên mặt nhiễm lên ý cười vui mừng: “Hoan nghênh các vị đệ tử đến học viện học tập, hôm nay là ngày bắt đầu đợt huấn luyện thể lực của tân sinh, thân là viện trưởng học viện, ta cầu chúc cho mọi người thành công và viên mãn…” Lời nói của lão thông qua sự khuếch tán của linh lực đã lan truyền rộng rãi, đến tận tai mỗi vị đệ tử đứng trong giáo trường.

Tiếng nói hùng hồn, mang theo một cỗ khí thế khó nén, thân thể mọi người run lên, trên mặt tản ra ánh sáng kích động, phấn chấn, cái loại phấn chấn, nóng lòng muốn thử, bộc phát từ nội tâm này, cái loại cảm giác vui sướng và thỏa mãn khi được cường giả cỗ vũ này, thoắc cái đã kéo bầu không khí ở giáo trường lên cao nhất, không cần nhiều lời, không cần quá nhiều động tác, gần như chỉ cần một câu của viện trưởng Lôi Minh là đủ.

Khóe mắt Chỉ Yên khẽ giật, trong mắt xẹt qua một tia ẩn ý: Vị viện trưởng nghiêm túc lúc này so với lúc nàng gặp hoàn toàn giống như hai người khác nhau, loại đối lập quá rõ ràng này khiến nàng trong thời gian ngắn có chút không phản ứng kịp. Có điều, cũng khó tránh, có thể đứng ở địa vị cao, chịu sự kính trọng của người khác, tất nhiên không phải là chuyện dễ dàng, có lẽ cách nhìn người của nàng quá mức đơn giản, cũng như Sa Toa và Sa Long bên cạnh, bọn họ là người trong hoàng thất, cho nên cũng không hẳn sẽ đơn thuần giống như những gì nàng nhìn thấy.

“Yên Nhi, sao vậy?” Giống như cảm thấy cảm xúc của Chỉ Yên dao động, Sa Toa, Sa Long đồng thời quay đầu, vẻ mặt quan tâm nhìn nàng.

“Không có việc gì, cảm ơn.” Nét mặt Chỉ Yên giãn ra, khóe môi nâng lên thành một nụ cười tỏa sáng: Mặc kệ thế nào, chỉ cần bọn họ chân thành đối xử với mình là đủ rồi.

Sa Toa nghi ngờ liếc mắt nhìn ca ca mình một cái, tổng cảm giác lúc này Chỉ Yên có chút không giống với bình thường, Sa Long lắc lắc đầu, ý bảo không có việc gì, nhưng khi ánh mắt hắn dừng trên nụ cười của Chỉ Yên, con ngươi màu lục bảo nổi lên hai ngọn lửa cực nóng, trong mắt lúc có lúc không tản ra ý cười ôn nhu, cưng chìu.

Viện trưởng Lôi Minh đứng trên đài không đến hai phút, lại dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người mà bình thản rời đi: Thân là người đứng đầu U Lam học viện, hiệu quả lão muốn đạt được đều đã đạt được, tất nhiên những điều sau đó không có quan hệ gì với lão nữa. Theo sự rời đi của viện trưởng đại nhân, rốt cuộc hiện trường cũng lấy lại được sự ồn ào, náo nhiệt vốn có.

Không ít người vì một câu của viện trưởng đại nhân mà mừng rỡ như điên, có người lại khẩn cấp muốn nhanh chóng bắt đầu đợt huấn luyện, có sự chúc phúc, toàn thân trở nên tràn ngập sức lực, chỉ chờ cơ hội bùng nổ.

“Toàn thể đệ tử linh giả nhất ban!” Đạo sư Lạc Phương ra lệnh một tiếng, mọi người ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm chỉnh đứng thẳng.

“Cố lên, không nên phụ sự kỳ vọng của viện trưởng đại nhân, đi thôi.” Lạc Phượng gật gật đầu, mọi người ở đây vốn nghĩ nàng sẽ nói liên miên không dứt mấy lời động viên, cỗ vũ nào đó, nhưng không ngờ nàng lại mềm giọng, nhẹ nhàng nói một câu như vậy, có lẽ nàng nghĩ, so với nói mấy lời hoa mỹ gì đó thì lời kỳ vọng của viện trưởng đại nhân lại có hiệu quả hơn nhiều.

Chỉnh đốn xong, hơn một ngàn năm trăm tân sinh bắt đầu xuất phát về hướng ngọn núi phía sau học viện. Không thể không cảm thán diện tích của học viên rất rộng lớn, bọn họ đã đi khoảng nửa canh giờ nhưng vẫn còn trong khu vực dạy và học, mọi người từ lúc bắt đầu vốn hưng phấn, kích động, nay dần bình ổn lại, cuối cùng trở nên chết lặng, hờ hững tiến bước, không còn bộ dáng tinh thần phấn chấn như lúc ban đầu nữa.

Đám người Chỉ Yên vẫn không nhanh không chận đi tới, đối với bọn họ mà nói, đợt huấn luyện này là để cho tân sinh quen thuộc hoàn cảnh học viện, hiểu biết lịch sử của học viện.

“Được rồi, từ giờ trở đi, mọi người bắt đầu chạy bộ, không được nhàn hạ, nhóm phía sau, nhanh chóng đuổi kịp.” Một thanh âm như rống to truyền tới, nét mặt mọi người không nhịn được co giật mấy cái, sau đó mới nhìn thấy một nam đạo sư mặc y phục màu xanh nhạt từ phía sau đuổi tới: Trời ạ, còn có người giám sát nữa sao?

Phản ứng đầu tiên của mọi người là kinh ngạc, thứ hai là dáo dát nhìn bốn phía, nhìn xem đạo sư phụ trách ban mình có theo sát đằng sau không, thật ra người mà bọn họ mong chờ nhất chính là vị viện trưởng cường đại, tồn tại như thần trong lòng bọn họ, viện trưởng Lôi Minh kia.

Chẳng qua, bọn họ suy nghĩ nhiều rồi, viện trưởng đại nhân tôn quý như vậy sao có thể làm mấy loại chuyện giám sát như thế này chứ?

Cuối cùng, mọi người đành mang vẻ mặt thất vọng, buồn bã ỉu xìu cất bước chạy về trước, nói là phải mất ba ngày, có điều nếu dựa theo tốc độ thì chỉ cần chạy nhanh một chút, nhanh chóng đến nơi tập trung cuối cùng thì có thể chấm dứt huấn luyện.

“Nhanh lên, những đệ tử ưu tú sẽ được viễn trưởng đại nhân khen thưởng đấy!” Đạo sư lúc nãy rống lên một tiếng, mọi người lập tức sôi nổi, hưng phấn hẳn lên, khen thưởng, viện trưởng đại nhân khen thưởng?

Bầu không khí vừa mới uể oải trong nháy mắt đã tăng vọt lên, mọi người háo hức tăng tốc độ, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, trường hợp đó, thanh thế đó, phải nói là khiến người khác cảm thấy khinh sợ một trận.

“Cẩn thận một chút.” Sa Long nhướng mày, vươn tay đỡ lấy Chỉ Yên lúc nàng sắp bị người ta đụng ngã, dòng người xung quanh bắt đầu vội vàng tăng tốc, hận không thể tách nhóm ba người bọn họ ra.

“Cám ơn.” Chỉ Yên đứng vững, khuôn mặt nhỏ nhắn trào ra một chút cảm kích, thật không hiểu những người này đang suy nghĩ cái gì, cho dù viện trưởng đại nhân có khen thưởng thật đi chăng nữa thì bọn họ có cần phải điên cuồng như vậy không?

“Đi thôi, tuy rằng chúng ta không tranh vị trí đứng đầu nhưng cũng không nên rơi xuống cuối cùng được.” Thấy người xung quanh càng ngày càng ít, Sa Toa nhướng mày đề nghị nói. Thân là người trong hoàng thất, cái gì mà họ chưa từng thấy qua? Cho nên bọn họ hoàn toàn không thấy hiếm lạ với việc khen thưởng này, có điều bọn họ vẫn phải để ý mặt mũi của hoàng thất một chút, chỉ cần không quá yếu kém là được.

Ba người một lần nữa chạy đi, Sa Toa, Sa Long, một trái một phải hộ bên người Chỉ Yên, ba người chạy song song, không nhanh không chậm, bên cạnh không ngừng có người vượt qua nhưng bọn họ cũng không giận, vẫn duy trì tốc độ của mình, huấn luyện thể lực của tân sinh, không chỉ rèn luyện thể lực, mà còn rèn luyện sức chịu đựng và tâm trí nữa.

Người bình thường khi thấy tình huống này chắc chắn sẽ tăng tốc vọt mạnh về phía trước, tranh vị trí đứng đầu, nhưng không biết càng như vậy càng nhanh chóng tiêu hao thể lực, gây bất lợi đến cơ hội toàn lực tiến lên sau cùng, với lại chạy bộ lên tục ba ngày, cuối cùng có đứng vững hay không cũng thành vấn đề nũa là.

Thời gian trôi qua, đội ngũ tiếp tục di chuyển, mọi người đã thoát khỏi khu dạy và học đến dưới chân núi sau học viện. Sau núi rừng cây rậm rạp, dày đặc, địa hình bấp bênh, lúc lên dốc, lúc xuống dốc, rất có năng lực khảo nghiệm tâm tình tân sinh.

Ba người Chỉ Yên lúc này đã ở giữa đội ngũ, không trước không sau, vừa vặn phù hợp với yêu cầu của bọn họ.

Khi đến giữa trưa, mặt trời trên đỉnh đầu vẫn hăng hái bừng bừng chiếu rọi, ánh nắng vàng kim xuyên qua cành lá tạo thành những bóng râm loang lổ trên mặt đất. Không khí trong núi tươi mát, chim hót líu lo, các loại hương hoa như quất vào mặt, trên mặt mọi người đều tản ra tia sáng vui sướng thỏa mãn.