Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 258




Chương 258

“Chị không sao đâu, nghỉ ngơi một chút chắc không sao, đưa chị về nhà đi” Mai đau đớn nói “Chị cứ nằm im đi, em đưa chị đến bệnh viện khám qua, nếu không sao thì em đưa chị về.”

‘Yương Đình Trường đặt cô vào ghế lái phụ, đỡ: “Thiên Từ vào ghế sau rồi phóng xe một mạch đến bệnh đây cũng là bệnh viện mà Vương Đình Quân đang nằm.

Cô được đưa thẳng vào phòng cấp cứu, bà Hương được Vương Đình Trường thông báo cũng chạy xuống.

Không bao lâu thì bác sĩ đi ra.

“Con tôi sao rồi bác sĩ?”

“Cô ấy chịu áp lực quá lớn, làm ảnh hưởng đến thai nhi, bị động thai nhẹ, nhưng cần nghỉ ngơi, cô ấy sẽ được chuyển vào phòng bệnh ngay bây giờ” Bác sĩ nữ trung tuổi cời khẩu trang ra rồi nói.

“Cái gì?” Bà Hương như thổ nghe không rõ hỏi lại.

*Con cô có thai ba tháng rồi, đừng nói là mỌi người không biết nha?” Bác sĩ nói lại.

“Chúng tôi …vậy, bây giờ cả hai mẹ con không sao chứ ạ†”

“Bây giờ thì Ổn định rồi, chúng tôi vừa tiêm một mũi an thai, nhưng bây giờ không thể đổ cho bệnh nhân chịu đựng bất cứ áp lực nào, nếu không sẽ rất nguy hiểm.”

“Cảm ơn bác sĩ”

Trời ơi, có thai ba tháng rồi mà không để ý, sao có thể sơ suất như vậy chứ?

Cả ba người hai lớn một nhỏ đứng như trời trồng, đang tiêu hóa tin tức này, tình hình bây giờ mà cô có thai, ‘Vương Đình Quân thì chưa tỉnh lại, tình hình công ty vẫn đang cần có nhiều việc phải làm, sao mọi chuyện lại đốn cùng lúc thế này chứ?

Mai được đưa về phòng bệnh VỊP bên cạnh phòng, Vương Đình Quân cho tiện chăm sóc, nhân lúc bà nội và chú đang ở bên đó, Thiên Từ lên vào phòng của Vương Đình Quân.

Từ lúc ba nằm viện, cậu chỉ đến đây mấy lần, mặc dù bên ngoài rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu cũng rất áp lực. Cậu nhóc cũng đã đến công ty cả vài tuần nay để giúp mẹ và chú Trường giải quyết công việc, cậu không muốn ở nhà, bởi vì ở nhà cậu nhóc sẽ nghĩ đến ba đang nằm viện, rất lo lắng.

Cậu nhóc đi đến bên cạnh giường, nhìn thấy ba nhắm mắt yên tĩnh trên giường bệnh, trên người những.

vết thương đã được hồi phục, làn da cũng trở nên trắng hơn, vì mấy tháng không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.

Ba vẫn nằm đó, trông rất gần nhưng lại xa xôi vô kể.

Bình thường hai ba còn thường xuyên cả khia nhau là thế, nhưng khi ba nằm ở đây, cậu nhóc cũng không nín được, những giọt nước mắt bắt đầu tràn ra.

Cậu nhóc cầm lấy cánh tay của Vương Đình Quân, nước mắt rơi lã chã xuống cánh tay anh.

“Huhu, ba ơi, ba tỉnh lại được không? Mẹ đã làm việc thay ba mệt lắm rồi, mẹ đã rất cố gắng rồi, nhưng bây giờ mẹ lại mang thai, ba không tỉnh lại nữa sợ rằng mẹ sẽ không cầm cự nổi mất.

Ba không thể ích kỉ như vậy được, cứ bỏ mặc tất cả mọi chuyện cho mẹ và chú, còn ba thì nằm nghỉ ngơi ở đây, ba thật là lười biếng.

Nếu ba còn không tỉnh lại, ba sẽ bỏ lỡ tuổi thơ của em bé trong bụng mẹ nữa cho mà coi.

Huhu, ‘Vương Đình Quân đang ngủ say miên man, bỗng có một gáo nước hất thẳng vào mặt anh, làm anh tỉnh táo hơn, bây giờ không còn bóng đen như trước nữa, có một vệt sáng bắt đầu le lới lên, tuy nó chỉ như là ngọn đèn trong đêm tối nhưng nó đã có hy vọng.

Bỗng nhiên anh lại nghe tiếng ai đó nói chuyện, lần này không phải phụ nữ, mà là giỌng nói của trẻ con, hình như đứa nhỏ đang khóc, đang kể cho anh một chuyện gì đó.

Là giọng nói non nớt của Thiên Từ!