Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 218




Mai cũng bị bất ngờ khi nhìn thấy anh ta, cũng đã mấy tháng rồi không gặp nhau kể từ lần đi dự tiệc đó! 

“Chúng ta nói chuyện một chút được không?” Hoàng thấy cô đi vào liền lên tiếng. 

“Được.” 

Hai người đi đến quán cà phê trên tầng của trung tâm thương mại, bây giờ là buổi sáng nên quán khá vắng vẻ, thông thường quán cà phê chỉ đông đúc vào sáng cuối tuần, còn trong tuần người ta chỉ ghé mua mang đi chứ không nhiều người ngồi lại. 

Mai tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, rất sáng sủa lại có thể nhìn thấy dòng người tấp nập trên đường lớn. 

Quán cà phê này được trang trí rất dễ thương, có nhiều ngóc ngách để thu hút giới trẻ vào đây chụp hình sống ảo, nhưng ở độ tuổi của cô, cảm thấy hơi sến sẩm. 

Nhìn menu có rất nhiều món ưa thích, nhưng giọng nói của Vương Đình Quân sáng nay cứ văng vẳng bên tai “Em không được ăn uống đồ lạnh, sẽ ảnh hưởng đến. sức khỏe” cho nên cô quyết định gọi một ly sữa nóng. 

“Sở thích về đồ uống của em cũng thay đổi rồi à? Trước đây em rất thích uống Caramel” Hoàng hỏi. 

Mai mỉm cười nói: “Ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi.” Hoàng gọi một ly cà phê đắng. “Dạo này em khỏe không?” “Cũng bình thường” 

“Anh nghe nói em đến làm ở Thiên Hạ, mấy lần cũng đến đó muốn tìm gặp em nhưng đều không thấy, nên anh đã qua cửa hàng này tìm, không ngờ hôm nay lại may mắn gặp được em.” 

“Anh gặp em có chuyện gì không?” Mai hỏi. 

Khi quay trở về, vô tình gặp lại nhau, Mai cảm thấy dường như bây giờ cô không có chút cảm xúc gì nữa. Khi vừa chia tay, cô cũng đã sống rất trầm một thời gian, dù sao đó cũng là mối tình đầu của cô, người ta nói tình đầu là tình khó phai, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy hết sức bình thường. Có lẽ thời gian quá dài, cộng với mỗi người đều có một lý tưởng riêng, ngoài chuyện phản bội nhau thì cũng không có quá nhiều mâu thuẫn, cho nên cũng không day dứt gì. 

“Có lẽ hơi muộn, nhưng anh vẫn muốn nói xin lỗi em” Hoàng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Mai, giọng anh ta đượm buồn. 

Ban đầu tiếp cận Mai cũng chỉ là tình cờ thấy được cô được anh trai chở đến trường học bằng ô tô sang trọng, anh ta nghĩ cô chắc chắn là một tiểu thư lá ngọc cành vàng của nhà nào đó. Quả đúng như anh ta đoán, cô là con gái của tập đoàn Hoàng Thế, tuy trong thương trường được tính là một nhà giàu mới nổi nhưng so với anh ta thì vẫn là một tầm cao khác. 

Sau đó anh ta mới tìm cách tiếp cận và tán tỉnh cô. 

Mai lúc đó học năm hai đại học, xung quanh cô có khá nhiều người theo đuổi, nhưng nhìn thấy sự kiên trì và chân thành của Hoàng sau gần một năm, có đồng ý làm bạn gái anh ta. 

Lúc đó Hoàng chưa có tình cảm gì đối với cô hết, chỉ một lòng muốn theo cô để vào Hoàng Thế làm việc, sau đó từ từ đi lên theo cách dễ dàng và nhanh nhất có thể. 

Ai ngờ bữa sinh nhật định mệnh đó đã đẩy hai người về lại nơi bắt đầu! 

Trước đó anh ta cũng bị Ly dựng một cái bẫy, một hôm say xỉn tỉnh dậy, anh ta chợt thấy bên cạnh là một cô gái, không ai khác chính là Ly, hai người trần như nhộng đắp chung một tấm chăn, chuyện gì xảy ra cũng 

đã xảy ra rồi, anh ta không thể chối bỏ được, và thế là cứ tiếp tục dây dưa với Ly cho đến sau này. 

Tuy nhiên, khoảng thời gian sau đó anh cũng nhận ra mình thường xuyên gọi nhầm tên Ly bằng Mai, trong vô thức anh ta đã xem cô như một người cận kề. Mai không khéo miệng như Ly, cô rất mộc mạc và tự lập, điều đó cũng làm giảm đi sự quan tâm của anh ta đối với cô. Ngược lại là Ly, luôn luôn nhờ vả anh ta mọi chuyện từ lớn đến bé, anh ta cảm giác mình là một người đàn ông thực thụ, có thể che chở cho người phụ nữ bên cạnh, cho nên càng ngày anh ta càng lún sâu hơn, cùng Ly diễn trò trước mặt Mai. 

Nếu chuyện ngày hôm đó không xảy ra, không biết còn sẽ gây ra bao nhiêu tổn thương cho cô nữa! 

Sau này bị Ly quay ngược lại cắn một miếng, anh ta mới biết mình đã sai nhiều như thế nào. 

“Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi, em cũng không để ý đến nữa.”

Mai nhẹ nhàng nói ra, ít nhất có cảm nhận được sự chân thành và hối lỗi trong lời nói của anh ta. 

Dù sao cũng là những năm tháng thanh xuân đi cùng nhau, hận thù đến mức phải gạch mặt nhau cũng có được gì đâu, chi bằng vui vẻ buông bỏ, hạnh phúc sẽ đến. 

“Đúng vậy, đã lâu rồi, nhưng nếu anh không nói ra, anh vẫn cảm thấy thật sự day dứt, em có thể tha lỗi cho anh không?” Hoàng nghe cô nói một cách thoải mái như thế mới dám ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó hỏi. 

“Quả thật lúc đầu em rất hận hai người, nhưng sau này, thời gian qua đi, em lại cảm thấy không có gì cả, dù sao bây giờ chúng ta mỗi người đều có một con đường riêng, những mối bận tâm riêng và đặc biệt là gia đình riêng, cho nên chuyện trước đó quả thật em không lấn cấn gì nữa, em cũng mong anh sau này sẽ tìm được một người phù hợp”.