Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 217




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bà rất hiểu con gái, bình thường vẻ ngoài trông rất mạnh mẽ và bướng bỉnh, nhưng nội tâm lại rất mỏng manh, đặc biệt là đa sầu đa cảm, có chuyện buồn gì cũng không bao giờ tâm sự với bà, sợ bà lo lắng. Hai mẹ con nương tựa nhau sống suốt bao nhiêu năm nay, bà không hiểu con gái thì còn hiểu ai nữa? 

Bà cũng chưa từng gặp ba mẹ Vương Đình Trường chỉ nghe Vân Hạ nói qua vài lần là ông bà anh rất thương cô, chăm sóc cô như con cái trong nhà. Dù vậy bà vẫn không thể nào bớt suy nghĩ được. 

Hai người đã thông báo trước với bà Thảo là hôm nay trở về nên sáng sớm bà đã đi chợ mua thức ăn về nấu nướng xong xuôi hết rồi. 

Vương Đình Trường thưa chuyện với bà Thảo xong thì cả ba người ngồi vào bàn dùng bữa, toàn những món ăn dân dã ở quê, rau nhà trồng, gà nhà nuôi nhưng lại ấm tình gia đình,Vân Hạ ăn mấy miếng mà nước mắt muốn trào ra, nhưng cô kìm lại. 

Nghĩ đến cảnh mình sắp gả đi, ở nhà chỉ còn mẹ, lúc ôm đau bệnh tật không ai chăm nom, cô nghĩ mình là một đứa con bất hiếu. 

Trước đây cô rất muốn làm kiếm thật nhiều tiền, mua một căn hộ nhỏ nhỏ ở thành phố, chờ khi mẹ nghỉ hưu rồi đưa mẹ lên đó ở, nhưng bây giờ còn chưa mua được nhà đã đi lấy chồng rồi. 

Ăn cơm nước xong,Vân Hạ bị Vương Đình Trường ép vào phòng đi ngủ, cô bầu bì nên phải ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ mới tốt cho cả mẹ và con. Phòng khách chỉ còn lại anh và bà Thảo, bà rót cho anh một ly nước rồi ngồi 

nói: 

“Cô thấy cháu rất quan tâm đến con gái cô, cô rất vui, nhưng cháu cũng thấy đấy, nhà cô chỉ có hai mẹ con 

SỐng nương tựa nhau, gia đình cũng không khá giả gì, không thể so với nhà cháu” Bà Thảo nhìn cách anh lấy xương cá cho con gái, rồi dọn dẹp chén bát … bà không phủ nhận đây là một người đàn ông có thể lo cho gia đình. Thời đại bây giờ được mấy người thuộc hàng con cưng nhà tài phiệt, thiếu gia ngậm thìa vàng mà có thể làm những công việc nhỏ nhặt như thế. 

Nhưng mà Vương Định Trường không biết mẹ vợ tương lại nghĩ như vậy, nếu biết chắc anh cũng khóc thành dòng sông. Ở đâu ra mà con cưng nhà tài phiệt, thiếu gia ngậm thìa vàng cơ chứ, anh chỉ là một đứa con ghẻ bị ba mẹ ghét bỏ thôi! 

“Có sao đâu ạ, tiền nhiều cũng chỉ đảm bảo cuộc sống đầy đủ hơn một chút thôi, cũng không nói lên. được có hạnh phúc hay không. Cô yên tâm, cháu sẽ cố gắng để cho mẹ con cô ấy một mái ấm thật sự. Nói thật Với cô, trước khi gặp Vân Hạ, cháu là một thằng nhóc ham chơi, cũng nhiều điều tiếng xấu, ăn rồi hết đi với diễn viên này thì đi với ca sĩ nọ, đó đều là chuyện không hay ….Nhưng từ khi quen con gái cố, cháu cảm thấy bản thân đã trưởng thành hơn rất nhiều, và rất mong muốn được hoàn thiện bản thân để che chở cho cô ấy. Cháu mong cô hãy yên tâm giao cô ấy cho cháu.” Đây có lẽ là lần đầu tiên Vương Đình Trường trải lòng nhiều đến. như vậy, anh dám nhìn nhận khuyết điểm của bản thân, và đang cố gắng hoàn thiện từng ngày. 

Tuy nhiên, những gì đã xảy ra trong quá khứ là không thể chối bỏ được! 

Phật dạy “Quay đầu là bờ”, anh tin rằng chỉ cần anh và cô cùng cố gắng, liền sẽ có một gia đình nhỏ yên ấm. như ba mẹ anh, như vợ chồng anh trai, chị dâu. 

Rồi họ cũng sẽ có những đứa nhỏ như Thiên An hay Thiên Từ, cùng nhau chăm sóc con cái, đưa con đi học, đón con trở về nhà… khung cảnh này hiện lên rất nhiều lần trong tâm trí anh, cảm giác ấm áp và hạnh phúc tràn ngập đến từng chân tơ kẽ tóc. 

“Cô tôn trọng sự lựa chọn của con gái, và thành tâm mong hai đứa hạnh phúc. Cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, sẽ có lúc cháu và cả con gái cố xảy ra những bất đồng, có thể là từ quan điểm sống, cách dạy con cái, cách đối nhân xử thế, thậm chỉ là cách tiêu tiền. 

Cô mong những lúc đó, hai đứa sẽ nghĩ đến những ngày tháng hạnh phúc, mỗi bên nhường nhịn nhau một tí, mọi chuyện sẽ tốt hơn. Cô là người đã từng kết hôn và cũng đổ vỡ trong hôn nhân, vì vậy cô không mong muốn con gái của mình cũng bất hạnh như vậy, đó cũng là tâm lý chung của một người làm mẹ. 

Điều cuối cùng cô muốn nói là nếu một lúc nào đó, hai đứa cảm thấy không thể hòa hợp được với nhau nữa, đừng đánh con bé, cũng đừng la mắng con bé, hay gọi điện cho cô, cô sẽ đến đưa con bé về.” Bà Thảo nói chuyện mà ánh mắt rơm rớm. Đứa con gái này trong 

mắt bà vẫn luôn là một đứa trẻ, vậy mà bây giờ đã chuẩn bị trở thành con nhà người ta rồi. 

“Hiện tại bây giờ cháu không dám hứa sẽ có thể cùng cô ấy đi đến cuối con đường, vì cô biết đấy, cuộc đời này có nhiều thứ không đoán trước được, nhưng cháu xin hứa sẽ cố gắng yêu thương, chăm sóc cô ấy mỗi ngày.” 

“Ừm.” 

Hai người ở lại nhà Vân Hạ hai ngày rồi mới quay về thành phố.