Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 1-5




“Happy birthday to you,

…..

Happy birthday to Mai.”

Tiếng vỗ tay của mọi người vang lên, những người ở đây đều là những người bạn thân thiết của Mai.

Hôm nay là sinh nhật tròn 22 tuổi của Mai, cô cũng chỉ muốn tổ chức một buổi lễ nho nhỏ với bạn bè thân thiết của mình, nhưng Hoàng lại muốn tổ chức cho cô một bữa tiệc sang trọng, cho nên anh đã đặt sẵn một bàn tiệc ở khách sạn Hoàng Gia.

Đây là một căn phòng riêng, được thiết kế cho những bữa tiệc nhỏ ấm cúng, nhưng trang trí rất hiện đại, toàn bộ nội thất được nhập ngoại toát lên thần thái sang chảnh cho cả căn phòng, chắc chắn phải bỏ ra số tiền không hề nhỏ mới có thể sở hữu căn phòng như thế này trong một đêm.

Mặc dù cảm thấy hơi hoang phí, nhưng bạn trai có lòng như vậy cô cũng không tiện từ chối.

“Cảm ơn mọi người hôm nay đã tới chung vui với tôi, đặc biệt cảm ơn anh...đã làm những điều này vì em.”

Hoàng vuốt nhẹ lên mái tóc cô, ôn nhu nói:

“Em vui là được rồi, chúc mừng sinh nhật em.”

Thức ăn đã được bày sẵn trên bàn, cắt bánh, thổi nến xong mọi người bắt đầu nâng ly, vì toàn những người thân thiết nên mọi người rất tự nhiên.

Qua một lúc, uống được mấy ly, Mai cảm thấy hơi choáng nên xin phép vào nhà vệ sinh.

Vừa đến nhà vệ sinh nữ, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ của người phụ nữ, thỉnh thoảng lại có tiếng thở dốc của người đàn ông, làm cô nổi da gà, hôm nay cô đi giày thể thao nên không phát ra tiếng động gì, cho nên cặp đôi bên trong không phát giác ra.

Định làm như câm như điếc rửa mặt rồi đi ra, nhưng một tiếng nói quen thuộc làm cô khựng lại.

“Hoàng, em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em, Ly.”

“Ưm….vậy tại sao anh không chia tay cô ta để quang minh chính đại đến với em, chúng ta bên nhau cả một năm rồi, anh còn muốn em làm một người đứng trong bóng tối đến bao giờ nữa?”

“Em yêu, cho anh một chút thời gian, dù sao bây giờ cô ta còn có chút giá trị, nếu không phải vì gia thế của cô ta, thì anh cần gì phải ăn rồi hầu hạ cô ta như vậy chứ?”

“Nhưng mà, người ta cũng phải chờ anh lâu lắm rồi đó, mỗi lần thấy anh và cô ta ở bên cạnh nhau, em rất khó chịu, nhưng mà không thể làm gì được….”

“Em cũng biết đó chỉ là bên ngoài thôi mà, lúc nào anh cũng phục vụ em đến sung sướng thế còn gì, chả lẽ em còn chưa hài lòng với năng lực của anh sao?”

“A….ưm….anh thật hư...ưm….ưm….”

“Bảo bối, chờ anh tiếp quản Hoàng Thế, rồi anh sẽ quang minh chính đại đá cô ta và đón em về, được không?”

“Anh phải nhanh lên đấy, nhưng mà anh cũng không được quá thân mật với cô ta đâu, em sẽ ghen đấy...”

“Được rồi, bảo bối, nào, tiếp tục nha….”

“ưm…...”

Mai vừa nãy còn cảm thấy hơi say, nhưng bây giờ thì tỉnh táo hẳn rồi, thì ra anh ta ở bên cô là muốn chiếm đoạt Hoàng Thế, đã thế còn gian díu với bạn thân của cô.

Ha, thế mà cô còn mù quáng, cho rằng anh ta yêu thương cô thật lòng, thật nực cười, nhưng cũng may, nó chưa quá muộn.

Cô nhếch mép cười một tiếng, không biết nên có cảm xúc thế nào!

Đúng là một sinh nhật đáng nhớ!

Không cần rửa mặt cũng tỉnh, cô quay lại bữa tiệc, cô rót một ly rượu đầy, ngửa cổ uống một hơi hết luôn, mọi người ai cũng ngà say nên không để ý đến tâm trạng của cô, bữa tiệc cũng nhanh chóng tan. Mai loạng choạng đi đến quầy thu ngân thanh toán hóa đơn, rồi sau đó ấn thang máy đi lên phòng nghỉ, trước khi bữa tiệc bắt đầu, cô đã cố ý đặt trước một phòng nghỉ, cũng cho người trang trí hoa hồng, ánh nến rất lộng lẫy, nhìn thấy Hoàng tỉ mỉ chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật, cô cũng muốn làm gì đó để báo đáp anh ta, muốn dâng hiến đêm đầu tiên cho anh ta, ai ngờ….

Phòng cô đặt ở tầng bốn mươi, là một phòng tổng thống, rộng rãi, từ trên cao nhìn xuống thành phố, ánh đèn đường lấp lánh làm cô cảm giác chua xót hơn.

Vừa bước ra khỏi thang máy, cơn đau đầu lao tới, làm cô cảm thấy choáng váng, nghiêng người một cái.

Đúng lúc thang máy bên cạnh mở ra, một người đàn ông, người này vừa bước ra khỏi thang máy thì liền bị một thân hình nghiêng vào làm anh giật mình, theo bản năng anh vươn tay ra đỡ lấy.

Bốn mắt nhìn nhau.

“Ôi, anh đẹp trai nha...”

Mai đưa những ngón tay thon gọn trắng nõn của mình vuốt má anh, vuốt từ má đến mũi, rồi xuống hai mờ môi mà không hề biết rằng khuôn mặt người đàn ông kia đã lạnh đến mức nào.

“Anh đẹp trai là người được gọi lên để phục vụ tôi phải không? Ừm, chất lượng không tệ, thật sự không tệ...”

Nhìn con ma men đang nằm trong vòng tay của mình thều thào, người đàn ông nhếch miệng, lại còn dám xem anh là trai bao, phục vụ nữa, thật là chê bản thân sống quá lâu rồi.

“Đi, tôi đã đặt phòng rồi, tôi dẫn anh đi.”

Nói rồi đứng dậy khỏi vòng tay người đàn ông, kéo anh ta đi vào phòng.

Nhưng người này kéo sao cũng không chịu đi, cô ngoảnh lại nói tiếp:

“Phục vụ tôi cho tốt vào, tôi sẽ bonus thêm cho anh nha, à quên, chưa nói cho anh biết tin này, tôi còn xử nữ đó, anh làm nghề này chắc chắn là đã phục vụ nhiều người rồi, nhưng mà tôi, tôi xử nữ đó, anh là người đàn ông đầu tiên của tôi đó, anh thật là may mắn nha.”

Nhìn cô gái đang say rượu không biết trời cao đất dày này, đôi mắt đen tròn lấp lánh, đôi môi anh đào cứ đóng mở liên tục, người đàn ông cảm giác ngứa ngáy trong người.

“Bảo bối, em chắc là muốn tôi phục vụ em sao?”

“Đúng vậy, tôi thích những anh đẹp trai như…..”

“Ưm...ưm...”

Nhìn thấy cô gái nhỏ càng nói, người đàn ông cảm thấy toàn thân nóng ran, một chỗ nào đó không tự chủ được muốn phản công.

Đành phải cúi người, ngậm lấy đôi môi đó.

Hai người vừa hôn nhau vừa di chuyển vào phòng tổng thống cạnh bên.

“Cạch.” Cửa phòng được mở ra.

“Rầm.” Đóng lại.

Hai người trực tiếp ngã xuống chiếc giường rộng lớn trong phòng.

“Bây giờ em hối hận cũng chưa muộn?”

“Không.”

Nghe giọng cô gái quả quyết như vậy, người đàn ông không chần chừ nữa, tiếp tục ngậm lấy đôi môi căng mọng của cô. Đôi tay không an phận bắt đầu di chuyển xuống dưới, rồi từ từ luồn vào trong vân vê đôi gò bồng đảo của người dưới thân.

Mai vừa ngấm men rượu, vừa cảm giác như có một dòng điện chạy qua khắp người, kích thích không thôi, cô thuận thế đặt hai tay lên cổ người đàn ông, như là bắt được tín hiệu, người đàn ông lần lượt cởi từng món đồ trên người cô xuống.

Hôm nay Mai mặc một chiếc váy sơ mi, ở giữa eo được thắt lại làm tôn lên chiếc eo mảnh khảnh của cô, người đàn ông chẳng mấy chốc đã đem cô trần như nhộng nằm dưới thân.

Da thịt của cô trắng ngần, mịn màng làm cho người ta không kìm chế được. Lần đầu tiên trong đời người đàn ông cảm thấy sức kiềm chế của mình lại tệ hại như vậy, nhưng chỉ thoáng qua một chút, anh ta lại tập trung vào chuyện chính.

Không lâu sau, một tiếng hét vang lên.

“Á...đau..”

Đang mê man bỗng nhiên ý thức được có gì đó đâm vào hạ bộ của mình, làm Mai hét lên thành tiếng.

“Ngoan...tôi sẽ nhẹ nhàng hơn...”

Một giọng nói trầm ổn, nam tính vang lên như tiếng đàn cello, và hơi thở nam tính của người đàn ông phủ lên làm người phụ nữ có một cảm giác dễ chịu hơn.

Sau đó động tác của người đàn ông cũng dịu dàng hơn, như có từng đợt sóng triều kích thích làm cô càng trầm luân hơn, mê man hơn, lâu lâu lại nghe tiếng rên rỉ của người phụ nữ, hoặc tiếng thở dốc của người đàn ông.

Hai người triền miên ân ái đến gần sáng, người đàn ông nhìn thấy người phụ nữ đã lụi xơ ngất xỉu đi lúc nào không hay, anh ta mới buông tha cho cô.

Để mặc kệ người phụ nữ nằm trên giường, anh ta bước vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, sau đó đắp chăn, cả hai người tiến vào mộng đẹp.

Thẳng đến trưa ngày hôm sau, Mai tỉnh dậy, thấy mình trần như nhộng, nằm trên chiếc giường rộng lớn, bên cạnh là một người đàn ông đang quay lưng về phía cô, tiếng hít thở đều đều cho thấy anh ta vẫn đang ngủ, vừa cử động một cái thì toàn thân đau nhức, cô hít hà một tiếng, lại nằm ngay ngắn tại chỗ ngắm nhìn.

Đây là một căn phòng rộng lớn, không là một phòng khách sạn sang trọng. Toàn bộ nội thất được nhập khẩu từ Ý, được bài trí hiện đại, màu sắc trang nhã, có thể thấy người nào muốn ở đây thì phải bỏ ra một số tiền không hề nhỏ.

Tuy nhiên bây giờ tâm trạng cô đang rối bời, không thể chậm trễ, cô cắn răng chịu đau ngồi dậy, nhặt quần áo vương vãi trên sàn nhà rồi mặc vào, sau đó chỉnh đốn lại một chút rồi chuồn đi.

“Cốc cốc cốc.”

“Tổng giám đốc, chiều nay anh có một cuộc họp qua video.”

Thư ký Nam gõ cửa một lúc cũng không thấy trong phòng có động tĩnh gì, bình thường tổng giám đốc không mở cửa, nhưng vẫn bảo anh ta đi vào, sao hôm nay không có tiếng động nào vậy.

Chẳng lẽ tổng giám đốc ngủ chưa dậy?

Anh ta vừa đặt ra nghi vấn liền phủ định luôn, trước giờ tổng giám đốc là người cuồng công việc, không thể nào có chuyện giờ này chưa dậy được, có lẽ tổng giám đốc đang tắm.

Anh ta chần chừ một lúc rồi mở cửa phòng ra đi vào, tìm trong phòng làm việc không thấy ai, phòng khách không thấy, chẳng lẽ hôm nay tổng giám đốc đưa việc vào phòng ngủ làm sao?

Nhưng anh ta không dám tự tiện vào phòng ngủ của tổng giám đốc đâu nha.

“Cốc cốc cốc.”

“Tổng giám đốc, anh có ở trong đó không?”

“Ừm.”

Ủa, sao nghe cái giọng như đang ngái ngủ vậy?

Hôm nay có bão tố gì mà tổng giám đốc xưa nay cuồng công việc bây giờ đang ngái ngủ?

Hay là tổng giám đốc bị bệnh rồi?

Đầu óc thư ký Nam xoay một vòng, lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.

“Alo...”

“Phó tổng giám đốc, anh đang ở đâu vậy?”

“Hoàng Gia.”

“Anh lên phòng tổng giám đốc một chút, hình như anh ấy không ổn rồi.”

“Có chuyện gì?”

“Giờ này anh ấy vẫn chưa dậy, tôi sợ anh ấy bị bệnh, nhưng không dám tự tiện vào phòng ngủ của anh ấy.”

“Được.”

Chưa đến năm phút, Vương Đình Trường đã đến nơi. Anh ta đẩy cửa phòng ngủ đi vào, vừa vào thì chợt khựng người lại khi thấy khung cảnh bên trong.

Ngay lập tức anh ta đóng sầm cửa lại, không để cho thư ký Nam thấy.

Mặc dù thư ký Nam là người đã làm việc chung với hai anh em mấy năm nay, nhưng chuyện hỗn độn trong phòng này thì càng ít người biết càng tốt. Không ngờ cây vạn tuế ngàn năm không đụng nữ sắc này cũng có ngày nở hoa rồi, Vương Đình Trường mừng đến rơi nước mắt.

Mừng thì mừng chứ cũng nhức mắt.

Chắc chắn tối qua khốc liệt lắm nè.

“Anh, anh ơi, dậy đi, lát nữa còn có cuộc họp.”

Nghe tiếng Vương Đình Trường gọi, Vương Đình Quân mới mở mắt ra, nhìn nhìn một lúc rồi mở miệng:

“Em ra ngoài trước đi, anh dậy liền.”

“Vâng.”

Vương Đình Trường cũng không nán lại thêm, anh cất bước đi ra ngoài, chuyện động trời này nhất đinh là phải ăn mừng.

Trong phòng ngủ, Vương Đình Quân liếc nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ trưa rồi, anh không ngờ chính mình có thể ngủ đến giờ này, nhân viên công ty mà biết chắc họ sẽ xỉu mất. Trước giờ anh luôn luôn là người cuồng công việc, lúc nào cũng đi làm sớm, tan làm muộn, cấp dưới một mực nể phục, thế mà bây giờ lại có thể ngủ đến trưa.

Anh nhanh chóng bật dậy khỏi giường đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra nhặt mấy thứ đồ còn vương vãi trên sàn nhà cho vào sọt rác, bình thường sẽ có phục vụ dọn dẹp nhưng nhìn căn phòng lộn xộn như vậy một người sống sạch sẽ như anh không thích nghi được.

Đang định lấy điện thoại trên kệ đầu giường rồi đi ra ngoài, anh nhìn thấy một mảnh giấy và một xấp tiền được kê dưới điện thoại, một bên đặt một lắc tay bạch kim được thiết kế tinh xảo. Trên mảnh giấy là một dòng chữ: "Cảm ơn anh đã phục vụ tôi tối qua, tôi đánh giá anh 5 sao, tôi chỉ có nhiêu đây tiền mặt nên anh cầm tạm chiếc lắc tay này nhé, bán nó đi cũng được kha khá đó. Bye!"

Người phụ nữ chết tiệt, dám xem anh là trai bao.

Vương Đình Quân cầm lắc tay bỏ vào túi rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Thư ký Nam và Vương Đình Trường đang ngồi ở sô pha xem tài liệu, thấy anh đi ra thì ngước mặt lên cung kính chào.

"Tổng giám đốc."

"Anh."

"Được rồi, đi thôi."

Mai sau khi rời khỏi khách sạn thì về thẳng biệt thự của bố mẹ ở Phú Mỹ Hưng.

Hôm nay mới đúng là ngày sinh nhật của cô, hôm qua chỉ là trên giấy tờ thôi, bình thường cô sẽ dành cả ngày hôm qua cho bạn bè còn ngày sinh nhật chính thức cô sẽ quay về thôi nến với gia đình.

Hôm nay là thứ sáu, nhưng cô đã xin nghỉ ở nhà một hôm, cô mới ra trường, lại làm thiết kế thời trang, tìm việc cũng không phải là khó, nhưng những bản thảo cô vẽ ra đi phỏng vấn đều được đánh giá cao nên vừa ra trường cô đã không bị thất nghiệp rồi.

Mặc dù gia đình không thiếu chút tiền nhưng Mai vẫn muốn lăn xả như bao người, muốn tự bước đi bằng đôi chân của mình và muốn tự tìm ra những đồng tiền bằng năng lực của chính mình.

Tập đoàn đã có anh trai lo toan, cô lại là em út trong nhà nên được cưng chiều hết mực. Bố mẹ cô không hề muốn cô quá lao lực, chút tiền đó trong nhà không thiếu nhưng vì tôn trọng mong muốn của con gái, bố mẹ cô cũng không hề ý kiến hay thái độ gì, ngược lại rất ủng hộ cô.

Cả buổi chiều ở nhà Mai cứ ngồi ngây ngốc, không nói một câu nào, bà Tâm cảm giác cô đang có chuyện gì đó, nhưng không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện của con, dù sao con gái cũng lớn rồi, con phải có trách nhiệm với chính mình, bà tuy xót con nhưng không thể bao bọc con mãi được.

"Mai ơi, mẹ con mình làm bánh kem đi!"

"Vâng."

Hai mẹ con loay hoay gần hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng xong chiếc bánh kem, đúng lúc này trời cũng nhá nhem tối, bố và anh trai cũng đã tan làm trở về. Hôm nay là sinh nhật của con gái, nên ông và con trai tranh thủ giải quyết công việc sớm để về nhà với cô, sợ cô tủi thân.

“Hai mẹ con đang làm gì vậy?”

Ông Sơn cởi vest ra, người giúp việc nhận lấy áo và túi của ông mang đi cất, ông đi vào gian bếp thấy hình bóng hai mẹ con đang ở trong đó liền hỏi:

“Ba.”

“Hai ba con về rồi à?”

Hai người phụ nữ đồng thời lên tiếng.

Bữa tối ấm cúng bên gia đình là một bữa sinh nhật ý nghĩa và vui vẻ nhất, người yêu thì có hay không cũng được, nhưng gia đình thì nhất định là phải có, nhìn thấy ba mẹ mạnh khỏe, anh trai yêu thương, gia đình yên ấm, sự phản bội của người yêu và bạn thân cũng chẳng còn là điều phải bận tâm.

Một tháng sau ngày sinh nhật, Mai vẫn đi làm bình thường, chuyện tình cảm tuy cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nhưng khi cô đã ngồi vào bàn làm việc thì mọi thứ ngoài lề đều là cát bụi. Mỗi ngày cô đi làm sớm, tan làm muộn, giường như chỉ có công việc mới làm cô bớt đau buồn.

“Ọe...”

Đang ăn trưa tại căn tin công ty, bỗng nhiên có một luồng khí tanh nồng vây quanh chóp mũi, làm Mai không tự chủ được mà ọe ra tiếng.

“Cậu sao vậy? Không khỏe ở chỗ nào?” Vân Hạ thấy thế thì lo lắng hỏi thăm. Trước đây, Mai, Ly và Vân Hạ là bạn thân với nhau, cũng học chung khoa thiết kế, bọn họ chơi chung với nhau từ lúc bước vào năm nhất. Sau này ra trường, Mai và Vân Hạ cùng vào làm một công ty, còn Ly làm một công ty khác vì không qua được phỏng vấn. Thiết kế của Mai và Vân Hạ hoàn toàn khác nhau, một người theo hướng sexy một người theo hướng cool ngầu cá tính, nhưng làm việc chung lại rất hiệu quả, dù là nhân viên mới, nhưng vì phong cách thiết kế độc đáo nên cũng được mọi người hướng dẫn nhiệt tình.

Sau bữa tiệc sinh nhật, Mai đã kể hết mọi chuyện về Ly và Hoàng cho Vân Hạ nghe tất nhiên cô cũng kể luôn chuyện phát sinh tình một đêm kia, cô ấy làm ầm lên một trận, tìm Ly và Hoàng chửi thẳng mặt không còn chừa một chút tình cảm nào. Rồi cắt đứt tình bạn giữa ba người, tuyên bố một câu xanh rờn với Ly:

“Chỉ có Mai là bạn thân của tôi, còn cậu chỉ là lúc tôi mờ mắt vơ đại thôi, giờ tôi sáng mắt rồi. Từ nay đừng để tôi gặp cậu.” Sau đó kéo tay Mai rời đi.

“Không hiểu sao tớ thấy dạ dày khó chịu quá.” Mai vẻ mặt nhăn nhó nói nhỏ.

“Ai bảo cậu cuồng công việc quá làm gì, không chịu ăn uống đúng giờ thì dạ dày có vấn đề là đúng rồi, chiều nay cậu xin nghỉ đi khám đi.”

“Cậu còn nói nhiều hơn mẹ tớ nữa.”

“Thế mà cậu có nghe bao giờ đâu.”

“Được rồi, chiều nay tớ sẽ xin nghỉ đi khám, cậu vừa lòng chưa?”

“Thế còn được.”

Hai người từ căn tin trở về, Vân Hạ xách áo khoác và túi cho Mai, đuổi cô ra khỏi công ty rồi quay lại xin phép giúp cô.

Bệnh viện T.

“Bác sĩ, tôi có sao không ạ?”

Vị bác sĩ trung niên đeo một cặp kính dày cộm, liếc mắt nhìn Mai, sau đó nhìn vào tờ giấy kết quả lên tiếng:

“Dạ dày cô không hề có vấn đề gì, dựa vào triệu chứng mà cô cung cấp cùng với kết quả này thì tôi nghĩ cô nên đến phòng phụ sản khám một chuyến.”

Ách

Cái gì?

Phụ sản?

“Là sao ạ?” Mai vẫn bày ra bộ mặt ngu ngơ không thể ngu ngơ hơn.

“Tôi nghi ngờ cô mang thai, vì vậy cô qua phòng phụ sản khám cho chắc.”

Mang thai?

Chẳng lẽ làm phát là ăn ngay được sao?

Vậy cũng quá là mạnh rồi?

Nhưng mà nếu có thai thật thì phải làm sao?

Mai mang một đầu những câu hỏi đi đến phòng phụ sản, oan gia ngõ hẹp lại đụng ngay Ly và Hoàng vừa khám xong đi ra, cô làm như không quen đi đường vòng, nhưng không may thay, tuesday lại muốn khoe mẽ trước mặt cô nên đã chặn cô lại.

“Mai, sao cậu lại tới đây?”

Cô không muốn nói chuyện với hai người này nên đã cố tình tránh ra đi theo hướng khác, Ly thấy vậy thì lớn tiếng:

“Hôm nay tôi đến khám thai đấy, tôi và anh Hoàng đã có baby được hai tháng rồi, cậu sẽ chúc phúc cho bọn tôi chứ?”

Mai khựng lại, trong lòng hiện lên một cỗ đau nhói, dù đã dứt dép ra đi, nhưng đoạn tình cảm hơn hai năm không thể nói dứt là dứt nhanh như vậy. Một bên lại là bạn thân, chơi với nhau bốn năm nay, thế mà vừa cướp người yêu của cô lại vừa thể hiện như thể quang minh chính đại lắm vậy.

“Chúc hai người trăm năm hòa hợp, cắn xé thường xuyên, sứt đầu mẻ trán, trăm năm dây dưa để tránh gây tổn hại cho người khác. Như vậy cô hài lòng rồi chứ “Tuesday”?” Mai đáp trả, muốn khoe mẽ với cô sao, không có cửa nha.

“Cô...”

Ly tức đỏ mắt nhưng không nói thêm được gì, Hoàng thấy thế thì giải vây:

“Bây giờ Ly đang mang thai, cô có thể bớt độc mồm độc miệng như vậy được không?”

Tình cảm thắm thiết nha.

Trời sinh một cặp.

Mai cảm thán trong lòng, thật là may mắn cô vẫn còn dừng đúng lúc, nếu không bị hai người này bán đi còn ngồi đếm tiền cho họ nữa thì hết thuốc chữa rồi.

“Anh nói thật là hay nha, chả lẽ tôi phải chắp tay cầu trời cho tuesday cướp bồ bạn thân hòa hòa hợp hợp vui vẻ mỗi ngày à, xin lỗi nha, tôi không làm được đâu, tốt nhất là mấy người gặp tôi nên đi đường vòng, nếu không mỗi lần gặp tôi sẽ chắp tay trù ẻo, cho hai người cắn nhau đến chết.”

“Cô….không ngờ cô lại độc ác như vậy, tôi đã nhìn nhầm cô rồi.” Hoàng chỉ thẳng mặt Mai quát không thương tiếc.

Mai trong lòng mặc dù rất khó chịu nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, cô nhếch miệng cười đểu một cái rồi đi lại gần Hoàng, nhỏ nhẹ nói:

“Xin chúc mừng, trước giờ mắt anh đúng là bị mù đấy, haha..”

Nói xong thì cất bước đi vào trong không thèm ngoảnh đầu nhìn lại một lần nào nữa, khi cô yêu cô sẽ hết lòng, nhưng đã đến nước này thì không cần khách khí với thể loại đào mỏ này nữa.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Mai đi lang thang trên đường, cô không biết bây giờ phải làm sao, vừa mới ra trường, công việc cũng chưa ổn định, làm sao nuôi được đứa nhỏ, quan trọng hơn là ba của đứa nhỏ là ai cô cũng không biết, làm sao ăn nói với ba mẹ.

Khi đi qua một shop quần áo trẻ con, Mai dừng lại ngắm nhìn những chiếc váy nhỏ nhắn xinh xắn kia, trong lòng cũng rất mong đợi, sau này cô sẽ mua cho con những bộ đồ dễ thương như vậy.

Điện thoại vang lên làm Mai đang trong mê man tỉnh lại, thì ra cô đang đứng ngây ngốc trước shop quần áo.

“Alo.”

“Tới liền đây.”

Là Vân Hạ gọi. Sau khi rời bệnh viện Mai đã nhắn tin cho Vân Hạ gặp nhau ở quán cà phê, Vân Hạ đến mà không thấy cô nên gọi điện thoại.

Quán cà phê cách nơi cô đang đứng mấy bước chân, Mai cất điện thoại vào túi xách rồi tiến về hướng quán cà phê.

“Mai, ở đây.” Vân Hạ đứng dậy vẫy tay với cô.

Sáu năm sau, tại sân bay quốc tế Z.

Một người phụ nữ đeo kính râm, mái tóc hạt giẻ bồng bềnh xõa ngang hông, mặc một chiếc áo phông trắng phối cùng chân váy nhung màu đỏ nổi bật, tôn lên được đường nét quyến rũ của mình, đôi boot đen cao đến gần đầu gối làm càng làm nổi bật chiều cao của cô. Tay trái đẩy một xe đẩy đựng ba vali cỡ lớn cùng một đứa trẻ trắng nõn, xinh xắn đáng yêu, tay phải đang dắt một bé trai tầm bốn năm tuổi, đứa bé này đeo một chiếc kính râm bản lớn, che gần hết nửa khuôn mặt của cậu, nhưng làn da như búng ra sữa của cậu làm bao người phải thèm thuồng.

Ba cực phẩm vừa ra khỏi sân bay liền thu hút hầu hết ánh nhìn của mọi người.

“Nhìn bé gái kia kìa, thật là đẹp.”

“Cậu cũng không nhìn thử cậu bé bên cạnh đi, đúng là một cực phẩm, thật là muốn nuôi chồng từ nhỏ.”

“Không nhìn xem mẹ của hai đứa trẻ kia có bao nhiêu quyến rũ, xinh đẹp, đúng là mẹ nào con nấy.”

“Thật là muốn cắn cho mỗi người một miếng.”

Tiếng bàn luận của mọi người đã bay vào tai của ba mẹ con, nhưng họ vẫn bày ra tư thế hiển nhiên, vì cơ bản đi đâu họ cũng trở thành tâm điểm của nhan sắc nên không còn ngỡ ngàng nữa.

Nếu để cho các người biết hai đứa trẻ không những xinh đẹp đáng yêu mà còn IQ vô cực nữa thì không biết họ sẽ ngạc nhiên đến mức nào nữa.

“Thiên Từ, Thiên An, chúng ta chờ một chút, cậu Tùng sẽ đến đón chúng ta nhanh thôi.”

“Vâng, mẹ.”

“Vâng, mẹ.”

Đúng lúc này, màn hình TV trong sảnh sân bay đang phát một đoạn tin.

“Theo thông tin mới nhất chúng tôi vừa mới nhận được, tổng giám đốc Vương Đình Quân của tập đoàn Thiên Hạ sẽ tổ chức lễ đính hôn cùng với thiên kim tiểu thư Lâm Hoàng Yến của tập đoàn Lâm Thị, lễ đính hôn giữa hai người sẽ được diễn ra vào hai tuần sau tại khách sạn Hoàng Đế. Hôn lễ này được dự đoán là liên hôn thương mại, sắp tới rất có thể tỷ giá trên sàn giao dịch của hai tập đoàn này sẽ tăng nhanh...”

Tiếng của biên tập viên thu hút không ít sự chú ý của mọi người trong sảnh, trong đó có ba mẹ con Mai, nhìn khuôn mặt người đàn ông chiếu trên TV cô cảm thấy hơi quen mắt, có thể đã gặp đâu đó rồi, nhưng cũng không mấy bận tâm.

“Mẹ ơi, chú kia đẹp quá.”

Là tiếng nói non nớt của Thiên An.

Con bé mới hơn năm tuổi mà đã mê trai vô lối về, ăn rồi rảnh rỗi không làm gì liền bật TV lên ngắm mấy idol Kpop, giờ đã nghiện trai hết thuốc chữa rồi.

Mai cũng phải lắc đầu với trường hợp này, đây chắc chắn không phải con cô.

Cô không sinh ra đứa con nào mê trai như vậy, chắc chắn là cô bế nhầm trong bệnh viện về.

Cô nhìn sang Thiên Từ để cầu cứu.

Thì thằng bé vứt cho cô một ánh mắt khinh thường.

“Này, con có ý gì?”

“Nó đích thị là con mẹ.” Hừ, đúng là khinh thường, suốt ngày cậu bé phải chứng kiến hai mẹ con nhà này nhìn trai đến nhỏ dãi, làm cậu cũng lắc đầu, ăn rồi không học được cái điểm gì tốt, chỉ có ngắm trai, ngắm trai, và ngắm trai.

“Thằng oắt con này, mẹ không mê trai như nó.”

Cô thật là muốn lôi thằng này ra đánh cho mấy cái, thái độ thật ghét, có ai nhìn mẹ mình với ánh mắt khinh thường như vậy không chứ?

“Ờ, chắc là vậy.” Cậu bé không sợ trời sợ đất gì lên tiếng, mê trai còn không nhận, còn không bằng cả con bé Thiên An, ít ra nó còn biết mình mê trai, còn như bà mẹ này, bao nhiêu tuổi đầu rồi vẫn cứng đầu cứng cổ.

Cậu nhớ có một lần cách đây mấy tháng, để chuẩn bị cho show diễn thời trang mùa xuân, mẹ cậu phải tìm kiếm liên hệ với đội ngũ người mẫu, cả nam lẫn nữ, có một người mẫu nam làn da màu nâu đồng, đôi mắt xanh, gương mặt góc cạnh đặc biệt là thân hình sáu mũi, mới chỉ nhìn hình thôi mà mẹ cậu và Thiên An ngắm chảy cả nước miếng.

“Con….” Cô tức đến nổ phổi, con với cái, thật là muốn nhét nó vào lại trong bụng.

Đang muốn dơ tay lên táng nó một cái thì giọng nói trong trẻo của thằng bé lại vang lên:

“Nhưng mà con chấm chú này rồi, mẹ có thể thích chú ấy.”

Hả?

Ý gì?

“Này, con xem mẹ là loại người gì vậy hả?”

“Mê trai, ham ăn, ham ngủ.”

Ách.

Đây chắc chắn không phải là con trai cô, có đứa con trai nào nói mẹ mình như vậy đâu, cô chắc chắn đã bị bệnh viện tráo đổi con rồi.

“Con có thể nói mẹ mình như vậy sao? Nhưng mà con cũng thấy người này đẹp trai sao?”

Thiên Từ chưa kịp trả lời thì Thiên An đã cướp lời:

“Em nói mà, chú này rất đẹp trai, là kiểu tổng tài chứ không giống kiểu tiểu thịt tươi đâu nha.”

Ôi lạy trời, còn phân biệt được kiểu tổng tài với thịt tươi, thật là mê trai bài bản nha, trong lòng cô liền cho con gái một like.

“Hai người có thể đừng nhìn phiến diện vấn đề như vậy được không? Chú ấy là người đàn ông trẻ tuổi giàu nhất nước đấy, chỉ có chú ấy mới xứng làm ba của con, hiểu chưa?”

Được rồi, cô sai rồi.

“Con bớt dát vàng lên mặt mình đi, người ta là người giàu nhất nước đó, còn con thì có gì nào? Còn nữa, người ta cũng có vị hôn thê rồi, con đừng hy vọng nữa.”

Thiên Từ nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, nghiêm nghị nói:

“Chỉ là liên hôn thương mại, con sẽ đưa chú ấy về cho mẹ.”

Mai đồng ý sảng khoái:

“Được thôi, chỉ cần con đưa về được, mẹ liền dám lấy.”

“Một lời đã định.”

“Một lời đã định.”

Mai không có hy vọng gì nhiều, nói với con trai như vậy là cô muốn xem thằng con nhiều mưu mô này sẽ bày ra trò gì. Đừng nhìn vẻ bề ngoài đáng yêu vô tội vậy mà bị mắc lừa, nó có cả một bụng mưu mô đấy, đến mẹ nó mà còn phải tắt điện trước nó mà.

“Mai, Thiên Từ, Thiên An, cậu đến rồi này.”

Là anh trai cô, Vũ Thanh Tùng. Hôm nay anh mặc một áo sơ mi trắng, bên ngoài là một bộ vest màu xanh đen, trông rất nam tính, chững chạc đúng độ tuổi của anh.

“Chào cậu.”

“Chào cậu.”

Hai đứa nhỏ cung kính chào anh. Bình thường anh rất bận rộn, nhưng có thời gian anh sẽ video call để nói chuyện với ba mẹ con, mặc dù hôm nay hai đứa trẻ mới gặp người cậu này lần đầu tiên nhưng cũng không cảm thấy xa lạ.

“Ba mẹ con chờ lâu không? Hôm nay tắc đường quá, để ba mẹ con phải chờ cậu rồi.”

Nghe giọng nói trầm ấm của anh trai, Mai cảm thấy lòng mình nghẹn lại, đã mấy năm rồi mới gặp lại nhau, mặc dù cũng nói chuyện điện thoại, nhưng khi gặp mặt lại cảm giác khác, dù cô có chuyện gì xảy ra thì gia đình vẫn là nói giang rộng vòng tay đón cô trở về.

Hôm nay Tùng mặc một bộ đồ thể thao đen khá thoải mái, nhìn trẻ trung hơn so với những bộ vest đen hàng ngày.

“Không anh, bọn em cũng vừa ra thôi.”

“Đi nào, chúng ta về nhà thôi.”

Vừa xuống xe, khung cảnh xung quanh làm Mai thấy nghẹn lại, nước mắt không tự chủ được cứ thế lăn dài trên gò má. Đây là nhà cô, là bao nhiêu kỷ niệm tuổi thơ, là nơi có ba, mẹ, anh trai ngày ngày yêu thương lo lắng cho cô, thế mà cô nói đi là đi biệt tăm sáu năm mới quay lại.

"Được rồi, con nhóc này, đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi mà vẫn khóc nhè sao?"

Mai lau vội hai hàng nước mắt mỉm cười:

"Em vui cũng không được sao?”

Vũ Thanh Tùng vỗ vỗ vào vai cô, rồi đi vòng sau xe đỡ từng vali xuống, chuyển vào nhà.

Vừa vào đến cửa liền thấy mẹ cô đang đẩy xe lăn, ba cô ngồi trên đó đang nhìn về hướng cửa, là đang ngóng cô về.

"Ba, mẹ."

Ba mẹ cô mỉm cười trìu mến.

"Con gái về rồi, mau vào đi con."

Mai cầm tay hai đứa trẻ đi đến trước mặt ba mẹ.

" Hai đứa, chào ông bà ngoại nào."

"Cháu chào ông bà ngoại."

"Cháu chào ông bà ngoại."

Thiên Từ và Thiên An đồng thời cất giọng nói non nớt của mình lên.

Mặc dù đã thường xuyên nghe qua điện thoại, nhưng gặp mặt trực tiếp hai đứa cháu ngoại ngày nhớ đêm mong này tâm trạng đúng là khác hẳn.

"Cháu ngoan của ông bà."

Mai chạy lại cầm tay ba cô, bàn tay trải qua bao gió sương cùng năm tháng nay đã hiện nhiều nếp nhăn, nhớ lúc cô còn ở nhà, ba cô cho dù công việc mệt mỏi thế nào, về đến nhà đều nở một nụ cười hiền hòa với cô, lúc đó ba cô không gầy như bây giờ, thậm chí còn có một bụng bự mà cô thường xoa xoa và nói đó là bụng bia nữa. Thế mà bây giờ…

“Ba, mẹ, con xin lỗi, không thể ở bên hai người lúc khó khăn nhất.”

Bà Tâm vỗ về con gái:

“Không sao, con về là tốt rồi.”

"Được rồi, ba mẹ con vào tắm rửa cho sạch sẽ rồi ăn cơm, đi đường dài như vậy có lẽ mệt lắm rồi, ăn sớm chút rồi lên nghỉ ngơi đi, có chuyện gì để sau rồi nói." Ông Sơn nói, lâu lắm con gái mới trở về, ông không muốn bầu không khí trong nhà trầm xuống, còn có hai đứa cháu ngoại bảo bối của ông nữa, nhìn thấy ba mẹ con trở về bình an, mọi chuyện buồn đều được vứt sang một bên.

Mai cũng không vội, dù sao bây giờ ba mẹ con cũng về đây luôn không thiếu thời gian hàn huyên tâm sự.

"Nào, hôm nay bà ngoại chuẩn bị rất nhiều món ngon, hai bảo bối của bà ăn nhiều vào nha."

"Vâng ạ."

Lâu rồi cả nhà mới được đoàn tụ đông đủ như vậy, không khí trong nhà vì có thêm hai đứa trẻ mà náo nhiệt hơn hẳn.

"Bà ngoại, món sườn này thật ngon."

Nghe thấy cháu gái của mình khen, bà Tâm cười đến sảng khoái.

"Haha haha...ngon thì cháu ăn nhiều vào."

"Bà ngoại cũng ăn nhiều vào mới có sức khỏe được."

Thiên Từ ngồi nhìn đứa em gái tham ăn mê trai của mình nói chuyện thì khinh thường ra mặt.

Cậu thật không muốn có đứa em gái như vậy đâu.

Ăn uống xong xuôi, hai đứa nhỏ vì lệch múi giờ nên Mai đưa đi ngủ sớm.

Vừa đọc truyện cho hai đứa ngủ xong, cửa phòng đột nhiên vang lên.

"Cốc cốc cốc, anh vào được không?" Là Vũ Thanh Tùng.

"Anh vào đi."

Cửa không khóa nên chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra.

Nhìn ba mẹ con đang nằm trên giường, Mai đang cầm cuốn truyện vừa đọc cho hai đứa nghe, Thiên An nằm nghiêng người ôm chặt lấy Mai, còn Thiên Từ nằm ôm gối ôm.

"Em gái anh lớn thật rồi." Tùng nói, như vậy cũng không tồi, chỉ là nhìn cảnh này lại thương em gái vất vả, một thân một mình nơi đất khách quê người vừa đi làm vừa chăm hai đứa con, rất cực khổ, vậy mà anh chưa bao giờ nghe cô than vãn một lần nào.

"Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà giờ em cũng đã là mẹ của hai đứa nhỏ rồi còn gì, thượng đế không bỏ qua một ai cả." Mai nói.

Mặc dù mấy năm nay vất vả, nhưng hai đứa trẻ này là niềm tự hào của cô, một đứa xinh đẹp đáng yêu, một đứa IQ bá đạo, ông trời lấy đi cái này của cô thì sẽ bù lại cho cô cái khác xứng đáng hơn.

"Anh, chuyện công ty sao rồi?" Mai hỏi. Nguyên nhân lớn nhất lần này cô về nước là chuyện công ty, công ty đợt này đang gặp rất nhiều khó khăn, làm ba cô lo lắng đến mức kiệt quệ rồi ngã bệnh. Cô chợt nhận ra bản thân mình đã quá ích kỷ, có chút chuyện liền muốn bỏ đi, để lại bố mẹ, công ty cho một mình anh trai xoay xở, bây giờ cô muốn trở về chăm sóc bố mẹ nhiều hơn, ở bên gia đình cùng nhau vượt qua khó khăn gian khổ.

"Cũng đang giải quyết, chắc một thời gian nữa là ổn thôi." Tùng nói với giọng nhỏ trầm, rõ ràng là không khả quan, nhưng anh không muốn em gái phải lo lắng.

"Anh, em cũng là một thành viên trong gia đình, sau này em sẽ cùng anh chia sẻ gánh nặng, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn này, được không?"

Tùng mỉm cười xoa đầu cô.

"Được rồi, em nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe rồi chúng ta bàn công việc." Nếu cô đã nói như vậy thì anh cũng vui vẻ đồng ý, dù sao cô cũng có lòng, anh không muốn làm cô mất hứng.

"Cảm ơn anh."

Mai ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, hôm nay cô muốn theo Tùng lên công ty để tìm hiểu tình hình công ty như thế nào. Từ nhỏ cô chỉ đam mê thiết kế, không quan tâm đến kinh doanh nên cô cần phải học hỏi rất nhiều thứ.

Lần này cô về cũng không có ý định vào làm trong công ty, nhưng trước hết phải cùng anh trai vượt qua giai đoạn khó khăn này trước đã.

Mấy ngày theo chân đến công ty, cô cũng hiểu sơ sơ tình hình công ty bây giờ, vì đang trong quá trình xây dựng một dự án, tập đoàn Lâm thị vốn đang cùng hợp tác đột nhiên rút vốn làm công ty xoay sở không kịp. Số tiền không phải là nhỏ, đi vay mượn ngân hàng cũng không được, có lẽ có ẩn tình bên trong, hoặc nói cách khác, có người đang cố gắng dồn Hoàng Thế vào đường cùng.

Khoảng thời gian ở nước ngoài làm thiết kế Mai cũng có một khoản vốn nhất định, nhưng so với khoản công ty cần thì vẫn là một con số rất chênh lệch quá xa. Số tiền này vốn dĩ cô định đưa cho Tùng để giải quyết được chuyện gì hay chuyện đó, nhưng Tùng lại không nhận, anh muốn cô để đó để thực hiện kế hoạch của cô, vì khoản đó đối với một người thì rất lớn nhưng đối với một dự án trăm nghìn tỷ thì không thấm vào đâu.

Tổng bộ tập đoàn Thiên Hạ.

Vừa đến giờ làm, hai nhân viên lễ tân vừa đặt túi xách xuống đã bắt đầu soi gương, dặm lại phấn và son môi, đây là thói quen mỗi ngày của hai người này vì họ muốn lát nữa tổng giám đốc đi qua sẽ nhìn họ trong bộ dạng xinh đẹp nhất.

Ban đầu Thiên Từ có ý định đến gặp lễ tân rồi mới thông báo lên phòng tổng giám đốc để gặp mặt, nhưng vừa qua cửa ải bảo vệ đã thấy hai cô nhân viên này đang chăm chút bản thân, nhìn qua cậu có thể đoán được lý do, dám để mắt tới người ba mà cậu nhắm tới à? Mơ đẹp đi nha!

Thế là cậu nhóc khom người chạy lon ton qua hai nhân viên lễ tân, chạy thẳng vào thang máy, nhìn vào những con số hiển thị trên thang máy, tầng cao nhất là tầng 34, nếu cậu tính không sai thì hầu hết tổng tài đều làm việc ở tầng cao nhất, nhưng bây giờ chiều cao của cậu nhóc có hạn, không thể với tới số 34 để bấm được.

Cậu nhóc mở balo ra, lấy một cây gậy được gấp khúc gọn gàng đã được chuẩn bị từ trước ra, kéo cây gậy dài ra rồi nhấn vào số 34.

Nhưng chưa kịp nhấn vào số đó, cửa thang máy đột nhiên mở ra, ba người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước vào nhìn cậu nhóc với ánh mắt kinh ngạc.

Thiên Từ biết người đi đầu là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Hạ Vương Đình Quân, sau anh là Vương Đình Trường và thư ký Nam. Dù bị bắt tại chỗ nhưng Thiên Từ vẫn không hề cảm thấy chột dạ, cậu nhóc thu chiếc gậy lại, thong thả bỏ vào balo, rồi cất giọng nói non nớt dễ lừa người lên.

“Chào ba chú, phiền chú bấm hộ cháu số 34.”

Vương Đình Quân đang đánh giá cậu nhóc, tầm bốn năm tuổi, khuôn mặt tròn tròn, da trắng, mắt to, hai má phúng phính rất đáng yêu. Đâu ra một đứa trẻ ở đây?

Thư ký Nam định gọi bảo vệ thì nghe Vương Đình Quân nói:

"Nhóc con, cháu lên tầng 34 làm gì? Ba mẹ cháu đâu mà để cháu ở một mình ở đây?"

"Rất hân hạnh được gặp chú, cháu đến đây một mình, mẹ cháu đang ngủ ở nhà."

Giọng nói trẻ con nghe rất dễ chịu, Vương Đình Quân chưa tiếp xúc với trẻ con bao giờ nhưng rõ ràng anh không bài xích đứa nhỏ này, thấy anh mỉm cười với đứa nhỏ, thư ký Nam cũng ngưng lại ý định của mình.

Vương Đình Trường nhìn đứa nhỏ rất vừa mắt, anh ta là người yêu cái đẹp, mà thằng nhóc trước mặt này lại đúng là một kiệt tác, không biết bố mẹ nào mà đẻ được một đứa con đáng yêu đến vậy.

Nhưng mà sao ánh mắt cậu nhóc này anh lại thấy quen quen, nó cứ có cảm giác lạnh lùng làm sao ấy.

"Nhóc con, cháu gặp anh trai chú để làm gì?"

"Chẳng lẽ tập đoàn Thiên Hạ tiếp khách ở thang máy sao?"

Ách.

Đây là đứa trẻ sao?

Nếu không nhìn tận mắt mà nghe kể lại anh ta tuyệt đối không bao giờ tin một cậu nhóc ba tuổi nói câu này.

Khẩu khí không tồi.

"Tổng giám đốc, tôi sẽ gọi bảo vệ xử lý."

Vương Đình Quân giơ tay lên:

"Đưa cậu nhóc lên phòng tôi."

"À...Vâng thưa tổng giám đốc."

Và như thế Thiên Từ thuận lợi đi lên.

Vương Thiên Quân cũng không biết anh đưa cậu nhóc lên phòng để làm gì, nhưng nghĩ một cậu nhóc còn thơm mùi sữa như thế này cũng không tạo ra một ảnh hưởng gì, hơn nữa cậu nhóc đến muốn gặp anh, nhìn khuôn mặt này anh cũng không từ chối nổi. Bình thường, bất cứ đối tác nào muốn gặp anh cũng phải đặt lịch trước vài tháng, cậu nhóc này vận khí đúng là không tồi.

Thiên Từ cũng âm thầm đánh giá, càng lúc càng cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn. Chú này làm ba cậu mới được, không thì không ai xứng làm ba cậu.

Năm phút sau, tại phòng tổng giám đốc.

Lần đầu tiên chào đón một đứa trẻ, cả ba người đàn ông không biết làm gì.

Thư ký Nam lui ra ngoài lấy sữa cho cậu nhóc và pha cà phê cho hai người còn lại. Chỉ còn lại hai người là Vương Đình Quân và Vương Đình Trường đang ngồi ở sô pha đối diện với Thiên Từ.

"Được rồi, cháu có việc gì thì nói đi, chú có rất nhiều việc không thể ngồi đây bát quái với cháu lâu được."

Nãy giờ anh luôn để ý đến cậu nhóc này, không biết là do quá ngây thơ chưa biết gì hay sao mà hoàn toàn không có một chút sợ anh, phải biết những ông vua lớn trong thương trường đều phải khom người, khép nép khi nói chuyện với anh, thế mà cậu nhóc lại rất bình tĩnh và ung dung.