Tiểu Ma Vương Tiên Tôn Tiên Giới Nuôi

Chương 4




Lúc Sở Yến xuất phát, ban đầu Sở Khanh không muốn tiễn y.

Tiểu cung nữ đồng hành ở bên cạnh cười trộm: "Thế này là đang giận dỗi sư tôn đấy."

"Sở Khanh?" Sở Yến không được trả lời quay người tính đi, "Ta đi đây, không được lén lút đi theo..."

Chưa dứt lời đã bị tiểu ma vương kéo vào phòng, ấn trên tường.

"Sư tôn sắp đi rồi mà vẫn còn giận ta?" Sở Yến cười bất đắc dĩ.

Sở Khanh không nói gì, ai oán nhìn chằm chằm sư tôn mình như oán phụ.

Biết Sở Khanh ăn mềm không ăn cứng, Sở Yến theo thói quen dỗ tiểu ma vương bị chính y chiều ra:

"Một tuần thôi mà, con có thể chăm sóc mình chứ?"

"Mấy ngày nay đành phiền con trông nhà giúp sư tôn."

Tiểu ma vương gật đầu không tình nguyện, mà Sở Yến buột miệng: "Ngoan."

Tiểu ma vương rất ngoan sau khi sư tôn đi lập tức ôm chăn gối của mình lên giường Sở Yến: bắt đầu từ hôm nay hắn ngủ ở đây, hắn phải giúp sư tôn trông nhà!

Đêm thứ sáu Sở Yến đi, Sở Khanh cuộn tròn ở một góc giường lưu luyến ngửi hơi thở còn sót lại của Sở Yến, nhưng cửa lớn phòng ngủ bất thình lình bị đẩy ra.

Ai?!

Tiểu ma vương lập tức tỉnh táo lại thầm giật mình: kẻ đến võ công chắc chắn mạnh hơn hắn rất nhiều, bằng không sao hắn lại không cảm nhận được hơi thở của đối phương thậm chí cũng không nghe thấy tiếng bước chân?

Vì để kiểm soát tình thế, hắn chủ động xuất kích, song bóng đen kia không hề định tránh né.

Đến khi hắn ngửi thấy mùi cơ thể quen thuộc thì đã muộn, hắn đã bóp cần cổ nhỏ nhắn của đối phương một cách thô bạo.

"Nhóc vô lương tâm, mới được nhiêu ngày mà trở mặt không nhận người rồi?" Sở Yến thoải mái vỗ tay hắn ra.

"Sư tôn?!" Đốt đèn lên, Sở Khanh thấy rõ người đến ảo não muốn chặt tay mình đi cho rồi, "Xin lỗi, con không cố ý, con tưởng là..."

"Tính cảnh giác và phản ứng không tệ, có tiến bộ."

Sở Khanh không có lòng dạ nào nghe giảng, nhìn thẳng năm dấu ngón tay trên cần cổ trắng nõn của Sở Yến, trong lòng rất áy náy: "Làm sư tôn đau rồi..."

Hắn đưa tay muốn sờ, nhưng Sở Yến lùi về sau một bước: "Không sao, ta cũng không phải con gái, không yếu ớt đến vậy."

Tiểu ma vương ngẩn người, nhận ra ngay sư tôn đang trốn hắn.

"Sư tôn?"

Không chờ Sở Yến trả lời, Sở Khanh đột nhiên kề sát đến bên cạnh người kia, hửi tới hửi lui ở cổ y như chó bự, sau đó chau mày lo lắng: "Có phải sư tôn bị thương không?"

"Ngửi thấy rồi?" Sở Yến không biết làm sao.

"Mùi máu." Sở Khanh tỏ vẻ bình thường sư tôn thơm phức, hôm nay lại lẫn chút mùi tanh, "Sao người lại bị thương? Bị thương ở đâu? Để con xem xem."

"Mũi cún thật mà!" Thấy tiểu ma vương nhà y lo lắng, Sở Yến vội vàng an ủi, "Một chút vết thương nhỏ, không nghiêm trọng."

"Để con xem bị thương ở đâu." Sở Yến nói rồi liền động thủ muốn kéo quần áo của Sở Yến.

Dù sao thân phận Sở Yến cũng tôn quý, ra tay tóm cổ tay Sở Khanh ngăn cản: "Sao lại kéo quần áo của sư tôn?"

Nhưng tiểu ma vương chẳng những không buông tay, còn giận dữ trừng lại: "Con nói để con xem! Con muốn bôi thuốc cho sư tôn!"

Sở Yến bị quát ngớ người: lần trước làm người khác lo lắng bôi thuốc cho y như vậy đã gần một ngàn năm về trước rồi nhỉ?

"Muốn tạo phản hả?" Hoàn hồn, y vừa trêu vừa đi tới mép giường ngồi xuống bắt đầu cởi áo ngoài, "Còn quạu nữa chứ!"

Lúc quát người âm lượng rất lớn, nhưng khi Sở Yến bắt đầu cởi áo trong thật, Sở Khanh bỗng không biết nên nhìn ở đâu.

Dẫu sao là ngọc thể của sư tôn hắn yêu thương nhất, cảm thấy nhìn một cái cũng là vấy bẩn.

Cảm giác Sở Yến mang đến luôn là ôn hoà nhã nhặn, đấu võ cũng không bao giờ giành chiến thắng dựa vào thể hình và sức lực.

Vì thế nên Sở Khanh chỉ biết dưới ngoại bạo rộng rãi của Sở Yến không phải vóc dáng vạm vỡ, song không biết sư tôn nhà hắn mặc áo thì gầy, bên trong có thịt, dáng người cân đối đẹp đẽ.

Tuy rằng da trắng nõn bóng lưỡng, nhưng chung quy người đàn ông học võ, trên vai và eo bụng có mấy vết sẹo mờ, mà bụng dưới bên phải bị thương bầm tím và trầy một mảng lớn.

Nhưng nó không ảnh hưởng đến việc Sở Khanh cảm thấy sư tôn nhà hắn rất đẹp.

Rõ ràng là hắn muốn bôi thuốc cho Sở Yến, đến gần lại miệng khô lưỡi đắng, không nhịn được căng thẳng nuốt nước miếng: nóng quá!

"Chẳng phải nói bôi thuốc cho ta sao? Nhìn đến ngốc luôn rồi?" Sở Yến cười mắng, năm ngón tay vô thức túm nhẹ quần áo vừa cởi xuống.

"Mạo phạm, sư tôn nhịn một chút." Không biết màu đỏ nhạt trên gò má Sở Yến là ảo giác của hắn hay là sư tôn cũng cảm thấy nóng như hắn, Sở Khanh chỉ đành cúi đầu tập trung bôi thuốc cho đối phương, "Có phải đau lắm không?"

"Không đau."

"Ừm, chắc chắn rất đau."

"..."

"Thổi thổi sẽ không đau nữa." Cất tăm bông, tiểu ma vương còn đặc biệt cúi người thổi lên vết thương dưới bụng sư tôn, mà hình như hắn cảm thấy sư tôn hít ngược một hơi.

Bôi thuốc xong, Sở Yến không chút ngần ngại quay lưng khoác y phục lên.

Mà bấy giờ tiểu ma vương mới nhớ ra sư tôn vẫn chưa giải thích tại sao bị thương: "Sư tôn vẫn chưa nói làm sao bị thương."

"Muốn biết?" Sở Yến quay đầu cười khẽ.

Tiểu ma vương gật đầu.

"Con cũng chưa nói một tuần nay trải qua thế nào mà?"

"Không thế nào cả, ăn cơm ngủ luyện công."

"Chỉ vậy? Không có gì muốn nói với sư tôn?"

Tiểu ma vương chớp đôi mắt sâu của hắn, ngây ngốc nhìn Sở Yến, như không hiểu y đang nói gì.

Hắn không ừ hử, Sở Yến liền tự ý làm một hành động thân thiết nhiều năm rồi không làm -- xoa đầu Sở Khanh.

"Sư tôn...?" Sở Khanh đầu tiên là khó hiểu, cuối cùng phát hiện cả người mình từ trên xuống dưới bắt đầu nóng phừng, mà cổ họng bất giác phát ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập mạnh.

Nỗi bất an và kích động luôn áp chế như tìm được điểm đột phá, hắn ấm ức ngẩng đầu nhìn Sở Yến: "Sư tôn đã đoán trước được...? Người cố tình..."

Sở Yến không trả lời, chỉ dịu giọng dỗ dành: "Lộ ra đi, để sư tôn xem."