" Cửu công tử, Tiêu Lạc Nhi chỉ là phế vật, không xứng với ngươi! Cầu xin ngươi cứu ta, ta có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần ngươi cứu ta!"
Tiêu Lộ Khiết hét lên, tiến tới chỗ Cửu U Huyền cầu xin nhưng lại bị Bạch Băng một chưởng đánh bay
Tiêu Lộ Khiết bị đánh bay, cả người đập vào tường, nhiều chỗ trên cơ thể xương đã gẫy.
Nàng ta đau đơn kêu lên
" A!"
Nếu không phải đây là ân oán của Ninh Lạc, chủ nhân không cho phép nhúng tay vào thì Tiêu Lộ Khiết không đơn giản chỉ là bị thương đâu
" Khiết Nhi! Ta giết các ngươi!"
Ngọc Thị vốn vì sự sa sút của Tiêu gia, từ Thừa Tướng phu nhân cao cao tại thượng nay đã không còn gì.
Vừa nhìn thấy nữ nhi bị thương tình thần càng thêm không ổn định.
Liều mạng tiến lên nhưng là tới chỗ của Ninh Lạc
Trong tâm trí của nàng ta, Ninh Lạc là người gây lên mọi chuyện, tất cả là do Ninh Lạc.
Nhưng nàng ta đã quên một câu nói " Ác giả ác báo "
Ninh Lạc nâng tay nhẹ nhàng đánh bay Ngọc Thị.
Lần này Ngọc Thị còn bị đả kích hơn
" Sao có thể! Năm đó rõ ràng là ta đã hạ độc khiến cho ngươi không thể tu luyện, ngươi hiện tại đáng lẽ là phế vật mới đúng!"
Ngọc Thị hét lên, vừa dứt lời liền bị một chưởng đánh bay tới chỗ Tiêu Lộ Khiết.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn thì bất ngờ, người đánh nàng lại là Tiêu Minh Viễn
" Tại...tại...sao?"
Tiêu Minh Viễn không hề để tâm tới nàng ta, tiến tới chỗ Ninh Lạc
" Lạc Nhi, vi phụ biết con hận Tiêu gia, nhưng trong người con đang chảy huyết mạch của Tiêu gia, con không thể nào mà thấy chết không cứu!"
Hắn biết Thiên Tinh đại lục là đại lục cao cấp ở phía trên, người ở đây đối với Thiên Tinh đại lục chỉ nhỏ bé như con kiến.
Ninh Lạc là thiếu chủ của gia tộc lánh đời ở Thiên Tinh đại lục, tất nhiên là cứu được Tiêu gia
" Ngươi yên tâm, bổn thiếu chủ sẽ không diệt Tiêu gia, Vũ Hoàng sẽ làm chuyện này.
Bởi vì giết các ngươi, khi độ kiếp sẽ khó khăn hơn!"
Nàng biết giết chúng khi độ kiếp sẽ trở thành tâm ma của nàng.
Dù sao thì trong người chảy huyết mạch của Tiêu gia là không thể chối bỏ
" Tiêu Lạc Nhi, sự phụ của ta là Trí Đan đại sư sẽ không tha cho ngươi đâu!"
" Ngươi thật sự cho rằng hắn sẽ vì ngươi mà đắc tội với người của đại lục cấp cao?"
Câu trả lời đương nhiên là không!
Làm gì có ai ngu ngốc tới mức đắc tội với người của đại lục cấp cao
" Tiêu Lạc Nhi, ngươi đừng quên hiện tại ngươi vẫn còn là người Tiêu gia, Tiêu gia gặp nạn ngươi cũng không thoát được!"
" Tiêu Minh Viễn, bổn thiếu chủ nhắc lại, bổn thiếu chủ tên Ninh Lạc.
Còn về chuyện có thoát được hay không thì không đến phiên các ngươi nhọc lòng.
Ân oán của chúng ta tới đây là kết thúc!"
Nói xong liền theo Cửu U Huyền rời đi, mặc kệ người Tiêu gia đằng sau đang gào thét
" Nghịch nữ, ngươi quay lại cho ta! Ngươi sống là người của Tiêu gia, chết cũng là ma của Tiêu gia! Ngươi quay lại cho ta!"
" Tiêu Lạc Nhi, sự phụ ta sẽ không tha cho ngươi!"
"..."
Sau khi ba người rời khỏi, vệ quân hoàng thất Vũ Quốc xông vào, dẫn đầu là Nam Vương - Lạc Thuần Nhã
Tiêu Minh Viễn nhìn thấy Lạc Thuần Nhã như thấy hi vọng vậy muốn đem toàn bộ sự việc vừa rồi nói ra nhưng lại không thể thậm trí cảm thấy vô cùng đau đớn
Thực hiện nhiên đây là bị hạ cấm ngôn thuật.
Không chỉ mình Tiêu Minh Viễn bị hạ mà toàn bộ Tiêu gia đều bị hạ cấm ngôn thuật
Cấm ngôn thuật cũng giống như tên, một khi bị trúng sẽ không thể nào nói ra những điều mà người hạ muốn người bị trúng nói
Một vị tướng quân đi theo Lạc Thuần Nhã tới thấy vậy bèn nói
" Nam Vương, bọn hạ đây là...!"
" Hoàng Tướng Quân tuyên chỉ đi!"
Lời nói bị Lạc Thuần Nhã nhắc nhở cắt ngang, lúc này vị Hoàng Tướng Quân kia mới nhớ mực đích tới đây
" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.
Tiêu gia và thái tử cấu kết tham ô, có ý đồ mưu phản.
Nay ban tử ( chết) ngay tại chỗ cho toàn Tiêu gia, khâm thử!"
Toàn bộ Tiêu gia rơi vào tuyệt vọng Xong rồi, lần này thật sự xong rồi, Tiêu gia xong rồi!
" Động thủ!"
Hoàng Tướng Quân ra lệnh, cấm vệ quân tiến lên huyết tẩy toàn bộ Tiêu gia, không một ai thoát được
Chưa đầy một canh giờ toàn bộ Tiêu gia đã bị diệt
" Vừa rồi khi tới đây, các ngươi đã thấy người Tiêu gia bị làm sao?"
Lạc Thuần Nhã bỗng nhiên hỏi một câu, khí tức trở lên vô cùng sắc bén.
Rõ ràng là vẫn đang cười nhưng lại làm cho người khác mạc danh sợ hãi
" Mạt...mạt tướng khi tới chỉ chuyên tâm phụng mệnh hành sự!"
" Vậy bổn vương đi trước!"
Lạc Thuần Nhã rời đi, Hoàng Tướng Quân thở phào nhẹ nhõm. Khí thế vừa rồi so với Khang Vương còn đáng sợ hơn.
Quả nhiên không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá.