Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 64: 64: Ngươi Có Thật Sự Hiểu Bản Thân Lúc Này Không 1






" Phải rồi, người hạ nguyền rủa chính là dùng cả sinh mệnh của bản thân đánh đổi để khiến nó hoàn chỉnh nhất.

Hôm qua bị ta phản phệ chắc sẽ không nhảy nhót được bao lâu!" Cửu U Huyền vừa bỏ miếng điểm tâm vào miệng vừa nói
Có điều, bánh này hơi ngọt nhỉ.

Nàng không thích cho nắm
" Sớm hay muộn bổn đế cũng sẽ diệt bọn chúng, ngươi ra tay cũng không khác gì nhau!"
" Bất quá, bổn quân rất thắc mắc, rốt cuộc là ai hận ngươi ngay từ khi ngươi mới vài tuổi.

Có thể trả cái giá như vậy xem ra thậm thù đại hận không nhỏ đâu!"
Ngữ khí chính là vui sướng khi người gặp hoạ.

Không sai, nàng chính là vui sướng khi người gặp hoạ.

Ai bảo từ lúc nhận thức hắn chiếm tiện nghi nàng nhiều như vậy.

Uổng công lúc đầu cứu hắn
" Chuyện này liên quan tới mẫu thân bổn đế!"
Thì ra là thù hận của mẫu thân hắn.


Xem ra người kia không làm gì được mẫu thân hắn nên tính tới đầu Hàn Dạ Minh
" Quân thượng!"
Đúng lúc này, một tiếng gọi truyền tới.

Là Mị Cơ
Mị Cơ xông vào phòng, không hề quản Hàn Dạ Minh ở đây, trực tiếp lơ đi, thẳng tới chỗ Cửu U Huyền đang ngồi
" Quân thượng, người không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Mau cấp Cơ Nhi nhìn xem!"
Mị Cơ lo lắng dùng linh lực kiểm tra toàn bộ cho Cửu U Huyền, nàng cũng ngăn cản.

Để Mị Cơ kiểm tra tránh cho nàng không an tâm lo thái quá
Bỗng nhiên Mị Cơ hơi rùng mình, một đạo hàn khí nhắm thẳng tới Mị Cơ
Mạnh, mạnh quá! Nàng có cảm giác so với hôm qua hắn còn mạnh hơn
" Hàn Dạ Minh, ngươi đủ chưa? Nếu ngươi dám động tới nàng bổn quân liền giết ngươi!"
Nàng không hiểu, rốt cuộc tên này lại phát bệnh gì? Hôm qua, nguyền rủa phát tác, nàng có thể hiểu.

Nhưng hôm nay thì sao! Mặc kệ hắn bị làm sao, tốt nhất đừng động tới người của nàng, nếu không...
Đừng nói là nàng ngay cả hắn cũng không biết bản thân bị làm sao.

Hắn chỉ cảm thấy phi thường khó chịu
Hắn bỏ đi ra ngoài, Mị Cơ trong lòng đúng là cảm tạ trời đất.


Hắn mà không đi chắc nàng sẽ biến thành tượng băng mất!
Phía Hàn Dạ Minh, lúc này đang tới một nới
" Ngọn gió nào hôm nay đưa Minh Đế tới đây?"
Một giọng nói cợt nhả vang vọng nơi núi cao, chỉ có mây và gió.

Phía trên đỉnh núi cao nguy hiểm lại có một cái đình nhỏ, bên trong có hai người đang đánh cờ.

Một bên là một thân hàn khí Hàn Dạ Minh, đối diện là một nam tử hồng y
" Ta nói này, cả cái đỉnh Nguyệt Du sơn này sắp biến thành cái Hàn Băng Chi Địa thứ hai rồi đấy! Rốt cuộc thần thánh phương nào có thể khiến ngươi sinh khí thành như vậy?"
Có thể cấp Hàn Dạ Minh thành thế này, thật đúng là bội phục.

Phải biết rằng tên này quanh năm đều mang một vẻ mặt như nhau, chính là lạnh băng không chút cảm xúc.

Đừng nhìn hiện tại bình tĩnh nhưng thật ra là đang rất tức giận
" Một nữ nhân!"
Chỉ ba chữ đơn giản nhưng đã làm cho hồng y nam tử kia sợ tới mức ly trà trong tay rơi xuống
Hắn không nghe nhầm đi! Một nữ nhân mà có thể khiến tên này sinh khí đến vậy
" Là nữ nhân nào mà lợi hại như vậy? Nhìn dáng vẻ này xem ra ngươi chưa giết nàng! Đừng nói với ta là ngươi luyến tiếc không ra tay nha.

Ngươi để ý nàng?"
Luyến tiếc sao? Để ý sao?
Vấn đề này Hàn Dạ Minh không biết nên trả lời sao.

Đây là lần đầu tiên hắn như vậy.

Nhưng vì sao? Rốt cuộc thì bọn họ nhận thức chưa được bao lâu, sao có thể luyến tiếc, sao có thể để ý chứ!.