"Cẩn thận chứ! Đừng để bị đánh trúng.
Vết thương mà do bọn họ tạo ra càng dùng đan dược sẽ thúc đẩy tốc độ thối rữa!"
Mị có lòng tốt nhắc nhở nhưng mình tốt này khiến hai người Cửu Tiên Hi và Đổng Ngạc Y Nhan không vui nổi.
Nhìn vết thương đang dần thối rữa, sắc mặt hai người trở lên vô cùng âm trầm.
Linh lực đối với bọn họ không có tác dụng, bị trúng chiêu vết thương liền bị thối rữa.
Đây rốt cuộc là loại tà thuật quỷ quái gì vậy?
"Bọn họ dù sao cũng là nội tổ mẫu và nội tổ phụ ngươi, Cửu Tiên Hi, nhớ nhẹ tay một chút đấy!"
"Mị, ngươi bớt nói nhảm! Hai người kia không thể nào là người thân của ta, bọn họ chẳng qua chỉ là con rối!"
Không để cho hai người có thời gian nghỉ ngơi, sát khí liền ập tới.
Lưỡi kiếm sắc bén quét qua, cả trước và sau đều là sát khí chết người.
Cửu Tiên Hi và Đổng Ngạc Y Nhan ăn ý quay lưng lại, giơ vũ khí ra chắn.
Linh khí không thể dùng chỉ có thể dùng võ, nhưng tình thế ngay từ đầu đã đối với bọn họ bất lợi.
Không mất bao nhiêu thời gian cả Đổng Ngạc Y Nhan và Cửu Tiên Hi đều bị đánh thương nặng.
Khắp người đều là vết thương, nặng nhẹ đều có.
Mị đứng một bên không ra tay, ánh mắt nàng ta đột nhiên trở lên hơi tối, khẽ nhìn sang một phía.
Tới rồi! Xem là không thể ở lâu!
"Cũng không còn sớm, để ta tiên các ngươi nên đường!"
Mị giơ tay, linh lực hắc ám bóp chặt lấy cổ Cửu Tiên Hi.
Sắc mặt Cửu Tiên Hi lập tức trắng bệch, mắt đỏ bừng, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu vì không thể hít thở.
Nàng vùng vẫy nhưng càng làm vậy cổ càng bị bóp chặt hơn.
"Tiên Hi!"
Đổng Ngạc Y Nhan hét lên một tiếng, nhất thời lơ đễnh bị đâm một nhát trí mạng vào ngực trái.
Cảm giác đau đớn lan tràn khắp cơ thể.
Cảm giác như thời gian đang ngưng động lại.
Chỉ cảm thấy đau, suy hô hấp, máu từ từ chảy xuống.
Đôi mắt chỉ có một màu đen tuyền nhưng lúc này Cửu Tiên Hi vẫn có thể cảm nhận được Đổng Ngạc Y Nhan đang rất đau, nước mắt trào ra.
"Tiên...!Tiên...!Hi!"
Cơ thể vô lực ngã xuống.
Mị ném mạnh Cửu Tiên Hi sang một bên.
Cửu Tiên Hi như một miếng đậu phụ bị ném mềm nhũn, cơ thể như muốn dứt ra từng đoạn, máu chạy càng nhiều, chân, tay và xương sườn đều bị gãy.
Có thể thấy lực đạo của Mị lớn tới mức nào.
Mị đi tới trước mặt Đổng Ngạc Y Nhan, nhấc nàng lên dễ dàng như nhấc một con mèo, tay còn lại móng tay dài ra, cả bàn tay biến thành màu đen, tàn nhẫn xé rách ngực nàng, bóp nát trái tim bên trong.
Trái tim mất đi Đổng Ngạc Y Nhan không cảm nhận được gì nữa, mất tri giác và ngừng thở, mạch không còn dập.
Giết Đổng Ngạc Y Nhan, Mị chưa dừng lại.
Tay đặt lên đầu nàng, quanh thân tỏa ra linh lực ám hệ thâm nhập vào trong cơ thể Đổng Ngạc Y Nhan.
Lúc Mị rút tay lại, linh hồn Đổng Ngạc Y Nhan cũng được lấy ra theo.
"Không...!không! Ngươi không được làm vậy!"
Cửu Tiên Hi biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, mặc kệ vết thương trên người cố gắng đứng dậy.
Chỉ là đã bị thương quá nặng, vết thương đang bị hoại tử nhanh chóng, xương cũng bị gẫy nhiều chỗ, vừa đứng lên đi chưa nỗi đã ngã xuống.
Mị cười độc ác, tay vận ngọn lửa, linh hồn Đổng Ngạc Y Nhan bị thiêu không còn gì.
Sự việc diễn ra nhanh tới mức chỉ trong chớp mắt, thứ duy nhất còn sót lại trước mắt Cửu Tiên Hi chỉ là một cái xác đã chết, tim bị hủy, không có linh hồn của Đổng Ngạc Y Nhan.
Cửu Tiên Hi há miệng, nước mắt rơi xuống, không còn cảm nhận được đau đớn trên cơ thể, dùng hết sức bò đến bên cạnh xác Đổng Ngạc Y Nhan.
Mị không có Cửu Tiên Hi cơ hội, chân dẫm mạnh vào tay Cửu Tiên Hi, trên bàn tay xuất hiện một quả cầu màu đen muốn kết liễu Cửu Tiên Hi.
Mấy bóng dáng vụt đến như sao băng, Mị tốc tộc nhanh hơn đánh vào đan điền Cửu Tiên Hi, toàn bộ tu vi Cửu Tiên Hi bị hủy trong chốc lát.
Đan điền Cửu Tiên Hi bị hủy, Mị cũng không được ổn.
Bởi vì, một thanh kiếm sắc bén phi đến trúng ngay cánh tay nàng ta.
Đáng lẽ là trúng ngực, nhưng may mắn Mị phản ứng nhanh, ném Cửu Tiên Hi qua một bên tránh đi, chỉ là vẫn không tránh khỏi bị thương.
Nhìn thành quả của mình, Mị cười tà một cái.
Nàng bởi vì biết không thể giết được Cửu Tiên Hi nên mới trước tiên hủy đi tu vi của Cửu Tiên Hi.
Đối với một Linh Sư, tu vi còn quan trong hơn mạng, hôm nay nàng còn giết người thương của Cửu Tiên Hi, đây chính là khiến cho Cửu Tiên Hi sống trong đau khổ.
Ra lệnh cho hai con rối chạy, nhưng còn chưa kịp, một bóng đen đã chặn bọn họ lại.
Sắc mặt Mị hơi trầm, nhìn người trước mặt, lại nhìn hai con rối phía sau.
Xem ra hôm nay muốn chạy chỉ có thể bỏ lại bọn họ!
Lam Tiên cả người run rẩy, lao đến ôm lấy Cửu Tiên Hi cơ thể đẫm máu.
"Hi Nhi, mẫu thân tới rồi! Đừng sợ!"
Cửu Tiên Hi vẫn còn có chút ý thức, nhìn xác Đổng Ngạc Y Nhan, môi run rẩy, nước mắt chảy càng nhiều.
"Y Nhan...!Y Nhan chết rồi! Mẫu thẫn, Y Nhan không còn nữa.
Y Nhan bỏ Hi Nhi rồi!"
Nước mắt rơi xuống hòa lẫn với máu nhỏ xuống tay Lam Tiên.
Lam Tiên chỉ biết ôm lấy Cửu Tiên Hi, lúc này an ủi cũng chỉ khiến cho vết thương lòng của Cửu Tiên Hi nặng hơn mà thôi.
Bên phía kia, sắc mặt Cửu U Hoàng lạnh lẽo tới mức không nhìn được ra cảm xúc, bàn tay nắm chặt lại chứng tỏ lúc này không nên chọc giận hắn.
Cửu U Huyền nhìn hai con rối phía sau Mị, tâm tình trở lên phực tạp.
Nhiều năm trước lúc mắc kẹt trong Tru Giới Sát Nguyên Trận, trong ải tâm ma, nữ nhân tự nhận là mẫu thân nàng có ngoại hình giống nàng đến bảy phần.
Nhưng người trước mặt lại giống với Cửu U Hoàng hơn, xem ra là Tru Giới Sát Nguyên Trận kia cũng chỉ dựa vào nàng để dựng lên tâm ma.
"Ca ca, bọn họ?"
"Cửu U Huyền, sao ngươi còn phải hỏi hắn, chẳng lẽ ngay cả cha mẹ ruột của mình mà cũng không nhận ra?"
Mị chế diễu nói, Cửu U Huyền không có tức giận, ánh mắt luôn chú ý tới phía sau Mị.
Cả hai đều rất đẹp, chỉ tiếc ánh mắt vô hồn đã phá hỏng tổng thể!
Cửu U Huyền nhìn người nam nhân cũng có đôi mắt dị sắc giống như nàng.
Bọn họ thực sự chính là cha mẹ ruột nàng?