Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 417






"Nói cho cùng Bắc Chi Hạc cũng thật đáng thương.

Bị Cửu U Huyền dắt mũi mà vẫn không biết.

Nếu như ngươi không tin, vậy thì thử nói xem xung quanh Bắc Chi Hạc có nữ nhân nào không.

Hắn đối với ngươi không phải cũng là một bộ dáng lạnh như băng hay sao?!"
Nữ nhân hồng y vẻ mặt tội nghiệp, giọng nói vang lên sự đồng tình, ánh mặt còn không quên nhìn xuống Phượng Vũ Đình đang cúi đầu.
Phượng Vũ Đình tâm tình hỗn loạn, nhớ lại lúc mà nàng chỉ mới động đến tranh vẽ Cửu U Huyền, Bắc Chi Hạc đã muốn giết nàng, yết hầu như bị thứ gì bóp chặt, nghẹn không nói lên lời, trong lòng hạt giống thù hận dần được gieo lên.

Cửu U Huyền! Lại là Cửu U Huyền!
Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng đã yêu một người khác tại sao vẫn muốn chiếm giữ Bắc Chi Hạc?
Tại sao lại ích kỷ muốn chiếm bá Bắc Chi Hạc đến vậy?
Cửu U Huyền quả thật là một nữ nhân lẳng lơ!
Nữ nhân hồng y nhìn biểu cảm hận kia của Phượng Vũ Đình, trong lòng không khỏi mắng một tiếng.
Quả thực là một người ngu xuẩn! Mới chỉ nói vài câu mà đã thay có thay đổi suy nghĩ.
Loại người có được lại càng muốn nhiều hơn này, Cửu U Huyền đúng là bất hạnh khi cứu nàng ta!
"Ngươi có hận Cửu U Huyền thì cũng không thể làm gì.

Chỉ sợ chưa cần Cửu U Huyền ra thì Bắc Chi Hạc đã ra tay trước giết ngươi rồi!"
Phượng Vũ Đình hai mắt mở to, cứ nghĩ tới chuyện chỉ vì nàng động đến bức chân dụng Cửu U Huyền liền bị Bắc Chi Hạc suýt nữa đánh chết cả người liền lạnh toát.

Nhưng mà nàng không cam lòng, tình cảm nàng đối với Bắc Chi Hạc đã sớm không thể khống chế được nữa.
Nếu cứ để Bắc Chi Hạc tiếp tục bị Cửu U Huyền dắt mũi, chỉ sợ sẽ có một ngày nào đó nàng sẽ thật sự bị Bắc Chi Hạc giết mất.
Không được, nàng không muốn chết, nàng muốn ở bên hắn mãi mãi.

Nàng không muốn chết!
Chỉ là Cửu U Huyền mạnh như vậy, nàng đấu với Cửu U Huyền thế nào đây?
Đột nhiên Phượng Vũ Đình nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu lên kích động nắm lấy cánh tay nữ nhân hồng y.

"Ngươi có thể giúp ta không? Giúp ta giết Cửu U Huyền!"
Nữ nhân hồng y kinh ngạc.

Đây không phải là giả vờ, nàng thật sự kinh ngạc.

Nàng không nghĩ sự đố kỵ trong lòng Phượng Vũ Đình lại lớn như vậy, nàng chỉ muốn tới đây dụ dỗ Phượng Vũ Đình gây bất lợi cho Cửu U Huyền, mặc dù biết đối với Cửu U Huyền mà nói không là gì nhưng mà thật không ngờ Phượng Vũ Đình lại muốn giết luôn Cửu U Huyền!
Chậc chậc, loại bạch nhãn lang này, nếu nàng là Cửu U Huyền, sẽ lợi dụng triệt để Phượng Hoàng Thần Thể của nàng ta, chứ không rảnh rỗi cứu loại người này.

Nghĩ lại thì Cửu U Huyền so với bọn họ vẫn còn quá lương thiện đi!
Chắc là đến Cửu U Huyền cũng không ngờ, đến một ngày bị con cẩu mà bản thân cứu sẽ quay ra cắn ngược lại!
Phượng Vũ Đình thấy nữ nhân hồng y không nói gì, không khỏi gắt lên, tay nắm chặt lấy cánh tay nữ nhân kia.
"Ngươi không có cách sao?"
Nữ nhân hồng y ngoài cười nhưng trong không cười.

Nếu như không phải Phượng Vũ Đình còn giá trị, bằng cách nói chuyện này nàng đã sớm lột da rút gân ném cho dã thú từ lâu rồi.
"Cách giết Cửu U Huyền thì ta không có nhưng cách khiến Bắc Chi Hạc yêu ngươi thì có!"
Nữ nhân hồng y lần nữa áp sát tai Phượng Vũ Đình, không nghi ngờ gì câu nói này của nàng chính là đang thắp sáng lên hi vọng trong lòng Phượng Vũ Đình.

Tình cảm của Bắc Chi Hạc giành cho Cửu U Huyền nếu như chuyển sang thành nàng, đến lúc đó nàng có thể bảo hắn giết Cửu U Huyền để diệt trừ hậu họa!
"Ta nên làm gì?"

"Cũng không khó đâu nha!"
Nữ nhân hồng y cười quyến rũ, đôi mắt hồ ly hiện lên sự mị hoặc vô tận, cúi người xuống lần nữa dung mạo yêu nghiệt lại gần Phượng Vũ Đình.

Một lúc sau, Phượng Vũ Đình sắc mặt trở lên hòa hoãn trở lại Bắc Cửu Điện.

Phượng Vũ Đình vừa đi, nữ nhân hồng y liền lấy ra một chiếc khăn lau đi chỗ vừa bị Phượng Vũ Đình nắm.

Khí chất vẫn quyến rũ như vậy nhưng sắc mặt đã lạnh đi, chán ghét nói.

"Thật là ghê tởm!"
Cửu U Huyền a Cửu U Huyền, hóa ra mắt của ngươi cũng có lúc bị mù đó thôi!
"Để xem nào, tiếp theo nên ra tay với ai tiếp đây? Người bên cạnh Cửu U Huyền đều không dễ chơi a! Phải rồi, Đổng Ngạc Y Nhan, đồ phản bội!"
Trên mặt nở một nụ cười âm hiểm, trong mắt hiện lên tia độc ác, ngón tay đặt lên môi, hiện lên sự hưng phấn như một thợ săn chuẩn bị thắng lớn.

"Nhưng mà trước tiên cần phải làm một chuyện đã, hzai!"