"Các người là đang giận vì ta kéo dài thời gian tới đây sao? Cái này khó trách ta được, trên đường còn phải xử lý chút chuyện nên chậm trễ thời gian!"
Cửu U Huyền buông lời cợt nhả, nhưng ý tứ trong đó nhiều hơn chính là khiêu khích.
Ánh mắt nàng nhìn đám người kia hoàn toàn nói lên rõ ràng ý tứ, nàng căn bản không để bọn họ vào mắt.
Không chỉ muốn cướp đồ của nàng, còn muốn giết người nàng nhìn trúng, nể mặt người kia nàng chưa một đao chém chết hết là tốt lắm rồi, bây giờ còn muốn đánh chết nàng, đây là tưởng nàng dễ bị bắt nạt lắm sao?
Hạ Hoài Diễm kia bị nàng đánh cho không dậy nổi mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy, đúng là chó cậy gần chủ, hổ xuống đồng bằng liền bị coi thành mèo rồi.
"Còn đúng đó làm gì? Mau cướp ngọc phiến trên tay nàng ta, rồi đánh chết! Các ngươi không giết được tiện nhân này, ta liền bảo phụ thân đuổi hết các ngươi đi!"
Vẫn còn dám mơ tưởng đến Cửu Tinh của nàng, Hạ Hoài Diễm đánh chết cũng không chừa.
Ngay khi vừa tính tiến tới bắt lấy bốn người, giọng nói uy nghiêm truyền tới khiến bọn họ dừng tay.
"Tất cả dừng tay lại cho Bổn Điện Chủ!"
"Điện Chủ Đại Nhân!"
"Phụ thân, ngươi mau tới giúp nữ nhi đánh chết tiện nhân kia!"
Hạ Bân Úy đi tới không quản tới lời của Hạ Hoài Diễm nói, đi thẳng tới trước mặt Cửu U Huyền, khách khí nói.
"Vị Tiểu Thư này, là ta quản giáo đệ tử không nghiêm, mong ngươi lượng thứ bỏ qua.
Đại nhân cho mời ngươi, thỉnh!"
Hạ Bân Úy làm ra tử thế thỉnh khiến cho không gian thoáng chốc rơi vào khoảng không im lặng.
"Điện… Điện Chủ?!"
"Phụ thân?!"
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Điện Chủ nói lời khách khí như vậy, còn hạ mình thỉnh một người.
Còn rồi, nữ nhân này ngay cả Điện Chủ cũng phải khách sáo như vậy, vừa nãy bọn họ còn hùng hổ muốn đánh chết nàng.
Khoan đã, còn Đại Nhân trong lời Điện Chủ lại là ai nữa?
Nghe ngữ điệu của Điện Chủ, chỉ cần không ngốc liền cũng có thể đoán được ra cách nói chuyện của Điện Chủ không khác nào là của một thuộc hạ.
Trên khắp Già Lam Đại Lục còn có người có thân phận cao hơn Điện Chủ Kỳ Nguyệt Thần Điện sao?
Hạ Bân Úy thực ra vẫn chưa biết Cửu U Huyền là ai, vị Đại Nhân kia chưa có nói cho hắn biết.
Chỉ là trước khi nàng tới vẫn luôn dặn dò hắn khi gặp nàng tuyệt đối không được phép dùng thái độ của một Điện Chủ đối với người khác, phải thật khách khí.
Đại Nhân còn nói, không may chọc giận nàng thì để nàng đánh một trận, không được phép tìm Đại Nhân cầu cứu.
Hắn thật sự không hiểu, vì sao Đại Nhân lại đối với nữ nhân này kiêng dè như vậy.
"Thiệt ngại quá, ta không rộng lượng như vậy.
Mục đích ta tới đây cũng chỉ là muốn tới đưa Lâm Ánh Yên đi.
Còn về Đại Nhân của ngươi, trở về nói với hắn, muốn gặp ta thì tự mình tới mời!"
Hạ Bân Úy cứng đờ, hắn không nghĩ Cửu U Huyền lại không nể mặt.
Nghĩ tới lời Đại Nhân nói, hắn chỉ có thể nhẫn.
Lâm Ánh Yên gì đó nàng muốn không thành vấn đề, nhưng hiện tại chẳng lẽ lại thật sự quay lại nói với Đại Nhân như vậy sao? Nhỡ Đại Nhân tức giận thì người có chuyện chính là hắn.
"Đưa Lâm Ánh Yên tới!"
Trước mắt cứ đưa người nàng muốn, còn về việc Đại Nhân muốn gặp nàng, hắn sẽ nghĩ cách sau.
Lâm Ánh Yên được đưa tới, trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an.
Cả ngày hôm nay nàng luôn cảm thấy đứng ngồi không yên.
Nghe đám đệ tử nói Thất trưởng lão mang bộ dáng như ăn mày trở về.
Cha mẹ cũng chưa thấy truyền lại tin tức.
Bình thường mỗi khi có chuyện gì đều sẽ trả lời lại, lâu nhất là nửa ngày.
Nhưng giờ mãi mà vẫn chưa thấy.
"Ngươi chính là Lâm Ánh Yên, Đại nữ nhi Lâm Gia, người mà đệ đệ ngươi đi khoe khoang khắp nơi là làm thiếp cho người ta?"
Giọng nói khinh thường truyền vào tai, Lâm Ánh Yên ngẩng đầu lên nhìn, cả người như bị mê hoặc, ngẩn ngơ tại chỗ.
Thật… thật đẹp!
Nữ nhân này cho dù là khí chất hay dung mạo đều không ai sánh kịp.
Có chắc đây là người không? Rõ ràng là tiên nữ mới đúng!