Cửu U Huyền và Bắc Chi Hạc ung dung từ từ đi lên Kỳ Nguyệt Thần Điện, còn hai người Tiểu Điền và Tiểu Tước lại không như vậy.
Suốt cả dọc đường đi, cả hai liên tục bị những linh thú từ cấp ba trở xuống truy đuổi.
Đối với hai người Cửu U Huyền và Bắc Chi Hạc mấy con linh thú đó không là gì nhưng đối với hai hài tử chỉ mới vài tuổi, tu vi cũng chỉ đạt ở cấp thấp đây đúng là thứ đáng sợ.
Nhưng suốt dọc đường, cho dù Tiểu Điền và Tiểu Tước có kêu cứu như thế nào hai người họ vẫn không quan tâm tới.
Chỉ có những lúc suýt làm bữa ăn cho linh thú, Cửu U Huyền mới ra tay cứu bọn họ.
Khó khăn lắm mới chạy thoát tới nơi an toàn, thở không ra hơi, lại nghe thấy Cửu U Huyền nói như đang tạt gáo nước lạnh vào bọn họ.
"Mới chỉ chạy có vài trăm dặm mà đã thành ra thế này, thể lực của các ngươi cũng yếu quá đấy!"
Thật sự muốn khóc thật to.
Mấy trăm dặm trong miệng nàng chính là đường núi đó, còn hiểm trở nữa đâu có dễ đi, chưa kể linh thú khắp nơi, nguy hiểm trùng trùng.
Với lại bọn họ từ lúc lên núi tới giờ còn chưa có ăn gì.
Tiếng bụng kêu truyền tới, cả Tiểu Điền lẫn Tiểu Tước đều xấu hổ mà ôm bụng, ánh mắt đáng thương nhìn hai người Cửu U Huyền và Bắc Chi Hạc.
Cửu U Huyền thấy sắc trời cũng đã muộn, hôm nay như vậy là đủ nên cũng không keo kiệt lấy ra thức ăn và nước uống đưa cho bọn họ.
"Ngủ nửa canh giờ rồi tiếp tục lên đường!"
"Tỷ tỷ, chỉ có nửa canh giờ, bọn ta không chống đỡ nổi.
Chưa nói đến ban đêm trên núi còn rất nguy hiểm nữa!"
"Thể lực của các ngươi quá kém, cần phải rèn luyện thêm! Hiện tại cực khổ, sau này mới có thể nhàn hạ!"
Cửu U Huyền đã nói như vậy, hai người cũng không nói gì thêm.
Bọn họ cũng hiểu nàng làm như vậy cũng chỉ là muốn cho để cho bọn họ nâng cao khả năng chịu đựng.
Chỉ có nửa canh giờ nghỉ ngơi, thời gian không có nhiều chỉ có thể tranh thủ.
Hết nửa canh giờ, bốn người lại tiếp tục lên đường.
Khó khăn lắm mới lên đến nơi, cả Tiểu Điền lẫn Tiểu Tước đều đã mệt dã dời.
Bọn họ không biết đây đã là ngày thứ bao nhiêu mới có thể trèo lên tới nơi.
Cũng may những vết thương trên người đều đã được Cửu U Huyền xử lý.
Trước cổng đá to lớn tỏa ra khí thế uy nghi khiến người khác không dám xâm phạm.
Chỉ một chiếc cổng đá thôi nhưng lại được chạm khắc hoa văn rồng vô cùng tinh xảo và chân thực.
Chỉ là lúc này hai người chưa từng nhìn thấy những thứ có khí thế như vậy là Tiểu Tước và Tiểu Điền đâu có quan tâm tới.
Nếu là bình thường mà nhìn sẽ vô cùng cảm thán, còn lúc này thì đã vô cùng mệt đến kiệt sức, đâu còn có sức quản tới nó thế này.
Đúng không hổ là Kỳ Nguyệt Thần Điện, chỉ riêng khí thế thôi đã mạnh mẽ thế này.
Nói đến thì không biết Quang Giới trông thế nào nhỉ.
Cửu U Huyền thân là người đứng đầu Quang Giới nhưng chưa từng được tới đó, nói ra đúng là cảm thấy hơi buồn cười.
Một loạt giọng nói uy nghiêm kèm theo sự cảnh cáo và sát khí vọng ra rõ ràng vào tai bốn người.
"Người tới là kẻ nào, dám bén mảng tới Kỳ Nguyệt Thần Điện?"
Tiểu Tước và Tiểu Điền nghe rõ ràng, trong lòng không khỏi sợ hãi mà run lên.
Giọng nói này nghe không rõ là rốt cuộc có bao nhiêu người nói.
Là hai người, ba người hay là vố số, bọn họ cũng không rõ, thứ bọn họ cảm nhận được là sự áp lực chưa từng có.
Giống như là thần linh khiến cho bất kỳ nào nghe thấy đều phải quỳ xuống.
Ngẩng đầu nhìn lên liền chạm ngay hai con rồng to lớn chạm khắc.
Đôi mắt nó như có hồn, chỉ cần lơ là một chút liền cảm thấy bản thân sẽ bị nó gi3t chết.
Ngón tay Cửu U Huyền khẽ cử động, Cửu Tinh xuất hiện trên tay, khóe miệng nhếch lên, mắt hơi cong.
Kỳ lạ là áp lực vừa rồi đột nhiên biến mất.
Người nàng muốn bồi dưỡng mà cũng dám dọa, chán sống sao?