Ngay ngày hôm sau, Cửu U Huyền dẫn theo Tiểu Tước và Tiểu Điền đi tới Kỳ Nguyệt Thần Điền.
Đứng dưới chân núi nhìn lên, ngọn núi cao vút sừng sững đứng đó hàng vạn năm, chọc thủng chín tầng mây, cảm giác uy nghiêm không nói lên lời.
Tiểu Điền và Tiểu Tước nhìn lên Kỳ Nguyệt Lâm cao lớn, cứ nghĩ bản thân phải đi tự trèo lên không khỏi cảm thấy chán nản.
Ngọn núi này cao như vậy, với tu vi hiện tại của bọn họ không thể dùng phi hành, đi bộ lên chỉ sợ mất đến nửa tháng.
Đôi mắt cả hai đồng thời nhìn về phía Cửu U Huyền, ánh mắt mong chờ nhìn nàng.
Nhưng Cửu U Huyền lại đem hy vọng của bọn họ dập tắt.
"Đi bộ lên!"
Cửu U Huyền lạnh lùng lướt qua hai người gương mặt ỉu xìu.
Đột nhiên, nàng dừng bước chân, quay người lại.
Một bóng dáng quen thuộc phi hành tới vững vàng đáp xuống trước mặt nàng.
"Bắc Chi Hạc, ngươi cũng muốn tới Kỳ Nguyệt Thần Điện sao?"
"Ta đã nói là sẽ cạnh tranh công bằng với Hàn Dạ Minh.
Hiện tại hắn không có ở đây, ta đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.
Đi thôi!"
Dứt lời, hắn tiến lên, nắm lấy tay Cửu U Huyền, nhưng lại bị nàng vô tình tránh đi.
Trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng.
"Lúc nhỏ chúng ta vẫn thương nắm tay dắt nhau cùng đi chơi".
"Nhưng mà hiện tại hai người chúng ta ai cũng lớn rồi, cũng đã sống mấy trăm năm.
Lúc nhỏ cũng không có nhiều kỉ niệm đẹp, không cần nhớ tới tránh đau lòng!"
Cửu U Huyền không cho hắn thêm cơ hội nói thêm lời nào, xoay người tiến lên núi.
Không phải là nàng ghét bỏ hắn, chỉ là đã không thích đối phương không nên gieo hy vọng tránh cho cả hai đều khó xử.
Bắc Chi Hạc cũng hiểu được, nên không nói gì nhiều, lủi thủi đi phía sau nàng.
Cửu U Huyền đột nhiên lần nữa dừng bước, ánh mắt thay đổi nhìn về phía sau.
Bắc Chi Hạc cũng dừng chân, nghi hoặc hỏi.
"Sao vậy? Ngươi cảm nhận được gì sao?"
"Không có gì! Có lẽ là do ta quá đa nghi thôi!"
Cảm giác vừa rồi như có ai đó đang nhìn chằm chằm nàng, nhưng nàng có thể chắc chắn xung quanh đây ngoại trừ bốn người bọn họ ra thì không còn ai khác.
Không lẽ chỉ là do nàng quá đa nghi nên mới dẫn tới nhầm sao?
Trước đây chuyện như này đâu có xảy ra.
Thôi kệ đi, chắc là nhầm thật.
Nếu có kẻ theo dõi nàng thật, không có chuyện nàng không phát giác ra.
Cửu U Huyền không biết, nàng không có nhầm, thật sự có người theo dõi nàng, mà người này còn là người vô cùng quen thuộc.
Nam nhân hắc y đem hết cuộc đối thoại vừa rồi giữa Cửu U Huyền và Bắc Chi Hạc thu hết lại không sót một chữ.
Bàn tay nắm chặt lại, sự giận dữ trên khuôn mặt không giấu nổi, đôi huyết đồng hiện lên sát khí nhìn chằm chằm Bắc Chi Hạc hận không thể ngũ mã phanh thây hắn ngay lập tức.
Dám nhân lúc hắn không có mặt câu dẫn tiểu nương tử của hắn, Bắc Chi Hạc chán sống rồi?
Tay của A Cửu chỉ hắn mới được phép nắm.
Còn nữa, lúc nhỏ cũng thường hay nắm tay nhau đi chơi.
Nghĩ đến câu nói này của Bắc Chi Hạc, nam nhân tức mà không thể phát ti3t.
Nếu không phải Bắc Chi Hạc cũng là người A Cửu để ý, hắn chắc chắn sẽ đem Bắc Chi Hạc rút gân lột da, đem linh hồn tra tấn đến khi hồn phi phách tán cho hả giận.
Người phía sau cũng bị sát khí trên người nam nhân hắc y dọa cho không hề nhẹ.
Trong lòng thầm than.
Ai mà biết được khi đến tìm nàng lại không may bắt gặp được cảnh này chứ?
"Chủ nhân, ngươi bớt giận! Không phải chủ mẫu đã từ chối hắn rồi? Hơn nữa, ngươi đẹp hơn Bắc Chi Hạc rất nhiều nhưng chủ mẫu chưa từng một lần để ý để ngươi chứng tỏ là nàng không phải là người để lung lay.
Điều này không phải ngươi rất rõ sao?"
Đúng vậy, A Cửu mà dễ bị lay động thì hắn đâu có khổ sở bao nhiêu năm nay.
Trong đôi mắt huyết đồng chợt lóe lên tia quỷ kế, khóe miệng nhếch lên một độ cong nhỏ.
A Cửu là của hắn! Ai cùng đừng hòng cướp nàng đi bao gồm cả Cửu U Hoàng!
"Quay về!"
Nam nhân nói xong liền biến mất.
Người kia ngơ ngác không hiểu ý của chủ nhân mình là gì.
Vừa… vừa rồi rõ ràng rất tức giận, sao bây giờ lại quay về?
Chủ nhân không tính tách Bắc Chi Hạc khỏi chủ mẫu sao?
Tâm tư chủ nhân càng ngày càng khó hiểu!