Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 147: 147: Ngươi Lừa Ta!






Cửu U Huyền đưa Hàn Dạ Minh vào trong Vân Thiên.

Tứ đại thần thú, Tứ đại hung thú và hai thượng cổ thần thú đều có mặt đông đủ
"Các ngươi giúp ta đưa hắn vào trong!"
Vừa dứt lời, toàn bộ liền mất tăm, chỉ còn lại duy nhất một mình Cùng Kỳ ngơ ngác đứng đó
"Bọn họ đều đi hết vậy thì Cùng Kỳ ngươi đưa hắn vào phòng!"
Cùng Kỳ vẻ mặt đáng thương đứng đó.

Trời biết hắn có bao nhiêu không muốn!
Chủ mẫu, ngươi sao có thể giao chủ nhân cho ta a?!
Cùng Kỳ giúp Cửu U Huyền đưa Hàn Dạ Minh vào trong căn nhà nhỏ đặt Hắn nghỉ ngơi trên giường
"Ngươi ở lại đây chăm sóc hắn! Ta đi luyện dược!"
Sau khi nàng rời đi, bỗng nhiên, Cùng Kỳ cảm thấy bỗng nhiên trở lên lạnh lẽo.

Nhìn lại thì thấy chủ nhân mình đang "thâm tình" nhìn hắn
"Ha ha! Chủ nhân, ngươi tỉnh rồi!"
Cùng Kỳ gượng cười, sao lại quên mất, chủ nhân chỉ là đang giả vờ để chiếm tiện nghi của chủ mẫu
"Nếu không thì sao?"
"Ngươi đừng hiểu lầm! Là chủ mẫu nhờ ta đưa ngươi vào trong!"
"Ra ngoài đi!"
Cùng Kỳ so với thỏ chạy còn nhanh hơn.

Đám người chết tiệt kia, vậy mà lại bỏ hắn chạy đi! Đợi lát nữa hắn sẽ tính sổ!
Khoảng hơn một canh giờ sau, Cửu U Huyền trở lại, phát hiện Hàn Dạ Minh không có trên giường, trong lòng bỗng nhiên trở lên bất an, ánh mắt hiện lên sự lo lắng
Ngươi đâu?!
Nàng hoảng hốt chạy đi tìm kiếm khắp căn nhà, cuối cùng tìm thấy hắn ở ôn tuyền.


Nhưng cảnh tượng trước mắt có phải quá kích thích rồi không?
(***)Thân hình hoàn hảo không tì vết.

Nếu nói nữ nhân (1) tuyết phu hoa mạo thì so với hắn còn kém không biết bao nhiêu lần!
Cửu U Huyền sững người tại chỗ.

Người đang ngâm mình trong ôn tuyền kia bỗng mở mắt nhìn nàng
Đối mặt với ánh mắt trần trụi của người kia, Cửu U Huyền biết mình thất thố, lập tức quay đi rời khỏi.

Nhưng vừa bước được hai bước nàng cảm thấy có gì đó không đúng
Vết thương trên ngực phải của hắn đâu?!
Cửu U Huyền quay lại muốn xác nhận.

Nhìn kiểu gì thì trên ngực của hắn làm gì có vết thương nào
"Ngươi không phải là bị thương sao?"
"A Cửu! Ngươi nhớ nhầm rồi!"
"Rõ ràng là ngươi bị thương rất nặng!"
Thị lực của nàng rất tốt, không có chuyện nhìn nhầm được!
"Nếu không thì A Cửu xuống đây kiểm tra.

Đôi khi mắt nhìn chưa chắc là thật đâu a!"
Đúng vậy, nhỡ đâu là đánh lừa thị giác thì sao?
Cửu U Huyền đem giày cởi ra từ từ bước xuống ôn tuyền.

Đối với một nam nhân không một mảnh vải che thân nếu là người khác đã sớm đỏ mặt rồi.

Nhưng Cửu Đế lại khen ngược, một chút biểu cảm dư thừa mà chuyên tâm kiểm tra xem có vết thương nào không.

Hoàn toàn không nhìn thấy nụ cười xấu xa của ai đó!
Nàng đưa tay sờ lên ngực của hắn, da thịt nhẵn mịn, một vết sẹo cũng không có chứ đừng nói là vết thương!
"Không thể nào! Rõ ràng ngươi...!"
Nói được một nửa đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

Cửu U Huyền tức giận quay người.

Hàn Dạ Minh nhanh tay giữ lấy nàng.

Xoay người một cái hai người liên đổi chỗ
Lưng của nàng áp lên bờ của ôn tuyền, còn hắn thì ôm lấy nàng đầu tựa xuống vai nàng
"Ngươi lừa ta!"
Cửu U Huyền tức giận nói, bàn tay nhỏ đánh mạnh lên người hắn, nhưng Hàn Dạ Minh một chút cũng chẳng cảm thấy gì
Uổng công còn lo lắng cho hắn nửa ngày trời.

Lúc hắn biến mất, nàng bỗng nhiên trở lên hoảng hốt, mất phương hướng mà chạy khắp nơi tìm hắn!
Cuối cùng thì sao? Không phải đây chỉ là trò đùa của hắn thôi sao?

Rõ ràng đã nhìn thấu tâm tư của con người nhưng tại sao vẫn bị lừa?!
Là nàng nhìn không thấu hắn, hay là...!
"A Cửu!"
"Buông ra!"
"A Cửu! Chúng ta nói chuyện được chứ!"
"Ta và ngươi không có gì để nói hết!"
Nói xong, nàng giơ tay, viên ngọc kia lại xuất hiện, bay tới
Mục đích của nàng rất rõ ràng, muốn lần nữa tách Vân Thiên ra!
Hàn Dạ Minh cũng không phải là kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết.

Nhưng lần này chuyện đó không thể xảy ra!
Viên ngọc bay tới, một bàn tay bắt lấy nó.

Có điều bàn tay kia không phải là của nàng
Hàn Dạ Minh một chút cũng không do dự, dùng sức bóp nát!
Cửu U Huyền chậm một bước rồi, viên ngọc kia hoá thành bột phấn biến mất ngay trước mặt nàng!
Nàng lần nữa sững người.

Ngọc nát, nàng mất đi quyền tách Vân Thiên.

Đồng nghĩa với một điều, Vân Thiên không thể bị tách ra thêm một lần nào nữa.

Chỉ có thể vĩnh viễn không rời!
"A Cửu! Ta biết ngươi vẫn còn giận chuyện trước đó.

Ta sai rồi! Sau này ngươi nói cái gì ta đều nghe.

Ngươi nói ta đi hướng Đông, tuyệt đối ta sẽ không đi hướng Nam! Nếu không ngươi đánh ta cũng được, đánh cho tới khi hết giận thì thôi! Đừng lạnh nhạt như vậy, có được không?"
"Ta không giận!"
Đánh chết nàng cũng không nhận! Giận cái gì chứ?! Hắn và nàng chẳng là cái gì của nhau, tại sao phải giận!
"A Cửu!Ta biết sai rồi!"
Hàn Dạ Minh vẻ mặt đáng thương, hệt như cún nhỏ bị chủ bỏ rơi

"Ngươi đừng nhìn ta như vậy, người khác không biết còn tưởng là ta khi dễ ngươi! Còn nữa, ta nói rồi, ta không giận chuyện gì hết! Còn nữa ngươi là gì của ta mà ta phải giận!"
"Ngươi là nương tử của ta!"
"Vơ vẩn! Ta có nói sẽ gả cho ngươi sao!"
"Gả cho ta cũng chỉ là sớm hay muộn thôi!"
"Buông ra! Ta muốn đi thay y phục!"
"Dù sao y phục của A Cửu cũng ướt rồi chi bằng chúng ta tắm uyên ương?!"
"Tắm uyên ương muội ngươi! Này, dừng lại, ngươi cửi y phục của ta làm gì?! Hàn Dạ Minh, đồ lưu manh, biến thái! Dừng tay cho ta!"
____________________________
(1)tuyết phu hoa mạo: da thịt như tuyết, dung mạo như hoa
(***)AU giờ sẽ hạn chế miêu tả thân hình con người, những cụm từ như thân hình tám múi hay là cơ thể hoàn hảo như được Thượng Đế tỉ mỉ tạo ra.

Những từ ngữ như vậy mình thấy khá phổ biến trong những bộ chuyện khác.

Và AU muốn truyện mà AU viết ra sẽ bớt trùng lập những từ ngữ với các bộ tiểu thuyết khác
AU cũng sẽ hạn chế những miêu tả như vẻ đẹp của con người hay những chi tiết không cần thiết, AU sẽ để cho độc giả tự sáng tạo suy nghĩ và tự viết lên những cảnh miêu tả như vậy!
Những từ ngữ đó sẽ được tóm gọn bằng những câu cụm từ miêu tả hán việt, giống như cụm từ mình đã dùng trong chương này là "tuyết phu hoa mạo"
Thay vào đó AU sẽ chú trọng và đưa nhiều những cảnh chiến đấu vào hơn.

Bởi vì cảm thấy cảnh chiến đấu quá ít.

AU không muốn truyện mà AU viết ra đơn thuần chỉ là một bộ tiểu thuyết ngôn tình mà muốn nó xen lẫn ngôn tình, hành động và phiêu lưu mạo hiểm
Và bật mí luôn những bộ truyện mà AU viết sẽ được liên kết với nhau, có liên quan tới.

Những nhân vật chính trong các bộ chuyện đó có thể sẽ gặp nhau trong thế giới của họ!
Mong mọi người sẽ ủng hộ quyết định này của AU!.