"Hiện tại đã được chưa?"
"Hảo! Các ngươi đi theo Cô!"
Ba người theo Thời Lăng Siêu tới hành cung
Cửu U Huyền lười biếng ngồi trên ghế.
Mái tóc trắng như tuyết bừa bãi thả xuống, có vài phần yêu dã.
Chiếc mặt nạ bạc che đi phân nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt dị sắc song đồng (Tỷ vẫn đang giả nam!)
"Không biết tiểu đế quân hôm nay tới là có chuyện gì?"
Cửu U Huyền không trả lời hắn mà hỏi ngược lại Thời Lăng Siêu
"Thiên Đạo Thiên Tứ, ngươi biết hắn chứ?"
"Thiên Đạo cai quan Địa Cầu! Hắn làm sao?"
"Bổn quân phát hiện ra linh sư ở Địa Cầu! Thiên Đạo chắc chắn không thể để bọn chúng tới đây được.
Cho nên, chỉ còn một khả năng là thông qua Thời Không giới để tới Địa Cầu!"
Thời Lăng Siêu nhíu mày, nhắm mắt suy nghĩ gì đó.
Một lúc lâu mới mở mắt ra
"Không phải! Ngoài trừ các ngươi thì trong thời gian này không còn ai khác tới hay đi qua Thời Không giới!"
Không thể nào! Nếu vậy linh sư từ đâu ra? Đợi đã! Sao nàng lại quên mất còn có một khả năng!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Cửu U Huyền hiện lên vẻ âm lãnh!
"Bất quá, trẫm có chút nghi hoặc.
Quang giới vẫn còn, ngươi không trở về trấn chỉnh lại Quang giới lại đi quan tâm chuyện này làm gì?"
"Chuyện của bổn quân ngươi quản làm gì? Với lại chuyện của Quang giới không vội! Chuyện cần hỏi đã hỏi, bổn quân cáo từ!"
Nói xong ba người nhanh chóng rời đi.
Thời Lăng Siêu nhìn Cửu U Hoàng
Không biết là do hắn quá đa nghi hay là do hắn lầm lẫn.
Hắn cảm thấy hình như nam nhân bạch y kia có địch ý với hắn?
Thời Lăng Siêu không biết, ba người vừa rồi vài tháng nữa sẽ đem Thời Không giới gà chó không yên!
Dù sao cũng là chuyện của tương lai.
Đã là chuyện của tương lai thì để tương lai nói tiếp!
Điện Thánh Nữ
"Hắn...rời đi?"
Lam Tiên nhìn lá thư trong tay, trong lòng man mác buồn
Tiên Nhi, ta có chuyện phải rời đi! Ngày ngươi tròn mười tám tuổi, ta sẽ tới đón ngươi!
Hắn thật sự sẽ tới đón nàng sao?
Lam Tiên có chút mong chờ!
Ba người cùng đi Địa Cầu.
Hàn Dạ Minh bất mãn khi thấy Cửu U Hoàng
Khó khăn lắm mới có cơ hội một mình ở cùng A Cửu.
Sao tên này cũng theo tới!
"Ta quay về nơi từng sinh sống còn phải xin phép Minh Đế ngươi sao?"
Câu này hắn nói không được.
Hàn Dạ Minh chỉ đành nghẹn khuất
" Các ngươi dù sao cũng là đại nam nhân, đừng có như hài tử được không?"
Ba người dùng Ảo Ảnh kính thay đổi ngoại hình, tới biệt thự tư nhân của Nguyệt Tĩnh Anh thì có một đoàn người đang nhiệt liệt chào đón
"Chính là bọn họ! Cô chủ vừa mất tích, bọn họ liền không thấy đâu, hôm nay lại dẫn người khác tới.
Chắc chắn cô chủ mất tích có liên quan tới bọn họ!"
Thím Hà đứng cạnh hơn chục người.
Trong đó có Nguyệt Kính, Lý Nhã Liên, Nguyệt Tĩnh Nhi và Lâm Tú Linh
"Thật hối hận khi lần trước cứu các ngươi! Đáng lẽ lúc đó tôi nên khuyên cả đội bỏ lại các người ở trên núi!"
Lâm Tú Linh mặt tức giận nói.
Nguyệt Tĩnh Nhi lại có lòng tốt thêm một câu
"Theo tôi thấy, là bọn họ cố ý gặp nạn thì đúng hơn! Tĩnh Anh chị ấy lương thiện như vậy đương nhiên sẽ giúp!"
A, xem ra rời đi vài ngày mà đã kéo tới bao nhiêu chuyện rồi! Đúng là ngồi không cũng có thể dính dạn!"
Một người mặc quần áo cảnh sát đi tới
"Xin chào tôi là người phụ trách điều tra vụ án mất tích hàng loạt này, đội trưởng cảnh sát Lê Cảnh! Các người bị tình nghi có liên quan đến việc mất tích gần đây.
Mời theo tôi về đồn cảnh sát lấy lời khai!"
Đồn cảnh sát, nói đến ba chữ này nàng không khỏi nghĩ tới lần đầu Hàn Dạ Minh tới đây.
Đưa ánh mắt về phía hắn như đang nói
Minh Đế đại nhân, ngươi với đồn cảnh sát thật có duyên!.