Cửu U Huyền tỉnh lại phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ, lĩnh khí vô cũng loãng.
Muốn đưa tay lên xoa huyệt thái dương lại phát hiện bị thứ gì đó giữ lại.
Nhìn xuống thì ra là tay Hàn Dạ Minh
Nhưng thứ quan trọng không phải chuyện đó.
Hắn bị thương rồi!
Trong đầu Cửu U Huyền bỗng nhiên xuất hiện vài cảnh tượng
Nam nhân ôm chặt nàng, mặc kệ nàng nói gì hắn đều không buông ra.
Nơi mà hai người xuyên tới đây có gió rất lớn, nó giống như lưỡi dao sắc bén.
Rõ ràng biết rõ nàng có đủ năng lực không để cho bản thân bị thương mà sao vẫn cố chấp bảo vệ nàng làm gì? Hơn nữa chỉ lo cho nàng mà không phòng ngự cho bản thân, khiến trên người xuất hiện nhiều vết thương!
Đúng là bị điên mà! Nàng mới không cần hắn tới bảo vệ!
Lúc này tiếng bước chân tiến tới.
Cửu U Huyền biết Ảo Ảnh kính đã mất đi tác dụng nên tháo ra vứt vào Vân Thiên, sau đó trên tay xuất hiện một bình xứ nhỏ!
Đây là nước thuốc thay đổi màu mắt, lúc rảnh rỗi nàng tạo ra!
Dùng xong, đôi mắt yêu đồng liền biến thành màu đen!
Cửa lều được xốc lên, đi vào là hai người phụ nữ, thấy Cửu U Huyền tỉnh lại liền vui mừng (Hiện tại tỷ đang ở hiện đại, nên tác giả cũng sẽ đổi cách xưng hô cho hợp)
"Em tỉnh rồi sao?"
"Các người là ai? Đây là đâu?"
"Đây là núi Bạch Vân!"
Núi Bạch Vân, đó không phải là...!
Vậy mà lại trở lại nơi này!
"Này, uống chút nước đi!"
Một trong hai người đưa cho Cửu U Huyền cốc nước, nàng cũng không từ chối nhận lấy (Ngôi xưng hô của nam nữ 9 vẫn giữ nguyên nha)
"Hai người từ đâu tới vậy? Trên người còn mặc cổ phục!"
"Bọn tôi...sống ở trên núi này! Hôm trước gặp biến nơi ở gặp biến cố nên cậu út bị thương!"
"Ý, hình như mấy ngày trước ở đây gặp động đất!"
"Khụ..khụ...!"
Nàng nói bừa một cái mà cũng đúng sao? Trùng hợp thật!
"Có sao không?"
"Không sao!"
Cửu U Huyền đáng giá hai người trước mặt.
Cả hai người đều còn rất là trẻ, thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi, gương mặt xinh đẹp, làn da trắng hồng
"Chị tên Nguyệt Tĩnh Anh, còn người này tên Lâm Tú Linh.
Em tên gì?"
"Huyền Nhược Hy!"
"Vậy người bên cạnh chắc là cậu út của em đúng không? Anh ta tên là gì?"
Nguyệt Tĩnh Anh đôi mắt long lanh nhìn nàng.
Lâm Tú Linh kinh thường liếc cô.
Thấy người ta soái bệnh mê trai lên tái phát!
"Cậu út tên..."
"A Cửu!"
Chưa nói hết, người bên cạnh liền tỉnh.
Đôi mắt dần dần mở ra, thấy bóng dáng quen thuộc vẫn đang bên cạnh liền ăn tâm
Cũng may nàng không có việc gì?
"Mắt đỏ!"Nguyệt Tĩnh Anh nhìn thấy đôi mắt của Hàn Dạ Minh thì vô cùng kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên cô thấy mắt màu đỏ
"Tĩnh Anh!"
Bị điểm danh, Nguyệt Tĩnh Anh cũng biết mình hơi quá nên cúi đầu xuống
Thấy hắn muốn ngồi dậy, Cửu U Huyền sợ vết thương vỡ ra liền giúp hắn.
Có điều, một bàn tay của nàng hắn vẫn nắm chặt không buông!
Nguyệt Tĩnh Anh cũng thấy tội nghiệt nên muốn tới giúp đỡ, kết quả...
"Cút!"
Giọng nói lãnh băng, ánh mắt huyết đồng đầy thị huyết.
Nguyệt Tĩnh Anh sợ hơi mức lùi lại
Lâm Tú Linh đi tới chấn an, sau đó quay sang trách cứ
"Bọn tôi có lòng tốt cứu các ngươi, vậy mà không những không cảm ơn một tiếng mà còn tỏ ra thái độ như vậy!"
"Xin lỗi! Cậu út từ nhỏ không thích người lạ động chạm nên hơi quá!"
"A Cửu..."
Đang muốn nói tiếp thì bị ánh mắt của nàng chặn lại!
"Không sao! Cũng không phải là cố ý! Tôi không để ý chuyện nhỏ nhặt này đâu!".