Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Chương 55: Ông trời nói




Mộ Dung Cương ngủ rất bất an, chỉ cần vừa nhắm mắt lại thì tựa hồ liền nghe thấy có một giọng nói mỏng manh yếu ớt cứ quanh quẩn bên tai, ba ba, vì sao ba ba lại không cần con?

Áy náy, áy náy cùng hối hận giống như vô số mũi kim đâm vào lòng y, hung hăng luồn sâu vào bên trong tim, tra tấn y khiến cho y không lúc nào là không chìm trong nỗi ân hận, ngay cả ngủ cũng không yên ổn.

Cho nên, khi tiếng mô tô ầm ầm vang lên trong bóng đêm càng lúc càng đến gần, ngay lập tức y liền choàng tỉnh. Định thần lại, chợt nghe thấy giọng nói khe khẽ của cha với ai đó từ ngoài phòng khách vọng vào.

Hẳn là Đường Mộ Dương đi, hắn không phải đến khởi binh vấn tội chứ? Mộ Dung Cương theo bản năng cuộn mình vào trong chăn, chột dạ không dám đối mặt.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Mộ Dung Cương không hề động, mà Kì Hạnh Chi đang ngủ mơ màng bên giường canh y lúc này mới tỉnh dậy, rón ra rón rén đi ra ngoài, khi cánh cửa phòng mở ra, một chút ánh sáng ở bên ngoài lọt vào phòng, Mộ Dung Cương càng nhắm nghiền mắt, không dám nhìn, chỉ dám dựng lỗ tai lên nghe ngóng.

Xảy ra đại sự như thế, cả nhà cũng là vô cùng lo lắng. Hai người Mục Sam sợ con trai luẩn quẩn trong lòng, làm ra việc gì ngốc nghếch, thế là cứ thay phiên nhau túc trực một người ở trong phòng ngủ, một người nghỉ ở phòng khách bên ngoài.

May mắn năm đó khi Kì gia sửa sang lại nhà cửa, Kì Dân Hạo dự kiến trước, đều bố trí các căn phòng giống như phòng trong khách sạn vậy, các phòng đều được trang bị đầy đủ, độc lập với nhau, để cho đám con cháu mỗi khi về ở, dù là về nghỉ ngơi nhưng có việc cần phải xử lý thì cũng rất tiện lợi, không đến nỗi quấy rầy người khác.

Bằng không, Đường Mộ Dương như thế đêm hôm khuya khoắt chạy tới, đem cả nhà đánh thức thì rắc rối to rồi. Hắn rất thông minh không ấn chuông cửa mà là gọi điện thoại cho Mục Sam trước, sau khi được cho phép mới đi vào, này cũng là thành tựu suốt một thời gian dài cẩn thận săn sóc Mộ Dung Cương mưa dầm thấm đất mà ra.

“Thực xin lỗi, thật là ngại quá, đã trễ như vậy mà còn quấy rầy mọi người, bất quá tôi thực sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với Tiểu Cương.” Trên mặt tiểu lưu manh tràn đầy thành ý.

Ngay cả Kì Hạnh Chi luôn luôn nghi ngờ hắn cũng nhận thấy là hắn không nói dối,“Nhưng mà Tiểu Cương chỉ mới ngủ thôi, bây giờ mà thức nó dậy thì thật không nên. Hay là ngày mai cậu lại đến đi?”

Đường Mộ Dương chần chờ một chút,“Vậy làm ơn cho tôi mượn giấy bút để tôi viết cho Tiểu Cương vài dòng được không?”

Như vậy cũng tốt, miễn cho con mình thấy hắn lại bị đả kích.

Mục Sam dẫn hắn đi đến bên bàn giấy, Đường Mộ Dương viết vội vài dòng, giao cho đôi phu phu,“Chú Mục, chú Kì, tôi biết tâm trạng của Tiểu Cương không tốt, lại có em bé, đáng lẽ tôi nên lưu lại chăm sóc cho em ấy. Nhưng mà tình trạng của Tiểu Cương như thế này, chỉ e là nếu tôi lưu lại, Tiểu Cương mà nhìn thấy thì sẽ càng thêm khổ sở. Cho nên tôi chỉ có thể giao Tiểu Cương và bảo bảo cho hai người, xin hai người hãy an ủi Tiểu Cương, để cho Tiểu Cương bình tĩnh lại.

Mà tôi đã đáp ứng với đội xe, cuối năm nay phải thi đấu nốt một giải thì mới có thể xuất ngũ. Tôi biết Tiểu Cương và bảo bảo so với cúp quán quân quan trọng hơn, nhưng làm người thì phải biết giữ chữ tín, nếu bây giờ tôi đột ngột rời khỏi thì đội xe sẽ gặp tổn thất lớn. Mà tôi đi thì cùng lắm chỉ hai ba tháng sẽ có thể trở về, khi đó, tâm trạng Tiểu Cương có lẽ cũng ổn định, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.

Cho nên tôi quyết định vẫn là đi thi đấu, nếu hai người không phản đối thì ngày mai tôi sẽ lên đường đi thi đấu, coi như quyết đấu để giành được chiếc cúp chào mừng bảo bảo. Ừm, tôi tính toán như vậy, hai người sẽ không trách tôi chứ?”

Mục Sam gật đầu, đứa nhỏ này đã trưởng thành rồi, suy tính vô cùng chu đáo, bây giờ tình trạng của con mình như thế, để cho hắn đi có lẽ là cách giải quyết tốt nhất.

“Cậu yên tâm đi, trong nhà có chúng tôi rồi, Tiểu Cương sẽ ổn thôi. Nhưng mà cậu cũng cần phải tự chăm sóc cho chính bản thân mình, đừng khiến cho người nhà lo lắng.”

Được bọn họ thông cảm, Đường Mộ Dương như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra,“Cám ơn hai người! Đã trễ như vậy rồi, tôi sẽ không quấy rầy nữa. Bất quá, trước khi đi, có thể để cho tôi nhìn Tiểu Cương một cái được không?”

Đương nhiên có thể. Kì Hạnh Chi lặng lẽ đẩy cửa ra, để cho hắn đi vào phòng ngủ. Đôi phu phu không theo vào, chừa cho bọn họ một chút không gian riêng.

Mộ Dung Cương mắt nhắm nghiền, tim đập thình thịch, không dám cử động, sợ bị nhìn ra manh mối.

Tiểu lưu manh không dám mang dép, đi chân trần, lặng yên không một tiếng động đến bên giường, mượn ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào chăm chú nhìn Mộ Dung Cương, chỉ cảm thấy vạn phần đau lòng.

Mới ngắn ngủn nửa ngày không gặp liền cảm thấy y đã tiều tụy vài phần, cả người khẩn trương cuộn mình trong chăn khiến cho y càng thêm vẻ gầy yếu. Hai mí mắt sưng phù, là dấu hiệu rõ ràng của việc y đã khóc rất nhiều. Hai vành đen dưới mí mắt là minh chứng cho việc y chưa hề được ngủ ngon. Bộ dạng y như thế này khiến cho hắn rất muốn đem y gắt gao ôm vào trong lòng, bảo hộ y không để cho y phải chịu một chút mưa gió nào.

Đường Mộ Dương ở bên giường quì một gối, vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc của y, động tác vô cùng dịu dàng cẩn thận. Mái tóc của Mộ Dung Cương thật mềm mại, ấm áp, rất muốn vuốt ve thêm một lúc, nhưng mà tiểu lưu manh sợ sẽ làm y tỉnh giấc, chỉ vuốt ve một chút liền rụt trở về.

Cách tấm chăn, đưa tay vuốt nhẹ lên bụng y, khe khẽ dặn dò,“Tiểu Cương, cố gắng tự chăm sóc cho bản thân và con, chờ anh về.”

Nhẹ nhàng tiến lên, hôn phớt lên trán y rồi lui ra ngoài. Nhẹ nhàng rời khỏi Kì gia, thẳng đến khi cách xa khỏi cổng chính một đoạn lớn mới dám nổ máy xe, chạy về nhà.

Nghe tiếng xe mô tô rất nhanh yếu dần rồi tắt hẳn, Mộ Dung Cương mới ngơ ngẩn mở mắt ra, sao hắn lại không trách mình?

Mộ Dung Cương được an ủi một chút cuối cùng cũng ngủ được, đến khi tỉnh lại, mặt trời đã ở rất cao rồi.

“Tỉnh? Vậy con mau dậy đi, vừa kịp giờ cơm trưa.” Kì Hạnh Chi kéo rèm cửa ra để cho ánh dương quang chiếu vào phòng,“Dù con có không muốn ăn nhưng mà bảo bảo trong bụng vẫn phải ăn, đừng để cho bảo bảo bị đói.”

Mộ Dung Cương nhìn ba ba giả bộ vô sự, cố gắng dùng ngữ khí bình thường nói chuyện với mình, bỗng nhiên cảm thấy có chút chua xót. Bộ dạng của mình như thế này, bọn họ hẳn là rất lo lắng đi? Nhìn hai quầng thâm dưới mắt ba ba vốn yêu ngủ nhất của mình, khẳng định là đã chăm sóc mình cả đêm đi.

Xoay người đứng lên, nhưng không nhịn được liền nôn ọe một trận.

Kì Hạnh Chi đau lòng vuốt lưng cho con,“Mấy tháng đầu này thật không có cách nào, chỉ có thể cố gắng chịu đựng thôi con à. Tối hôm qua con lại chưa ăn gì cả, khẳng định là bao tử khó chịu. Ông của con và ông chú sáng sớm đã ra ngoài mua đồ, làm cho con không ít món ăn ngon, lát nữa ráng ăn nhiều một chút, bảo bảo có dinh dưỡng sẽ không khiến con khó chịu nữa.”

Chỉ hy vọng như thế.

Mộ Dung Cương cũng lười vạch trần mâu thuẫn trong lời nói của ba ba, nếu ốm nghén là giai đoạn tất yếu của mấy tháng đầu mang thai, sao có khả năng bởi vì ăn no thì bảo bảo sẽ không khiến mình khó chịu nữa?

Dù sao cũng là do ba ba quan tâm, y cứ hảo hảo trân trọng đi.

Rửa mặt xong, chỉnh trang lại vẻ ngoài một chút, Mộ Dung Cương kỳ thật rất muốn hỏi, ngày hôm qua tiểu lưu manh đến đây, không lưu lại thứ gì hay nhắn lại cái gì sao?

Nhưng nếu như mở miệng nói thì chẳng khác nào không đánh mà khai, nói kì thạt tối hôm qua y không ngủ sao?

Mộ Dung Cương rối rắm nửa ngày, nhưng ba ba một chữ cũng không đề cập tới, y cũng chỉ có thể vờ như không có gì đi ra ăn cơm.

Diêu Nhật Hiên và Trần Võ đúng thực là đã đem hết tài năng ra mà phô diễn, làm cho Mộ Dung Cương nguyên một bàn thức ăn ngon. Chuột trắng nhỏ đang mang thai thấy trong nhà có thêm đồng loại, rất là vui mừng, đem Mộ Dung Cương kéo đến bên người, ân cần nói cho y, cái ăn ngon, cái ăn cũng rất ngon.

Chuyện của Mộ Dung Cương, người trong Kì gia nhất trí giấu diếm Hứa Gia Bảo chuyện Mộ Dung Cương hiểu lầm Kì Khang Chi suốt bảy năm, dù sao cũng chỉ là hiểu lầm, nếu đã hóa giải rồi thì không cần thiết phải khiến cho cậu phiền não theo.

Cho nên Hứa Gia Bảo chỉ biết là Mộ Dung Cương đang mang thai con của Đường Mộ Dương, mà đối phương lại không có mặt, cho nên y rất tức giận, bất quá bây giờ đã có em bé, xem ra chuyện hai người hòa hảo chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Mộ Dung Cương nhìn sắc mặt hồng nhuận nhờ được chăm nom kỹ lưỡng của Hứa Gia Bảo, không thể không cảm khái, đúng là người ngốc có phúc của người ngốc.

Một bữa cơm trưa phong phú ăn xong, Mộ Dung Cương cũng có chút tinh thần. Không thể hỏi chuyện của tiểu lưu manh, y liền hỏi chuyện của bệnh viện, không biết Tăng tiên sinh và Tiểu Bân đã ra sao rồi.

Nói đến việc này, Kì An Tu cũng tỏ ra thương cảm,“Chuyện của Tăng tiên sinh, ông và An Chi đã thương lượng, tìm cách giải quyết để cho chuyện này tận lực việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Dù sao anh ta cũng thật đáng thương, cũng chưa có ai bị thương tổn gì, nên trước tìm cho anh ta một luật sư giỏi, giải quyết về mặt luật pháp trước. Gây huyên náo quá, đối với danh tiếng của bệnh viện không tốt. Còn về phần đứa nhỏ kia, ông đã bảo bác con vận động nhân viên trong công ty nhà chúng ta đều đi xét nghiệm hết, hy vọng đứa trẻ đó sẽ gặp may mắn.”

Mộ Dung Cương cũng có ý này, nếu không phải vì bệnh của con, Tăng tiên sinh cũng không bởi vì nhất thời xúc động mà phạm sai lầm.

Diêu Nhật Hiên ở một bên lải nhải,“Tiểu Cương con đừng có quan tâm nữa, an tâm ở nhà tĩnh dưỡng, chuyện của bệnh viện cứ giao cho bác con đi. Khang Chi cũng đi làm rồi, để nó nhàn rỗi làm cái gì chứ?”

Lời này vừa nói ra làm cả nhà đều phá lên cười.

“Mọi người cười cái gì vậy?” Kì An Na lúc này mới về, vừa vào cửa liền kêu đói,“Cơm đã ăn xong rồi? Có chừa cho tôi chút nào không vậy?”

“Cái lão thái bà này, về nhà ăn cơm cũng không chịu nói trước một tiếng?” Trần Võ la rầy, đứng lên đi vào trong nhà bếp làm đồ ăn cho vợ mình,“Chỉ còn lại có ít đồ ăn thừa thôi, ngồi đợi một chút đi.”

“Vậy thì anh đừng có động vào để em tự nấu là được rồi!” Kì An Na bất mãn than thở,“Thái độ gì vậy? Người ta về nhà ăn cơm mà cũng cần phải báo trước sao?”

“Ai mà biết em có về hay không? Vạn nhất em ăn ở bên ngoài thì sao?” Trần Võ vừa đi vào bếp vừa cùng bạn già cãi nhau.

“Hai người có yên tĩnh một chút được không? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà chỉ vì một chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà cũng cãi nhau. Bọn nhỏ đều ở đây đấy!” Kì An Tu buông một câu, làm cho em gái lẫn em rể đều ngậm miệng.

Trần Võ ở lại trong nhà bếp nấu đồ ăn, Kì An Na ôm bao lớn bao nhỏ đi đến trước mặt Mộ Dung Cương, cùng cháu trai oán giận,“Nếu không phải vì con thì bà cô đâu đến nỗi cơm cũng không kịp ăn? Vừa về nhà thì đã bị mắng, sau này dạy con của con phải lo mà hiếu kính bà đó!”

Ách? Mộ Dung Cương sửng sốt, không phải bà cô bị phiên tòa nào quấn chân sao?

Kì Anna từ trong bao công văn rút ra một tập hồ sơ đưa cho y,“Đồng ý thì ký một chữ vào đi.”

Trần Võ từ trong phòng bếp nhô đầu ra,“Cái lão thái bà này còn làm cái gì đấy? Còn đứng đó nhiều chuyện? Mau rửa tay đi ăn cơm.”

“Bộ tưởng em là anh hả? Đi ăn cũng không biết rửa tay mà phải đợi anh nhắc!” Kì An Na không cam lòng yếu thế phản kích, một mặt trở về phòng thay quần áo rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.

Người lớn tuổi mà, đúng là không có cách nào. Mộ Dung Cương cười cười, mở ra văn kiện kia, sau khi nhìn thấy thứ gì bên trong thì ngây ngẩn cả người.

Kì Hạnh Chi không chút nào ngoài ý muốn đi đến bên cạnh con trai, lấy một tờ giấy nhỏ đưa cho y,“Giấy đăng ký kết hôn này thằng nhóc kia đã ký tên rồi, nếu như con cũng đồng ý thì ký một chữ vào. Thứ này cũng là nó đưa cho con.”

Mộ Dung Cương bỗng nhiên có chút không dám nhìn, cầm lấy tờ giấy, ôm tập văn kiện vào trong phòng.

Khóa cửa, cố gắng kiềm chế trái tim đang đập điên cuồng, thật cẩn thận mở ra, mặt trên chỉ có một câu, Mộ Dung Cương xem qua, nháy mắt liền rơi lệ đầy mặt.

Tờ giấy chỉ viết ngắn gọn:“Tiểu Cương, ông trời nói, bảy năm qua biểu hiện của hai ta rất tốt, vì vậy quyết định đem bảo bảo trả lại cho chúng ta, hiện tại đã trả lại vào trong bụng của em, nhớ chăm sóc bé cho tốt. Yêu cả hai!”