Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Chương 40: Buồn nôn……




Bên người thiếu đi một người, chợt cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên lạnh lẽo.

Tiểu lưu manh rời đi gần một tháng, nhưng mà Mộ Dung Cương chẳng những không có quen được một chút, ngược lại lại còn càng ngày càng không quen.

Mỗi ngày đi làm còn được, chỉ cần về nhà, dường như khắp nơi đều có vẻ hết sức cô đơn.

Khi ăn cơm không có ai ở bên cạnh không ngừng bình luận ưu điểm khuyết điểm của từng món ăn. Khi tắm rửa không có ai ở bên cạnh cợt nhả đùa giỡn. Khi lên mạng không có ai ở bên cạnh lải nhải lẩm bẩm bức xạ từ máy tính có bao nhiêu không tốt. Khi quét dọn không có ai ở bên cạnh vừa lau dọn cùng vừa giả làm cô hầu gái xấu hổ.

Mộ Dung Cương không thể chịu được cái cảm giác tịch mịch này!

Cho nên mỗi lần về nhà y sẽ mở hết ti vi máy tính, nhất định phải tạo ra nhiều động tĩnh trong nhà để cho mình quên đi cái cảm giác tịch mịch ấy. Nhưng mà một khi ngồi xuống, cho dù có ồn ào đến cỡ nào đi nữa thì y cảm thấy trong lòng vẫn là một mảnh lạnh lẽo cô đơn.

Thở dài một hơi, Mộ Dung Cương đang suy nghĩ xem có nên dọn về nhà ở ít hôm không. Hay là đi ôm con chó nhà ông nội đến chăm vài ngày?

Con chó tên Star kia đã nuôi trong Kì gia mấy đời rồi. Từ khi Kì An Chi còn rất nhỏ, con cháu của nó đời đời ở Kì gia tiếp tục sử dụng cái tên này, coi như là dấu hiệu lịch sử của dòng giống nhà nó.

Nuôi lâu, tình cảm tự nhiên hết sức sâu đậm không giống bình thường. Mới trước đây, Star nhưng là một chú cún nhỏ đáng yêu được đám nhỏ Mộ Dung Cương bọn họ ôm trong lòng, bất quá đương nhiên là nó đã mất rồi, Star bây giờ là một chú chó lông vàng hoạt bát đáng yêu.

Mộ Dung Cương nghĩ đến là làm, ngay cả điện thoại cũng lười gọi, cầm lấy chìa khóa liền ra cửa.

Hai vị ông nội trên cơ bản không có chuyện gì thì cũng không ra khỏi nhà, còn có ông chú Trần Võ và bà cô An Na, đều là người đã nửa về hưu, bây giờ là giờ cơm chiều, không có lý do gì mà không có ở nhà.

Ngôi biệt thự cổ Thanh Hải hoa viên, mang theo vô số hồi ức của Kì gia, cho nên bất luận ngôi nhà có cũ đến đâu cũng không có ai muốn rời khỏi. Tương phản, bởi vì năm tháng thấm vào, ngược lại làm cho nó càng ngày càng là nơi khiến cho người của Kì gia cảm nhận được nhiều ấm áp nhất, phát ra một hương vị độc đáo làm cho người ta không tự giác liền trầm mê.

“Ông ơi, con về rồi!” Vừa đến gần ngôi nhà, tâm tình liền khá lên rất nhiều. Ấn chuông cửa, khóe miệng Mộ Dung Cương thậm chí còn cong lên tạo thành một nụ cười hiếm hoi.

Nhưng Diêu Nhật Hiên vừa xuất hiện trên màn hình của chuông cửa liền làm ra động tác ra hiệu đừng lên tiếng, sau đó mới ấn mở cửa điện tử, giống đang làm công tác gián điệp, đè thấp thanh âm,“Mau vào, khe khẽ thôi.”

Chuyện gì vậy?

Mộ Dung Cương tò mò tiến vào, trong phòng khách không một bóng người, Diêu Nhật Hiên ra dấu bảo y thay sang đôi dép mềm đi trong nhà, sau đó mới ngoắc ngoắc bảo y đi theo.

Khi ông cố Kì Dân Hạo vẫn còn tại thế, đã từng làm một lần cải biến ngôi biệt thự cổ của Kì gia. Khi đó là vì để nghênh đón đôi long phượng thai Kì Ái Chi và Kì Khang Chi, ở phía sau hậu viện xây dựng một ngôi nhà nhỏ. Sau khi ngôi nhà được xây dựng xong thì bà cô Kì An Na cũng dọn về ở. Từ đó về sau, cả đại gia đình sống chung với nhau.

Vì để tiện lui tới, từ phòng khách chính của Kì gia đến ngôi nhà phía sau, cố ý xây dựng một hành lang bằng gỗ, vừa để tiện đi lại vừa có thêm công năng trở thành nơi ngồi hóng gió ngắm hoa.

Hiện tại, Diêu Nhật Hiên không phải là dẫn y đi chơi, mà là dẫn y đi thẳng đến một gian phòng nhỏ trong nhà sau, Mộ Dung Cương cảm thấy kỳ quái, gian phòng nhỏ này không phải là ổ chó sao? Không lẽ ông nội biết mình muốn Star nên mới dẫn y đi đến đây?

Nhưng mà đi tới trước thì mới thấy, mọi người trong nhà đều đứng túm tụm ở chỗ này, cùng nhau nhìn qua ổ cửa sổ nhỏ. Ngay cả chuột trắng nhỏ…… a, không đúng, gọi theo tiểu lưu manh riết quen miệng, hẳn là Hứa Gia Bảo mới đúng cũng ở đây.

Thấy y đến gần, Hứa Gia Bảo lanh mồm lanh miệng nói,“Nói nhỏ chút, Star sắp sinh cún con rồi!”

Mộ Dung Cương sửng sốt, Star không phải là chó đực sao? Sao lại sinh được?

“Không phải!” Kì An Na tháo kính lão xuống, quay đầu sửa,“Là lão bà của Star sinh.”

Nga, hiểu! Star đã đến tuổi có thể ***, mấy ngày trước nghe nói mọi người đi tìm lão bà cho nó, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có chó con.

Mộ Dung Cương cũng vươn cổ ra nhìn, chỉ thấy ông nội Kì An Tu và ông Trần Võ đang ở bên trong dùng vải trắng quây lại. Star giống như một lão cha mẫu mực, lo lắng cảnh giác lại mang theo vài phần khẩn trương ở bên trong đi tới đi lui.

Đợi chừng nửa chén trà, bên trong truyền ra một tiếng hoan hô vui mừng,“Sinh! Con đầu tiên ra rồi!”

Phải không? Tất cả mọi người bên ngoài vui vẻ cười hớn hở. Lại đợi thêm nửa chén trà nửa, bốn chú cún lục tục bình an chào đời.

Tháo tấm vải xuống, liền thấy bên trong cái giỏ trúc là bốn em cún đang nằm xếp thành hàng, đáng yêu đến mức làm cho người ta hận không thể hôn một cái. Chỉ là cún con thật sự quá nhỏ, không thể tiếp xúc quá nhiều, cho nên cũng chỉ là để cho bọn họ nhìn một hồi rồi để lại bên người chó mẹ.

Sinh mệnh mới luôn làm cho người ta vui sướng, nhưng mà vui đến đâu thì cũng cần phải ăn cơm a.

Mộ Dung Cương cơm chiều chưa ăn đã chạy lại đây, đợi hưng phấn qua đi thì bụng liền réo vang, không đợi y mở miệng, lại nghe chuông cửa kêu lên, là Kì Khang Chi đã về.

Hắn hiện tại là nhân viên nhỏ trong công ty, người mới luôn luôn đặc biệt bị áp bức nhiều một chút, cho nên trên cơ bản mỗi ngày đều là bảy tám giờ tối mới về được đến nhà.

Mộ Dung Cương nhìn thấy hắn, thái độ đã hòa hoãn hơn xưa rất nhiều, không có gì đặc biệt tỏ ý đón chào, còn rất quan tâm mà hỏi,“Đã ăn cơm chưa?”

Ôi! Diêu Nhật Hiên vỗ đầu, cười ha hả,“Xem ông đấy, quên mất tiêu!”

“Em đó, sao lại hồ đồ như thế?” Kì An Tu giận lão bà liếc mắt một cái, người đến tuổi này thường thích lải nhải, “Người khác có thể đói, Gia Bảo có thể đói sao? Anh đã nói, không cần em đến phụ, em cứ lo chuẩn bị cơm nước là được. Cứ thích đi xem náo nhiệt, thật là!”

Diêu Nhật Hiên không nể mặt mất hứng,“Anh biết em thích xem náo nhiệt, vậy mà còn không cho em vào? Anh muốn có cơm thì tự đi mà nấu đi! Bao nhiêu năm rồi, anh có nấu được bữa nào chưa? Chỉ biết ăn thôi!”

Mộ Dung Cương lắc đầu buồn cười, y biết tình cảm của người lớn tuổi càng tốt thì càng tìm việc mà cãi nhau, mọi người trong nhà nhìn riết cũng quen nên chả ai lên tiếng khuyên can.

Trần Võ xắn tay áo đi vào trong nhà bếp,“Mấy người chúng ta cùng nhau làm một chốc là có ngay ấy mà, Tiểu Cương khỏi cần vào phụ, Gia Bảo nếu con đói bụng thì cứ ăn chút bánh bích quy, chờ một lát a.”

Này không thành vấn đề, Mộ Dung Cương cởi áo khoác liền theo vào hỗ trợ.

Kì An Na lại đeo kính lão lên,“Để em gọi điện thoại cho Ái Chi, con bé sao giờ này vẫn chưa về?”

“Không phải chứ?” Kì An Tu tỏ ra không hài lòng,“Bây giờ là mấy giờ rồi mà nó vẫn còn chưa về?!”

“Đừng gọi!” Lúc này Diêu Nhật Hiên mới nhớ ra,“Hôm qua Ái Chi có nói tối nay nó không ăn cơm, hẹn Tiểu Mật ra ngoài xem phim, không cần đợi nó.”

Kì An Na khanh khách cười không ngừng, “Không phải Tiểu Mật, là Khuê Mật! Xem em nè, cũng đã hồ đồ rồi. Anh, anh không hồ đồ, sao cũng không nhớ?”

(*) Tiểu Mật hình như là chỉ tình nhân, còn Khuê Mật là chỉ bạn gái với nhau, trên gg dịch chỉ ta thế, ko biết đúng ko nên ko sửa lại mà để vậy luôn cho đúng vần, ai bít chỉ ta ^-^

Kì An Tu nhất thời nghẹn lời, hậm hực không nói.

Mộ Dung Cương quay đầu nhìn mấy vị lão nhân gia trong nhà, cười đến ấm áp, đây là chính là hạnh phúc nhân sinh.

Đột nhiên nhớ tới, nếu tiểu lưu manh già đi, sẽ thành như thế nào nhỉ? Tưởng tượng hắn đầu đầy tóc bạc, chống gậy, bộ dáng xiêu xiêu vẹo vẹo, Mộ Dung Cương không nhịn được mà phì cười.

“Tiểu Cương, con không ngoan nhé, sao lại cười ông nội con?” Y vừa cười thì bị Trần Võ cốc đầu, hiểu lầm y đang cười Kì An Tu, ra vẻ rầy la,“Tuổi lớn, trí nhớ không tốt, con muốn cười thì cũng chỉ được cười lén thôi, đừng cười ra tiếng thế! Sẽ khiến cho nội con xấu hổ đó?”

Cả nhà phá lên cười, Kì An Tu căm giận trừng em rể một cái,“Lát nữa chú xào rau đừng có quên thêm muối nữa đấy! Cũng không biết là ai, còn tự xưng là bếp trưởng nữa chứ, không biết làm sao mà chú lại có được cái danh hiệu đó nữa!”

“Chồng em có bản lĩnh, anh không phục hả?” Kì An Na nhảy ra bảo vệ bạn già.

Hai anh em bắt đầu đấu võ mồm, Kì Khang Chi thì đỡ Hứa Gia Bảo qua một bên ngồi xuống.

Mộ Dung Cương tiến vào hỗ trợ nấu cơm, Trần Võ thật ra cũng có chút lo lắng, cố ý dặn dò,“Lát nữa con nhớ coi chừng ông, đừng để ông quên bỏ muối vô nhé!”

Mộ Dung Cương ha ha cười,“Để con xào rau cho, ông chú chỉ cần đứng đó chỉ đạo là được rồi.”

“Vẫn là Tiểu Cương ngoan nhất!” Diêu Nhật Hiên khen ngợi một câu, mọi người liền bắt tay vào làm.

Canh đã nấu từ trước, đồ ăn hầu hết cũng đã được người làm chuẩn bị sẵn, Kì gia nhiều người, nhưng ba người cũng không tốn nhiều thời gian lắm để chuẩn bị bữa ăn.

Đồ ăn sắp chín, Diêu Nhật Hiên đem hai con cá bữa trưa chưa ăn hết để trong tủ lạnh bưng ra, thuận tay liền đưa cho Mộ Dung Cương,“Đem cái này làm nóng lại đi con.”

Màng giữ tươi vừa được bóc ra, mùi cá liền xông vào mũi. Đồ biển chính là như vậy, bất luận đã được nấu nướng như thế nào, khi nóng thì không thành vấn đề, nhưng chỉ cần nguội lạnh thì liền lên mùi tanh.

Mộ Dung Cương bất ngờ ngửi thấy mùi cá, cơn buồn nôn cuồn cuộn bốc lên, quay đầu qua một bên, nhăn mũi nói,“Tanh quá!”

“Có sao không con?” Diêu Nhật Hiên ngờ vực, đưa mũi lại khụt khịt ngửi,“Chẳng lẽ tuổi lớn, ngay cả khứu giác cũng thoái hóa? Vậy con nấu nốt mấy thứ kia, để ông làm nóng lại cho!”

Mộ Dung Cương vốn định làm theo, nhưng mà vừa chuyển đầu lại ngửi phải cái mùi kia, thật sự là chịu không nổi, bưng thức ăn đi ra ngoài.

Diêu Nhật Hiên cũng không để ý, cúi đầu hâm nóng cá lại. Nhưng Kì Khang Chi định đi vào giúp đỡ dọn cơm đã nhìn thấy, hơi hơi nhíu mày, lại nghĩ đến người ta vốn là bác sĩ, rốt cuộc vẫn là không dám mạo muội nói gì cả.

Tác giả:

Hắc hắc, buồn nôn nha, mọi người hiểu rồi ha ~~

Tiểu Cương phát điên: Người bình thường ngửi thấy cái mùi đó đều có phản ứng như vậy được không?

Quần chúng: Vậy cưng là nói ông nội cưng không bình thường?

Tiểu Cương cắn trứ khăn tay: Người ta không cần mà!

Quần chúng: Cần hay không không phải do cưng quản! Cười gian vây xem.