Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 77




Nhóc mày cư nhiên là nam sinh

☆ ☆ ☆

Ngày hôm sau, Tiếu Lang bắt đầu nếm thử phương pháp đọc thuộc lòng của Vương Mân.

Kỳ thật, chuyện học thuộc lòng thứ gì đó là một việc đơn giản vô cùng. Trí nhớ không tốt cũng không sao cả, có thể đọc từ từ, đọc trên một trăm lần liền thuộc ngay!

May mắn là trí nhớ của Tiếu Lang không đến nỗi tệ, lẩm nhẩm năm ngày liền có thể lưu loát đọc cả bài《 Khuyến học 》.

Sau lại, Vương Mân yêu cầu muốn cậu giảm bớt thời gian đọc thuộc lòng, ví dụ như lúc ban đầu, đọc hết nguyên một bài cần năm phút, hiện tại liền giới hạn ở mức trong vòng bốn phút thôi, Đừng nhìn thấy chỉ giảm có một phút ngắn ngủi như thế mà xem nhẹ, lúc bắt tay vào làm mới biết khó khăn cỡ nào. Có vài kẻ dù cho cầm sách ngồi đọc cũng không cách nào ở trong thời gian quy định đọc hết nguyên một bài văn vốn quen thuộc với mình.

Vương Mân giúp Tiếu Lang bấm đồng hồ đo thời gian, Tiếu Lang bắt đầu đọc, lại cố ý gia tăng ngữ tốc nhanh hơn một chút, quả nhiên tốc độ vừa nhanh chút liền dễ dàng bị kẹt ngắc ngứ. Tiếu Lang thích ứng được tốc độ rồi, thời gian đọc thuộc bị Vương Mân thu ngắn còn ba phút… Tiếu Lang lại tốn thêm một ngày luyện tập.

Đến khi Tiếu Lang có thể thuận lời hoàn thành việc đọc hết nguyên cả bài Khuyến học trong vòng ba phút đồng hồ, cậu chàng liền nhếch cái đuôi hất mặt dương dương tự đắc, Vương Mân bảo cho cậu biết, tốc độ đọc Khuyến học nhanh nhất của mình là một phút rưỡi.

“…Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!!” Tiếu Lang rú lên, ngay tại thời điểm bản thân đã đọc thuộc làu làu lại kiêm thêm cầm sách đọc, thời gian tối thiểu để đọc cả bài của bản thân cũng chỉ có thể dừng lại ở hai phút rưỡi “Em không tin, anh đọc cho em xem!”

Vương Mân nhìn năm giây, sau đó mở miệng, không hề giống như mỗi lần Tiếu Lang chuẩn bị đọc thì nghẹn một hơi, cắn răng nhăn mặt giống như đang chạy 100m không bằng… ngữ điệu của Vương Mân vô cùng thoải mái, biểu tình lại ung dung, không có chút lo lắng nào.

Một câu rồi một đoạn, giống hệt như Châu Kiệt Luân ca hát vậy, là lá la liền vùn vụt trôi qua, có vài đoạn cắn tự không rõ, hàm hồ cho qua, nhưng Tiếu Lang biết nếu Vương Mân thả tốc độ chậm lại, chắc chắn sẽ không sai chữ nào!

Cậu nghe mà tâm phục khẩu phục, mình với anh mình… đúng là vẫn còn kém một cái cấp bậc a!

Vương Mân đọc xong, cười nói “Nhìn sách mà đọc tốc độ kỳ thực rất chậm, bởi vì trí não của chúng ta vận chuyển nhanh hơn so với ánh mắt, thay vì đọc sách sao không trực tiếp nhìn trí não của mình đi. Càng về sau này, em sẽ phát hiện một điều, tốc độ đọc của em sẽ không thể nào theo kịp được tốc độ của trí não. Ngay lúc em đọc ra câu đầu tiên, trong đầu lập tức sẽ hiện ra các câu tiếp theo, không tin em cứ tiếp tục đọc thuộc mà xem.”

Một tháng sau, Tiếu Lang rốt cuộc cảm nhận được, cảm giác của cái gọi là “câu bay ở trong đầu” mà Vương Mân từng nói.

Công việc học thuộc lòng này mang lại cho Tiếu Lang cảm giác thành tựu kinh khủng, nếu một người nào đó có thể đọc thuộc làu làu một bài cổ văn với số lượng từ hơn tám trăm chỉ trong vòng một phút rưỡi, bất luận là ai, đều có đủ tư cách để khoe khoang việc này.

Mỗi ngày dùng tốc độ lẩm nhẩm đã trở thành một loại nhiệm vụ mà Tiếu Lang sẽ hoàn thành trong tự giác, bởi vì công việc này không mệt chút nào. Mỗi ngày chỉ cần độ chừng mười phút, tốc độ càng nhanh thì số lần lẩm nhẩm sẽ càng nhiều, số lần lẩm nhẩm càng nhiều thì càng giúp việc ghi nhớ trở nên chắc chắn hơn, những lúc lẩm nhẩm đọc ra không cần phải tự hỏi nữa, ngược lại cảm giác rất hưởng thụ.

Ngày hôm đó, Tiếu Lang ở phòng ký túc xá đọc xong một lần Khuyến học, Vương Mân hỏi “Thế nào, cảm tưởng ra sao?”

Tiếu Lang cười nói “Rất kiêu, rất trâu bò, em cảm thấy mình giống như thiên tài a!”

Vương Mân “Ha ha, cũng đúng, đọc càng nhanh sẽ khiến người ta càng thêm tự tin hơn!”

Tiếu Lang “Ùa, có nhiều lúc đi đường, hoặc trong WC, lúc bất tri bất giác liền bắt đầu mở miệng lẩm nhẩm đọc, em sắp sửa cảm thấy bản thân muốn bị ma ám rồi…”

Vương Mân nói “Đúng đó, kỳ thực anh cảm giác những câu kinh văn tụng niệm của Phật giáo cũng cùng nguyên lý giống như này.”

Tiếu Lang sờ sờ cằm, nheo mắt lại nói “Vậy chắc phải học cái gì đó hữu dụng chút, sau này có lòe mấy cô em cũng ngầu hơn~”

Vương Mân liếc mắt nhìn Tiếu Lang,

Tiếu Lang cười đến đáng khinh, chờ nhìn Vương Mân nổi ghen~

Vương Mân nói “Được a, em có thể thử xem sao, thử đọc nguyên bản 《Cổ Văn Quan Chỉ》thuộc làu xem.”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân “Rồi sau này có thi Đại học cần viết văn, có thể dùng lối văn cổ để viết.”

Tiếu Lang “…”

Càng ở bên cạnh Vương Mân lâu, Tiếu Lang càng cảm giác mình có khuynh hướng bị Vương Mân đồng hóa. Như nói chuyện hay cử chỉ hành vi, rất nhiều thứ không thể kể hết đều trong không hề hay biết lây nhiễm một phần hương vị của Vương Mân.

Vì thế, nguyên bản thiếu niên “chỉ có gương mặt là nhìn được” dần dần bắt đầu trở nên có cá tính, có mị lực hơn…

Chẳng qua về cái cá tính lẫn mị lực này, cả hai người trong cuộc là Tiếu Lang cùng Vương Mân, hoàn toàn không hề tự hiểu lấy.

Học tập rất nhiều, nhưng hai người cũng không quên nghỉ ngơi, cứ mỗi cuối tuần ra tiệm Net chơi game sớm đã trở thành một phần trong cuộc sống của họ.

Lúc mới vừa khai giảng, Tiếu Lang từng bởi vì áp lực học tập quá lớn mà suy nghĩ tới việc bỏ hẳn luôn việc chơi game, bất quá ý niệm ngu xuẩn này vừa mới nảy sinh trong đầu đã bị Vương Mân ngăn chặn.

“Cũng chưa phải năm ba, em khẩn trương làm cái gì?”

“Ai, sợ là lãng phí thời gian a.”

“Thay vì sợ cảm thấy lãng phí thời gian, sao không tự đi nâng tốc độ của mình lên đi.” Vương Mân lúc ấy nói như vậy.

Hiện tại, thói quen học tập của Tiếu Lang đã bắt đầu dưỡng thành, game đối với cậu mà nói không giống như gánh nặng nữa, cậu cũng dần dần thoải mái hơn, không ôm trong lòng cảm giác áy náy, lại một lần nữa bắt đầu hưởng thụ khoái hoạt mà game mang đến.

“Thư giãn ở một mức nhất định nào đó là có lợi đối với chúng ta, lúc chơi game cố gắng đừng đặt tâm tư quá nặng vào nó, để trí não thả lỏng một chút, hưởng thụ nó, nếu không cứ để thần kinh căng thẳng liên tục, sớm muộn gì bản thân cũng sẽ sụp đổ cho xem.”

Tiếu Lang “Ùa.” Lời của Vương Mân luôn luôn có đạo lý như vậy, không hổ là người mình yêu thích mà! (…)

Chơi gần hai năm, Tiếu Lang cùng Vương Mân lúc này có thể xem như người chơi kỳ cựu trong Hiệp Minh.

Tiểu Long Nữ cũng đã 97 cấp, toàn thân cao thấp lấp lánh kim quang, trang bị toàn là nhất đẳng. Trong kho hàng của tiền trang vẫn còn gửi tám thanh chủy thủ mà Âu Dã Tử đã chế tác cho cậu, tính luôn cả thanh đang sử dụng hiện tại, tổng cộng đã nhận được chín thanh (chủy thủ)!

Âu Dã Tử thì đã mãn cấp từ lâu, hiện tại là Thần Tượng Thập cấp, vượt qua cả “Tứ diệp thảo tiên tử” đứng hàng thứ hai bảng Thần Tượng, trước mắt đang dần tiếp cận với “Trồng cải trắng”cũng vừa thăng Thần Tượng Thập cấp cách đó không lâu. Bất quá, dựa theo tốc độ thăng cấp của Vương Mân, việc vượt lên “Trồng cải trắng” chỉ là sớm muộn mà thôi.

Trong khoảng thời gian này, Vương Mân đang thu thập tài liệu làm thanh thần khí cuối cùng tặng cho Tiếu Lang. Trong Hiệp Minh, những Thần Tượng nào mãn cấp cứ mỗi lần chú tạo thần khí, đều sẽ bị hệ thống công bố thành quả trên kênh thế giới, cho nên Vương Mân tuyệt đối không muốn có bất cứ sơ suất nào, nếu không sẽ rất mất mặt.

Chú tạo xong thanh thần khí này, cũng ý nghĩa sẽ kết hôn với Tiểu Tiểu, cho nên thanh chủy thủ cuối cùng này tương đường với… ừm… sính lễ.

Tiếu Lang rất rõ ràng mấy ngày hôm nay Vương Mân đang loay hoay cái gì, từ lúc Vương Mân thăng lên Thần Tượng Thập cấp, Tiếu Lang đã bắt đầu khẩn trương (sắp lập gia đình…)

Tây Phong Phái cùng Bắc Vân Phái đánh nhau hai ba năm, vẫn còn tiếp tục đánh như cũ, bất quá lúc này không còn căng thẳng giống với hồi Tiếu Lang mới bắt đầu chơi nữa, nhiệt độ chiến sự cũng giảm dần. Cao tầng của hai bên tựa hồ như đã ngán chuyện đánh nhau này, có vài lần vô tình gặp nhau, cũng chết lặng xem như không phát hiện, không hề giống hồi trước, cái hồi mà vừa nghe thấy tên đối phương liền hận không thể nhào qua tiêu diệt giết chết nó… Đủ thấy, cái gì mà yêu hận tình cừu vân vân, đều sẽ bị thời gian mài mòn…

Tiếu Lang đã chuẩn bị rất tốt, sẵn sàng tùy lúc tùy thời rút khỏi Bắc Vân Phái để bỏ trốn cùng Âu Dã Tử, chỉ là có chút đáng tiếc đám bạn bè quen biết ở Bắc Vân Phái, A Phi nè, rồi Mộ Dung Vô Địch, Miêu ca, Sóc Địch, Tiểu Bạch Vân (miễn cưỡng coi như đi…)

Hiện tại đã có thể vô cùng tự nhiên bảo họ là bạn bè với mình, liền sợ hãi đến lúc họ biết mình là nằm vùng, sẽ mua một đống một đống loa chửi bới mình trên kênh thế giới…

Nghĩ đến đây, Tiếu Lang đột nhiên có loại cảm giác bị chúng bạn xa lánh, bị chửi bới vào mặt hết sức bi tráng…

A~~ anh ơi! Vì anh mà em phải hi sinh hết thảy đây nè…

Không đúng, tại sao có thể để bản thân phải dùng phương thức bi thảm lại vô cùng chật vật này chấm dứt cuộc sống nằm vùng của mình chứ? Vấn đề về Tây Hải Nương Nương còn chưa tìm tòi nghiên cứu cho rõ ràng, cam chịu như vậy là không được!

Tiếu Lang trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ ra được một cái sách lược vẹn toàn!

–Vừa muốn gả sang Tây Phong Phái cho Âu Dã Tử, lại muốn duy trì quan hệ giữa mình và Bắc Vân Phái, vậy không bằng… hóa giải hết những mâu thuẫn giữa Bắc Vân Phái với Tây Phong Phái đi? Ha ha ha!

Tiếu Lang hưng phấn cực kỳ, ý tưởng này chẳng những đối với mình có lợi, còn có thể thay đổi lịch sử của cả server Hoa Bắc a!

Lên kế hoạch một phen, Tiếu Lang liền lập tức hành động!

Cái gọi là muốn tháo chuông cần tìm người buộc chuông, bước đầu tiên trong kế hoạch hóa giải mâu thuẫn, phải tìm hiểu rõ căn nguyên gây nên mâu thuẫn giữa hai phái với nhau… Nghe người ta đồn (lời đồn hóng hớt đã nghe quá nhiều, không có cái nào đáng tin) là vô dụng! Muốn hiểu biết nội tình, cần phải tìm trưởng môn trực tiếp nói chuyện!

Tiếu Lang có QQ của Giang Phong Vũ Hỏa, nhưng không có QQ của Dạ Hành Vân!

Thế là cậu bèn chạy đi khắp nơi hỏi, hỏi A Phi rồi hỏi Mộ Dung Vô Địch, Băng Lăng, lại gửi tin nhắn riêng cho Sóc Địch, chăng ai biết được… nhưng lại thêm bạn được Sóc Địch.

Sóc Địch : “Tiểu Bạch Vân không có QQ.”

Tiếu Lang “…”

Sóc Địch : “Có chuyện gì sao? Tìm tên đó có việc gấp? Anh có số di động nó nè.”

Tiểu Long Nữ bất nữ : “Thôi vậy, để nghĩ cách khác.” Làm sao có thể để Sóc Địch truyền lời lại chứ, tên này là một tên miệng rộng chính hiệu!

Tiếu Lang buồn rầu, không lẽ phải vào game gửi tin riêng cho Dạ Hành Vân sao? Nhưng mà làm vậy thì không thể lưu lại phần lưu trữ tán gẫu để tiện bề ngâm cứu phân tích về sau a…

Vương Mân thấy Tiếu Lang vẻ mặt sầu mi khổ kiểm, hỏi “Em sao thế?”

Tiếu Lang “Em hỏi không ra QQ của chưởng môn em!”

Vươgn Mân “Tên đó không cho em sao?”

Tiếu Lang “Ổng không có onl, em đi hỏi người khác, ai cũng nói không biết hết, phó chưởng môn còn bảo ổng không có QQ.”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang bực bội “Đường đường là chưởng môn của Bắc Vân Phái nhất nhì server Hoa Bắc Hiệp Minh, cư nhiên không có QQ, tên đó rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy!”

Vương Mân “Em thử hỏi Giang Phong Vũ Hỏa xem?”

Tiếu Lang bĩu môi “Hỏi ổng để làm chi chứ, hai người đều kẻ thù không đội trời chung a!”

Vương Mân “Lúc trước bọn họ không phải bạn tốt với nhau sao?”

“Đúng ha!” Tiếu Lang chợt nhớ đến, lúc trước Mạt Danh từng tám cho mình nghe về chuyện này, lúc đó mình không hề băn khoăn kể lại hết cho Vương Mân nghe “Nói không chừng Giang Phong Vũ Hỏa biết a!”

Tiếu Lang mở ra khung QQ, bấm tên của Giang Phong Vũ Hỏa mở ra khung tán gẫu “Phong ca, Phong ca!”

Phong : “Sao vậy Tiểu Long?”

Tiểu Long : “Anh biết phương thức liên lạc với Dạ Hành Vân sao? Tốt nhất là QQ.”

Phong : “Ồ, anh có id của tên đó nè, em muốn thêm hắn hả?”

Tiểu Long : “Anh làm sao có được vậy??” …cư nhiên có thiệt ta ơi!

Phong : “Em đợi chút, nằm trong sổ đen, để anh tìm thử.”

Tiểu Long : “…”

Một lát sau, Giang Phong Vũ Hỏa gửi cho Tiéu Lang một dãy số : “685xxxx, chắc là hắn, em thêm thử xem.”

Tiếu Lang mở QQ ra tìm thử, nhập dãy số vào, liền nhảy ra tư liệu cá nhân của đối phương, avatar là hình một anh đẹp trai tóc màu nâu, nickname là “Nhất Kiếm Phong Vân”. Tiếu Lang xin đối phương thêm mình làm bạn tốt, ngay sau đó trong tai nghe vang lên hai tiếng ho khan, một cái khung tin tức trả lời nhảy ra, bị cự tuyệt.

Tiếu Lang “…”

Bất quá, nội dung cự tuyệt có hai chữ kèm theo : “Ai vậy”

Tiếu Lang không hề tức giận, tiếp tục thêm bạn, trong khung lý do xin thêm gõ “Tiểu Long Nữ”

Lần này xin thêm được đối phương chấp nhận.

Avatar của Nhất Kiếm Phong Vân (gọi tắt Nhất Kiếm) lập tức hiện ra trong danh sách bạn tốt của Tiếu Lang, sau đó bắt đầu nhấp nháy nhấp nháy sáng lên.

Câu đầu tiên mà đối phương gửi tới là : “Làm sao biết id của anh vậy?”

Tiếu Lang hoàn toàn không kịp trả lời, đã nhận được câu thứ hai : “Tên của nhỏ sao kỳ cục vậy, cái gì mà nữ bất nữ nam bất nam, bộ là nam sao?”

Tiếu Lang “…”

Tiểu Long : “Tui là nam sinh.”

Nhất Kiếm : “…Má ơi.”

Tiểu Long : “Ông có QQ na? Tại sao Sóc Địch lại bảo ông không có QQ?”

Nhất Kiếm : “Nói xạo chứ gì.”

Tiểu Long : “…”

Nhất Kiếm : “Nhóc mày cư nhiên là nam sinh!”

Tiếu Lang rụt rè trả lời lại : “Cái đó, chưởng môn a, tui ở trong game chơi nhân vật nữ thôi, đâu có hại hay lừa ai đâu, đừng kỳ thị tui chứ a…”

Nhất Kiếm : “Không phải kỳ thị, chỉ là cảm thấy trong nhất thời không thể tiếp nhận được.”

Nhất Kiếm : “Không đúng, A Phi đang truy nhóc mày nha, tên đó bảo rất thích Tiểu Long Nữ… theo góc độ nào đó mà nói, này coi như hại người!”

Tiếu Lang 囧 囧 nói “Tui từ chối rồi! Tui rõ ràng giải thích thuyết minh với ổng tui có người mình thích rồi! Tui cũng sắp sửa kết hôn với ảnh!”

Nhất Kiếm : “Cũng phải.”

Tiểu Long : “Cho nên A Phi sẽ chết tâm thôi…”

Nhất Kiếm : “Ảnh? Người nhóc thích cũng là nam sao?”

Tiểu Long : “…Ùa.” Nói với nhau trên mạng thôi mà ha, chắc là không sao đâu, dù gì cũng không gặp mặt nhau… Tiếu Lang tự an ủi mình.

Nhất Kiếm : “…”

Tiểu Long : “Chưởng môn, không cần phải lo lắng a, tui không có hứng thú với ông.”

Nhất Kiếm : “…Không phải, kỳ thực anh chỉ muốn bảo là, anh mày cũng vậy!” Mèn ơi, tại sao tự dưng bất tri bất giác lại xuất quỹ với một đứa bạn bình thường trên mạng vậy a!

Tiếu Lang : tình huống nào đây? Dạ Hành Vân cũng vậy? Cũng vậy cái gì?”

Dạ Hành Văn nói toẹt ra luôn : “Chúng ta là đồng loại, ha ha.”

Đồng loại cái gì? Đều là nam nhỉ?

Tiểu Long : “Đương nhiên, he he.”

Nhất Kiếm : “Nhóc là 0 hả?”

Tiểu Long : “?”

Nhất Kiếm : “1? Không thể nào đâu, chơi cũng chơi nhân vật nữ còn gì.”

Tiểu Long : “Cái gì mà 0 cái gì 1 a?”

Nhất Kiếm : “ rốt cuộc nhóc mày phải hay không a? Đừng bảo giả vờ nha!”

Tiểu Long : “Giả vờ cái gì?”

Nhất Kiếm : “Đồng tính luyến ái a, 1 tức là cái ở trên, 0 tức là cái ở dưới.”

Tiếu Lang “…”

Cái này, cái kia, mình và Vương Mân… hóa ra là… đồng tính luyến ái trong truyền thuyết sao?… Nhận thức này tựa như một trái bomb nguyên tử, ném vào khiến cho nhân sinh quan của Tiếu Lang hoàn toàn nổ tan!”

Đồng tính luyến ái…

Từ này đối với Tiếu Lang thực xa lạ… ngay tại chốn C thị vẫn còn có chút cổ hủ như nơi này, nói là mọi người không biết cái gì gọi là đồng tính luyến ái đúng hơn là nói mọi người không chấp nhận thứ gọi là đồng tính luyến ái.

Đối với đồng tính luyến ái, cũng đồng nghĩa với không bình thường, kỳ quặc, bệnh AIDS, vân vân… Tiếu Lang cũng từng có nghe nhắc đến…. Trong thế giới đơn thuần của cậu, đồng tính luyến ái, thuộc về phạm trù chung với người ngoài hành tinh.

Nhớ mang máng lúc còn học sơ trung, có từng đọc tin tức trên một tờ báo chiều mà trong nhà đặt, viết về một minh tinh Hong Kong là đồng tính luyến ái, đám nữ sinh trong lớp cũng từng thảo luận về đề tài này, ngay lúc ấy, phản ứng của Tiếu Lang là “Tin tức giải trí toàn là tùy tiện viết không, nhất định là nói xạo.”

Lại không ngờ tới, bản thân có một ngày lại dính vào cái cụm từ hi hữu này…

Nhất Kiếm lại nói tiếp : “ đừng nói là bây giờ nhóc mày mới giác ngộ ra nha?”

Tiểu Long : “Ông hù làm tui sơ muốn chết…” Tiếu Lang cực độ bối rối, bắt đầu một lần nữa nhìn lại quan hệ giữa mình và Vương Mân… Nếu mình là đồng tính luyến ái, vậy Vương Mân cũng là.

Nhất Kiếm : “…”

Tiểu Long : “Tui cũng không biết mình có phải đồng tính luyến ái hay không nữa, tui chỉ thích có mình ảnh thôi a.”

Tiếu Lang lại bổ sung thêm một câu : “Anh ấy cũng chỉ thích một mình tui!”

Nhất Kiếm : “Hai đứa… mấy tuổi rồi?”

Tiểu Long : “Tui mười sáu, còn ảnh mười bảy.”

Nhất Kiếm : “Mèn ơi, mới cao trung năm hai, hai đứa vẫn còn nhỏ lắm, ha ha!”

Tiểu Long : “Không phải như vậy, cả hai đứa tụi tui đều muốn ở bên nhau cả đời!”

Nhìn trên màn ảnh những lời này, tim của Dạ Hành Vân đột nhiên đập mạnh một chút, ánh mắt bất giác dừng lại trên những con chữ kia.

…Lâu lắm rồi, chưa từng vì một câu nói hay một động tác nhỏ mà cảm động đến thế… Nếu lời này của bọn họ là thật sự, nếu như cảm tình kia là thuần túy, như vậy có thể kéo dài được bao lâu chứ?

Không hiểu tại sao trong lòng chợt dâng lên một cỗ xúc động, muốn nhìn thử xem… hai người bọn họ, có thể đi được đến lúc nào….