Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 70




Anh muốn gặp em

☆ ☆ ☆

Dùng xong cơm chiều, Vương Mân liền lên phòng đọc sách, Vương Hổ ở ngoài gõ cửa phòng Vương Mân.

Vương Hổ cũng là con trai của bác hai, năm nay 27 tuổi, lớn hơn Vương Thụy 4 tuổi, hiện đang ở một trường đại học Mỹ cố gắng nghiên cứu y học bác sĩ.

“Tụi này đánh bài a, nhóc mày có chơi không?” Vương Hổ đứng ở cửa nói

Vương Mân nói “Chị dâu đâu? Mấy người không đủ tay sao?”

Bạn gái của Vương Hổ là thiên kim của một dòng tộc y học ở S thị, hai người quen biết nhau lúc đang học ở Mỹ, năm trước đã cùng nhau về gặp nhau mẹ, cả hai bên đều không ý kiến phản đối, cho nên liền đính hôn.

Vương Hổ nói “Chị dâu mày năm nay trong nhà có việc, chờ đến đầu tháng giêng lúc tổ chức đại thọ cho ông nội mới có thể ghé, bên kia ba tay thiếu một, mày qua không?”

Vương Mân trả lời “Cũng được.”

Bình thường Vương Mân rất ít tham gia mấy trận đánh bài đánh bạc của đám anh em bà con này, bởi vì chắc chắn sẽ không thiếu người đánh bài. Anh chị em xa gần hơn bảy tám người, lại thêm mấy năm nay lần lượt đều có đôi có cặp, người nào người nấy cũng dẫn theo bạn trai bạn gái về nhà, đừng nói thiếu người, mở hai sòng còn dư sức nữa là.

Nhưng hiện tại, anh cả Vương Sâm cùng với anh rể chị hai Lăng Húc Đông đều đều phải thực hiện nghĩa vụ, uống rượu cùng với bậc cha chú, Vương Kỳ thì nghe bảo là đặt vé máy bay không kịp, phải tới buổi tối ngày mai mới có thể về tới nơi, thế nên đám con cháu ở nhà hiện tại không có bao nhiêu.

Vương Sâm là cháu đích tôn của nhà họ Vương, con trai của bác cả, năm nay 36 tuổi. 18 tuổi đã xuất ngoại, 22 tuổi trở về dưới sự tài trợ của Vương gia gây dựng sự nghiệp, coi như là phát triển cùng với kế thừa gia nghiệp một phần, coi như là điển hình tiêu biểu dựa theo con đường an bài của Vương gia mà đi.

Lăng Húc Đông là chồng của Vương Hồng, con gái bác cả, là con thứ ba của Lăng gia, hai người này là mẫu kết hôn thương nghiệp.

Vương Mân theo sau Vương Hổ đi đến khu nhà của bác hai bên cạnh, vào phòng Vương Thụy chơi bài.

Vừa mới vào liền nghe thấy Vương Thụy đang thao thao bất tuyệt mấy chuyện lúc mình lưu học bên Anh quốc, Liêu Tư Tinh ngồi cạnh nghe say sưa. Cô nàng này là con gái của cô ba Vương Mân, đồng thời cũng là “bạn gái” trên danh nghĩa hiện tại của cậu.

“Ô da, mời được tên nhóc này qua luôn ta~” Vương Thụy ngước đầu nhìn thấy Vương Mân, vẻ mặt tựa như đang trông thấy sinh vật lạ.

Bốn người ngồi bẹp trên giường của Vương Thụy, mở điều hòa, cởi áo khoác ngoài, lại réo mấy dì giúp việc bảo mẫu chuẩn bị điểm tâm, hoa quả khô, bày ra đó chuẩn bị chơi cả đêm.

Liêu Tư Tinh là nữ tính duy nhất trong đám, lúc mới đầu Vương hổ để tự cô nàng chọn người đánh cặp, cô nàng liền chọn Vương Mân.

Sắc mặt của Vương Mân trong nháy mắt liền trở nên khó coi. Chỉ vỏn vẹn vài lần đánh bài chung với cả đám khiến cho Vương Mân biết rõ một điều, cùng cặp với con nhỏ này là chết không kịp ngáp! Bởi vì nhỏ này là bài si! Hoàn toàn không hề ra bài theo cách người bình thường!

Bất quá, Vương Mân cũng không lên tiếng dị nghị, chung quy cũng là vui một chút, thắng thua chẳng sao hết.

Chơi bài tính theo điểm số, dựa theo quy tắc, mỗi điểm tương đương một tệ, cũng không nhiều lắm, mười vòng bài trôi qua, Vương Mân vì Liêu Tư Tinh thua hơn bốn mươi tệ, rốt cuộc chờ đến lượt đổi người, Vương Mân mới nhẹ nhàng thở phào.

Liêu Tư Tinh mắt sắc nhìn thấy, liền nhéo cậu một cái “Bày ra chút biểu cảm coi!”

Vương Mân hỏi “Biểu cảm cái gì?”

“Ha ha ha,” Vương Hổ cười giải thích “Ông nội cứ thích ở trước mặt cả đám nói nhóc mày rất khỏi khống chế bản thân, thấy biến cũng không sợ hãi, cho nên mới nãy Tinh Tinh nói là muốn nhìn xem nhóc mày có phải thật là lúc nào cũng một bộ mặt như bài poker không, bất quá thua liên tục mười vòng mà vẫn một kiểu khí định thần nhàn này, quả thực… khiến ba đứa tao cảm thấy nhóc mày chắc là đứt liệt dây thần kinh phản xạ biểu cảm mẹ nó rồi… =_=…”

Cứ như vậy bị ba đứa anh chị họ chọt một dao…

Vương Mân nói “Em cũng không phải người chết, tất nhiên sẽ có phản ứng.”

Mọi người “…” Phản ứng ở đâu vậy?

Liêu Tư Tinh đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói “Có một người có thể khiến tên này bị chọt bể mặt nạ nha!”

Vương Thụy lập tức ồn ào “Ai ai ai?”

Vương Mân cau mày, trong lòng có loại dự cảm không tốt, quả nhiên, Liêu Tư Tinh nói “Chính là người thần bí mà hai người đoán hoài đó thôi!”

“Đúng nha!” Vương Thụy ồ lên “A a, càng ngày càng hiếu kỳ nha, rốt cuộc là cô nương nhà nào vậy a!?”

Liêu Tư Tinh cười giống hệt con hồ ly “Cậu ta… a!”

Vương Mân đúng lúc bịt miệng cô nàng lại, nheo mắt uy hiếp “Đừng nói lung tung!

Mọi người “Có phản ứng kìa!”

Vương Mân “…”

Vương Thụy mím môi ngồi tại chỗ cười hí hí một cách xấu xa, ra sức chớp mắt ra hiệu cho Liêu Tư Tinh, biểu tình như muốn nói “Xíu nữa nói anh nghe hen.”

Vương Hổ nói “Ha ha, mấy đứa có nhớ hay không, trước giờ phàm là thằng Mân thích cái gì, hay là cái gì mà nó cho là thuộc về mình, đều sẽ giấu tiệt đi, không cho phép người khác chạm vào, nhớ không…”

Vương Mân “Có sao?”

Mọi người “…”

Liêu Tư Tinh nghẹn lời, nhún nhún vai “Không lẽ có sai sao? Phòng của mi lúc nào cũng cấm người khác tiến vào, giường của nhà ngươi cấm người khác ngồi lên…”

Vương Mân nói “Đó gọi là ý thức lãnh địa.”

Liêu Tư Tinh nói tiếp “Ngay cả thẻ game với sách cũng không cho phép người khác đụng vào, nuôi một con chuột lang mà cả tháng sau mọi người mới biết mi đang nuôi nó, lại còn không cho người ta chạm vào hay sờ nữa…”

Vương Mân bình tĩnh nói lại “Cái đó gọi là quyền sở hữu vật phẩm.”

Mọi người “…”

Vương Hổ cảm khái “Giáo dục bồi dưỡng ưu tú thiệt đáng sợ!”

Trong Vương gia, chỉ có mỗi Vương Sâm cùng Vương Mân là theo học giáo dục bồi dưỡng tinh anh ưu tú, trong chương trình có cả những tiết dạy tri thức pháp luật thông dụng.

Lúc mà anh cả Vương Sâm nhận lối giáo dục kia thì, mấy anh chị em bối phận nhỏ hơn vẫn còn chưa được sinh ra, còn lúc Vương Mân nhận lối giáo dục ấy, mấy người anh họ của cậu đã trưởng thành. Vì thế, bé Vương Mân năm tuổi sau mỗi khóa học bồi dưỡng ưu tú trở về liền tiếp nhận mấy nghi vấn của các anh mình.

Vương Hổ còn nhớ rõ, bé Vương Mân năm đó vẻ mặt nghiêm túc, trả lời một cách hết sức nề nếp “Hôm nay thầy giáo dạy về vấn đề quyền sở hữu, những thứ của người khác không thể lấy, đồ đạc của bản thân có cho người khác hay không, quyền quyết định là do bản thân mình, lấy thứ của người khác phải được sự đồng ý của người đó…”

Ai, thời gian trôi qua thiệt mau, chớp mắt em trai bé nhỏ đã đến tuổi biết yêu rồi…

Vương Hổ ở một bên thương xuân ưu buồn, còn Vương Mân lại thầm nghĩ, không thể cứ để cho đám anh chị họ nhám nhí của mình tiếp tục đoán mò nữa, nếu không mọi việc sẽ thoát ly tầm khống chế!

“Người mà Tư Tinh nói là một bạn học của em.” Vương Mân đột nhiên chủ động khai báo, mọi người đều dỏng tai lắng nghe “Cậu ấy tên là Tiếu Lang, là người bạn tốt nhất mà em quen biết ở Hoa Hải, cậu ấy nam sinh.”

Mọi người “…”

Vương Mân ngữ khí vô cùng thoải mái, nói “Có dịp em sẽ mời cậu ấy đến nhà chúng ta chơi, sẵn giới thiệu cho mọi người quen cũng được.” Bất quá, đương nhiên là lấy thân phận “em trai” để giới thiệu chứ không phải “bạn gái”!

Mọi người “Được a!”

Vương Mân nói tiếp “Bề ngoài của cậu ấy có hơi thanh tú, cho nên trong trường học hay có người trêu ghẹo cậu ấy. Nếu cậu ấy đến đây, mấy người cũng đừng có ăn nói lung tung, đừng để cậu ấy nghĩ đám anh họ Vương Mân toàn là một đám háo sắc, vậy em đây sẽ mất mặt lắm.”

Mọi người “…”

“Kháo…” Vương Thụy kêu lên “Anh giai của chú mày là người như thế sao! Nó cũng không phải con gái, tao đâu tới mức phải…”

Liêu Tư Tinh ngắt lời “Tiếu Lang là hoa hậu toàn trường tụi này đó.”

Vương Thụy “Ha, hả!!? Hoa hậu trường? Nam sinh?” (thế giới quan của người nào đó đang trong tình trạng nguy cơ…)

Liêu Tư Tinh chứng minh “Ừ, trang điểm xíu còn đẹp hơn cả em.”

Vương Thụy “…” (thế giới quan đang dần sụp đổ…)

Vương Hổ nói “Ồ, anh biết. Nam sinh loại này cũng không hiếm, ở viện y của tụi anh cũng có một người, nhưng mà là người Nhật Bản, nghe đồn đã hơn hai mươi lăm tuổi hay sao đó, bất quá thoạt nhìn như chưa tới hai mươi, bộ dạng nhỏ nhắn xinh xắn, làn da vừa trắng trẻo lại non mềm, ánh mắt rất to, nhìn qua giống như con búp bê vậy, rất đáng yêu.”

Vương Thụy “…”

Vương Hổ “Rất nhiều nam theo đuổi a, giáo sư của anh cũng rất thích gọi tên đó hỗ trợ thí nghiệm.”

Vương Thụy “…” (thế giới quan nát bét.)

Vương Thụy đối với Tiếu Lang hiếu kỳ vô cùng, om sòm bắt Vương Mân phải sớm sớm gọi người ta tới nhà chơi. Vương Mân nói “Cậu ấy không có di động, mấy bữa nữa em thử gọi đến nhà cậu ấy xem sao đã.”

Vương Hổ cùng Vương Thụy đều hết sức chờ mong, bất quá lúc này cả hai đều đã hoàn toàn xóa sạch ý tưởng “Vương Mân có tình cảm khác thường với Tiếu Lang” ra khỏi đầu, bởi vì Vương Mân đã xài một chiêu “thản nhiên” đến cảnh giới cao nhất, tất cả mọi người đều bị lung lay, bao gồm cả Liêu Tư Tinh.

Bốn người tán gẫu đông một câu, tây một câu, bất tri bất giác trời cũng dần rạng sáng, Vương Mân bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.

Vương Thụy nói “Thức chút đã ngáp, vô dụng quá vậy!”

Vương Mân giải thích “Quen mãi với quy luật sinh hoạt nghỉ ngơi ở trường rồi, không thức khuya được, sắp chịu hết nổi.”

Qua một lát sau, Liêu Tư Tinh cũng bắt đầu mệt mỏi buồn ngủ, Vương Hổ Vương Thụy không bận tâm tới Vương Mân không sao, nhưng là em gái Liêu Tư Tinh không thể không chiếu cố được, cho nên cũng chỉ đành dọn chiến trường đi nghỉ ngơi.

Lúc trở về phòng, Liêu Tư Tinh nghi hoặc hỏi Vương Mân “Ê, mi muốn mời Tiếu Lang đến nhà chơi thiệt hả?”

Vương Mân “Ừ.”

Nếu tiếp tục gạt như vậy hoài, sớm muộn gì sẽ có một ngày bị ông nội và phụ thân biết được, đến lúc đó cho dù có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch được… Chờ đến lúc trưởng bối nhúng tay can thiệp thì bản thân liền bị vây khốn, không làm được gì… Lúc này cánh chim của bản thân vẫn còn chưa đầy đặn, chưa đủ năng lực bảo hộ Tiểu Tiểu, cho nên phải tận lực tránh xung đột ngay chính diện, trước tiên cứ dùng thân phận bạn thân hoặc em trai (?) để giới thiệu Tiểu Tiểu cho cả nhà nhận thức đi đã, tiêu trừ đề phòng trong lòng họ.

Liêu Tư Tinh nói “Lần trước không phải mi bảo, không muốn cho nhóc kia biết nhiều chuyện phức tạp quá, tránh nghĩ bậy nghĩ bạ sao?”

Vương Mân “Ừ, hiện tại không cần nữa, với lại, cũng muốn nói cho cậu ấy biết rõ quan hệ giữa hai chúng ta.”

…Để tránh nhóc kia cứ nghĩ bậy bạ rồi thương tâm…

Liêu Tư Tinh lè lưỡi trêu ghẹo, có chút khẩn cấp muốn nhìn biểu tình của Tiếu Lang khi biết quan hệ giữa hai người họ là chị em họ a!

Lúc này, Liêu Tư Tinh vẫn không dám hoàn toàn xác định tình cảm giữa Vương Mân và Tiếu Lang, cô nàng chỉ đơn thuần cảm thấy chuyện Vương Mân nhận Tiếu Lang làm em trai có vẻ như rất thú vị, hơn nữa hình thức đối xử giữa hai người này, quả thực rất là ái muội…

Thân là một cô gái cũng ôm ấp trong lòng tình cảm như bao cô gái khác, trực giác đối với cảm tình thường thường rất mẫn tuệ sâu sắc, nhưng là khuôn phép suy xét theo lối truyền thống lại giam cầm tư duy của Liêu Tư Tinh. Song song với tiềm thức tò mò hiếu kỳ mà lại đầy hoài nghi quan hệ giữa Vương Mân và Tiếu Lang, Liêu Tư Tinh cũng là đầy ắp hoang mang, cả người đều là tâm tình muốn tìm kiếm đến tột cùng quan hệ giữa hai người họ, vẫn loay hoay mãi tìm một lối ra để đột phá thông suốt…

Mấy ngày hôm sau, Vương Mân không đợi Tiếu Lang gọi cho mình, liền chủ động gọi đến điện thoại nhà cậu, thanh âm sạch sẽ nhẹ nhàng của người mà mình tưởng niệm đã muốn vài ngày lại một lần nữa xuyên qua nửa thành thị, đến bên tai Vương Mân.

“Alô, anh?”

Khóe miệng của Vương Mân bất giác gợn lên một chút “Tiểu Tiểu… Mấy bữa nay được chứ?”

Tiếu Lang reo lên “A, chán muốn chết luôn ấy chứ, ngày nào cũng hết xem TV rồi lên QQ chơi, giành máy tính với Mông Mông, ha ha! Sao anh không lên QQ a? Cả tuần lễ nay ngồi canh mà cái tên của anh lúc nào cũng một màu xám hết, còn tưởng là anh bận rộn việc nhiều nên không rảnh chứ, cũng không chịu gọi điện cho em nữa, nhớ anh muốn chết…”

Bốn chữ cuối cùng mới là trọng điểm!

Vương Mân nghe được, trong lòng nóng lên, cậu lập tức đứng dậy đi mở máy tính trong phòng, nói “Anh không nghĩ là em sẽ lên QQ, ha ha, bây giờ anh lên nè.”

Tiếu Lang nói “Vậy nói trên QQ đi, điện thoại tốn tiền lắm!”

“Không sao, đừng cúp điện thoại!” Vương Mân thốt lên “Anh muốn nghe giọng nói của em…”

“…” Tiếu Lang cầm điện thoại nghe, cảm thấy tim mình đang đập loạn vô cùng, thật sự mà nói… cậu cũng rất tưởng niệm giọng nói của Vươgn Mân.

Vương Mân vì một câu kềm lòng không đậu mà thốt ra của mình mới nãy, cảm thấy hơi xấu hổ, cậu dừng một chút, mới hỏi “Bây giờ em đang làm gì vậy?”

Tiếu Lang “Đang nói điện thoại với anh a!”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang “Còn anh?”

Vương Mân “Anh cầm di động, ngồi trước máy tính, máy đang khởi động, đang vào mạng…”

Tiếu Lang im lặng, học theo cách nói của Vương Mân “Em đang ngồi trong phòng thằng em, đang đứng… Tiếu Mông, lấy cho tao cái ghế coi!”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang rống câu kia xong, bên kia điện thoại chợt truyền đến tiếng nói oán giận của Tiếu Mông, tiếp theo thanh âm của Tiếu Lang lại vang lên “Được rồi, bây giờ thì ngồi xuống.”

Vương Mân “Em ăn cơm tối chưa?”

Tiếu Lang “Ùa, ăn rồi, còn anh?”

Vương Mân “Ăn rồi.”

Thế là tiếp theo hai người liền thảo luận ăn gì bữa tối một lát, lại từng người thay phiên kể tối hôm qua ăn cái gì, hôm trước ăn cái gì, sau đó Vương Mân mở ra QQ đăng nhập, nhấp chuột vào avatar của “Tiểu Long Nữ bất nữ”, gửi đi một đóa hoa hồng.

Tiếu Lang “…”

Giữa hai người trầm mặc có chừng ba giây, giống như đang chờ đợi một loại tình cảm nào đó dần nảy mầm.

Ba giây sau, Vương Mân nói qua điện thoại “Tiểu Tiểu, anh muốn gặp em.”

Tiếu Lang kềm lòng không đậu, nói “Anh… em, em cũng muốn gặp anh.”

Vương Mân “Có muốn đến nhà anh chơi không?”

Tiếu Lang “A? Khi nào thì được?”

Vương Mân “Khi nào em có thời gian.”

Tiếu Lang “Em lúc nào không có thời gian, có điều qua nhà anh xa quá đi, phải băng qua hơn nửa thành phố mới tới được! Nếu như buổi sáng đến, ăn được bữa cơm liền phải trở về nhà rồi…”

Vương Mân “Vậy ở lại nhà anh một đêm được không? Ngủ chung phòng với anh.”

Tiếu Lang “Để em đi hỏi mẹ cái đã, ngoại trừ ở trường, đó giờ em chưa từng qua đêm bên ngoài lần nào hết…”

Vương Mân “Ừ, em hỏi dì thử đi, anh chờ em.”

Tiếu Lang “Mẹ em chưa có về nhà.”

Vương Mân “…Vậy thôi, anh treo QQ, em hỏi rồi, liền trực tiếp nói cho anh biết.”

Một giờ sau, Vương Mân nhận được tin tức từ QQ của Tiếu Lang.

Tiểu Long Nữ bất nữ : “Anh, mẹ nói là trước khi qua năm mới không thể qua đêm ở nhà người khác, đợi qua năm mới đi ha?”

Ngọc Thạch phi ngọc : “Được.”

Từ ngày hôm đó, cả hai người rất ăn ý cùng nhau lên QQ tán gẫu.

Mỗi ngày Tiếu Lang vừa rời giường, chuyện thứ nhất phải làm chính là treo chim cánh cụt lên, hễ nhìn thấy tên của anh mình sáng lên, đặc biệt cảm thấy vui vẻ.

Một lần Tiếu Mông nhìn thấy mấy bông hoa hồng trên khung tán gẫu QQ, nghi hoặc hỏi “Ai vậy? Bạn gái hai hả?”

Tiếu Lang “Là Vương Mân.”

Tiếu Mông “…”

Tiếu Lang tiếp tục không hề tự giác cùng Vương Mân “nói lời yêu thương”, ngay cả loại chuyện như “đi toilet xíu” cũng phải trực tiếp báo cho đối phương biết thông qua QQ. Buổi tối tới lúc nói “ngủ ngon” thì cứ kéo dài mãi không nỡ, ngay cả vấn đề “Anh ngủ trước hay em ngủ trước” cũng phải thảo luận nửa ngày, bất quá cuối cùng vẫn là Tiếu Lang không kiên trì bằng Vương Mân, nhịn không được tắt QQ trước.

Có một đêm nọ, Tiếu Lang đang tắt QQ, muốn thử xem Vương Mân có đi ngủ liền hay không, chờ một lát cỡ năm phút lại mở QQ ra đăng nhập lần nữa, thấy tên của Vương Mân lẫn avatar đều xám xịt, có chút mất mát… ngay lúc cậu định dời chuột lên cái dấu x màu đỏ ở góc thì, tên của Vương Mân kỳ tích sáng lên lại!

…Sau đó, hai người sẽ bắt đầu bằng câu “Sau anh/em vẫn chưa ngủ”, lại tiếp tục tán gẫu tới sáng.

Giao thừa, Vương Mân bảo phải theo nhà ra ngoài dùng bữa, cho nên tên vẫn luôn xám. Tiếu Lang gửi tin nhắn offline cho Vương Mân, chúc một câu “Năm mới vui vẻ”, qua một lát sau, cậu lại nhịn không được chạy đi gọi điện thoại cho Vương Mân, ai ngờ chỉ nghe thấy “Số điện thoại bạn gọi hiện đã tắt máy…”

Gần một ngày trời không liên lạc với nhau, Tiếu Lang cảm giác trống vắng vô cùng.

Ngày đầu năm, cả nhà Tiếu Lang theo lệ cũ đi đến chùa miếu bái phật, Tiếu Lang đối với mỗi một pho tượng đại phật đều hết sức thật lòng vái ba cái, cầu nguyện thành tích học kỳ sau của mình có thể vững bước tiến lên, hơn nữa cảm tình với Vương Mân tiếp tục tốt tốt hoài. Mặc dù đã cố hết sức, bộ dạng không yên của cậu vẫn khiến cho Tiếu mẹ mẫn tuệ nhận ra ngay lập tức.

Tiếu mẹ len lén lôi kéo Tiếu ba ra góc, hỏi “Ông xem Long Long nhà ta, ba hồi thì nhíu mày ba hồi lại cười ngây ngô, giống như mất hồn ấy, chẳng lẽ là thằng nhỏ đang yêu?”

…Tiếu Lang bắt đầu nghĩ, làm cách nào để kiếm cớ thoát khỏi đối phương.

•°•°•°•°•°•°•

Tiểu kịch trường 012

[ Mèo rừng ]

Từ cái lần Vương Mân ôn lấy Tiếu Lang oán giận chuyện nhà mình, khóc sướt mướt một trận, cảm thấy vô cùng mất mặt đi…

Chuyện xảy ra cách một cái chủ nhật sau lần đó.

Vương Mân trở về trường, bộ dạng có vẻ như tâm tình khó chịu.

Tiếu Lang quan sát trong chốc lát, mở miệng quan tâm hỏi “Có chuyện gì vậy?”

Vương Mân buồn bực nhăn mày, hỏi “Cậu có từng cùng ba mình cãi nhau không?”

Tiếu Lang nghĩ ngợi, nói “Ít lắm, ngược lại thằng em tui hay cãi lại lời ba nhiều hơn.”

Vương Mân “Ba của cậu có khi nào đối xử hung dữ với em trai cậu không?”

Tiếu Lang “Những lúc thằng em cãi lại mẹ tui, ba tui mới hung dữ.”

Vương Mân “…”

“Ba sẽ biến thành một con cọp dữ tợn na~ ” Tiếu Lang giương nanh múa vuốt bày tư thế, lại phối hợp rú lên “Grào ~~~”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang “Tui lập tức quíu ngay!”

Vương Mân “…” là em cậu quíu mới đúng chứ…?

Tiếu Lang “Những lúc mà ba tui nóng nảy phát cáu lên thì khủng bố lắm, có khi quăng đồ quăng đạc nữa, đập bể chén, đá gãy ghế, rồi bàn…gì cũng không thèm để ý, giống như điên lên ấy!”

Vương Mân “…Cậu cảm thấy sợ sao?”

Tiếu Lang “Tất nhiên sợ a, bất quá mỗi lần ba dữ lên, tui liền nhào qua ôm chân ba, kêu ba đừng nóng, bớt giận!”

Vương Mân “=_= Cậu không phải bảo mình quíu sao?”

Tiếu Lang “Nếu như tui hông an ủi vuốt giận, ba sẽ càng đáng sợ hơn nữa, trấn an chút là xong à, mỗi lần mà ba giận dữ lên, tui liền tưởng tượng ba giống như… con mèo rừng!”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang “Mỗi khi con mèo nó nổi giận, nó thường sẽ nhảy lên nhảy xuống, có lúc sẽ nhào tới cắn rách xé nát báo chi rồi khăn tay, có khi là cào mặt người ta nữa… Chỉ cần nghĩ đến như vậy, tui liền thấy ba tui hông đáng sợ chút nào, ngược lại cảm thấy ba giống như một con động vật hình mèo cỡ bự, rất đáng yêu!”

Vương Mân “…Ồ, ra là vậy.”

Một ngày nào đó, Vương phụ rống vào mặt Vương Mân “Tự con đọc một đống sách thượng vàng hạ cám mười mấy năm qua không đủ sao, “Con muốn đọc sách, chính là vì ham chơi mà thôi! Lãng phí thời gian!”

Đột nhiên, Vương Mân cảm thấy, ba mình rất giống một con mèo rừng đang xù lông.

“…”

~ END