Phương Khinh Trần lại bỗng nhiên thôi cười, nhẹ giọng giao cho Triệu Vong Trần: “Đạo chính trị, dối trá dơ bẩn là yếu tố đệ nhất. Ngươi xem, những quan viên xuất thân môn phiệt đại tộc ấy không biết cày ruộng thì thôi, những thanh lưu hàn môn có tiếng là canh độc gia truyền ấy, cũng đều là chân tay vụng về. Canh độc gia truyền canh độc gia truyền, trước nay canh là người khác, đọc là bản thân. Kỳ thật dù là nghèo chết trong đống sách, những người này cũng không chịu làm việc thấp hèn.”
Trong mắt y liền lộ ra vẻ chế nhạo: “Đương nhiên nếu không ai làm ruộng, mọi người đều sẽ đói chết theo, cho nên mặc kệ trong xương cốt coi thường những người làm ruộng thế nào, triều đình cũng phải xướng nông tôn nông, làm những quan dạng văn chương này. Trấn an lão bách tính tiếp tục thay họ xuất lực. Ngươi tương lai muốn đặt chân trên triều đường, những điều này không thể không nhìn thấu, không thể không học được.”
Phương Khinh Trần đã rất lâu không nói với Triệu Vong Trần những đạo lý rõ ràng mà đại nghịch bất đạo này. Triệu Vong Trần trầm mặc không nói gì, qua rất lâu mới hỏi: “Sư phụ, người đã nhìn thấu, vậy thì người có học được chưa?”
Phương Khinh Trần đang dõi mắt nhìn Tần Húc Phi cấy mạ trong mảnh ruộng nhỏ kia, dường như không hề nghe thấy câu hỏi của Triệu Vong Trần.
Vị Nghị Chính vương Tần Húc Phi của Đại Sở này, thật sự xắn quần chạy xuống khoảng ruộng bên kia chổng mông cấy mạ. Bởi vì y là người Tần, bách tính bốn phía càng không thèm nể mặt, chỉ chỉ trỏ trỏ không nói, từng tràng cười càng liên tục không ngớt. Tần Húc Phi da mặt lại đủ dày, không hề có vẻ quẫn bách như các quan viên khác, lúc đưa tay lau mồ hôi còn phất tay nở một nụ cười với mọi người.
Phương Khinh Trần chỉ Tần Húc Phi cười hỏi: “Vong Trần, ngươi coi Nghị Chính vương của chúng ta làm như thế nào?”
Triệu Vong Trần đưa mắt thoáng nhìn, thở than: “Làm đúng là rất cố gắng, mạ cấy rất ngay ngắn, chẳng qua…”
Phương Khinh Trần nhướng mày cười: “Chẳng qua…”
“Chẳng qua, thứ nhất hiện tại không phải mùa cấy mạ, thứ hai y cấy quá sâu cũng quá dày, lát nữa chủ ruộng còn phải nhổ hết những cây y cấy ra cấy lại lần nữa.”
Phương Khinh Trần nghe vậy cười ầm lên, xa xa chỉ chỗ Tần Húc Phi, quả thật vui ơi là vui.
Chiến thần của Tần quốc, thiên hạ đệ nhất anh hùng trong lòng người Tần, thì ra là một kẻ ngu ngốc như vậy.
Y ở đây cười đến cong lưng ôm bụng, chúng Tần tướng bên kia nhìn tầm mắt y, liền biết y đang cười ai, bất giác người người giận ra mặt.
Triệu Vong Trần nhíu mày nói luôn miệng: “Sư phụ, người bớt bớt chút đi…”
Phương Khinh Trần nào phải người biết bớt lại, huống chi lúc này trong lòng quá vui, dù muốn kiềm lại, cũng không thể kiềm được.
Không khí thoáng khẩn trương lên. Kỳ Sĩ Kiệt càng phẫn nộ, nhịn không được ném cuốc, xắn tay áo định xông lên túm cái tên chỉ biết cười nhạo người ta này xuống đây lao động.
Chỉ cần kẻ gọi là nhân vật truyền kỳ này, thật sự có thể làm thành một việc nhà nông ra dáng, vậy mọi người có bị y chế nhạo như thế nào cũng có thể chấp nhận!
Cuối cùng Tần Húc Phi kịp thời phát giác không đúng, vội vàng quát khẽ một tiếng, lúc này mới tránh cho thủ hạ tính tình thật sự không thích hợp làm tình báo này, đưa cái mạng nhỏ lên tay Phương Khinh Trần cực có khả năng thẹn quá hóa giận. Y nhìn quanh một chút, nở nụ cười, tùy ý phủi bùn trên tay, đi thẳng đến bên cạnh Phương Khinh Trần, thoải mái học bộ dáng Phương Khinh Trần mà ngồi xuống, thoải mái lấy chén rượu của Phương Khinh Trần uống một ngụm, vui vẻ nói: “Phương hầu quả nhiên biết hưởng thụ.”
Phương Khinh Trần nhìn y đầu mướt mồ hôi, như là vất vả hơn cả huyết chiến sa trường, nhưng vẻ mặt lại là lỗi lạc thản nhiên, bất giác bật cười: “Nghị Chính vương hảo trí tuệ. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, tất cả lão bách tính đều đang chê cười ngươi sao?”
“Chê cười thì chê cười, có gì hệ trọng. Ta không thể cái gì cũng biết chứ? Trên chiến trường người khác không bằng ta, làm ruộng ta đương nhiên sẽ không bằng người. Có gì đáng phải hổ thẹn.” Tần Húc Phi cười sang sảng: “Hơn nữa, chúng ta làm bừa một trận sai sót be bét thế này, bách tính cảm thấy thú vị, so với mọi người cùng nhau quy quy củ củ, nghiêm túc đứng đắn mà làm ruộng, hiệu quả càng tốt hơn. Để bách tính nhìn thấy đám quan viên chúng ta kỳ thật cũng rất dốt, cũng sẽ xấu mặt, nhưng thà rằng xấu mặt cũng muốn làm ruộng, họ ấn tượng phải càng sâu hơn. Lão bách tính ai không biết làm ruộng, ai lại thật sự thèm coi làm ruộng, để mọi người cười một chút, thoải mái một chút, họ có lẽ sẽ càng thân cận chúng ta hơn, mà không phải chỉ cảm thấy chúng ta cao cao tại thượng, xa không thể với.”
Phương Khinh Trần không ngờ y lại có tâm tình thoải mái thế này, thoáng ngẩn ra, rồi lại lập tức nở nụ cười, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua vô số bách tính bốn phía.
Những người đang nói, đang cười, khẽ chỉ trỏ đó, những người ngày đêm kiếm sống giữa ruộng đồng ấy, có người Sở, cũng có người Tần. Chính sách mới, cho Tần Sở phân phối ruộng nương xen nhau, họ không thể không cùng nhau lao động, cùng nhau lo sinh tồn. Trong mấy tháng, sau trùng trùng thù hận, họ chí ít đã có thể hòa thuận ngoài mặt mà đứng chung một chỗ, cùng xem náo nhiệt, cùng dự một việc trọng đại, thỉnh thoảng lại khẽ nói cười mấy câu với nhau.
Những binh sĩ từng là cấp thấp nhất trong Tần quân, có phải là đang cười ha ha nói cho bách tính người Sở bên cạnh biết, người đang cấy mạ một cách vụng về kia, chính là tam điện hạ của bọn ta, Nghị Chính vương hiện giờ.
Phương Khinh Trần hơi nhếch khóe miệng. Nơi này dù sao cũng là kinh thành, bách tính và người Tần đã sinh sống cùng nhau nhiều năm, tự nhiên nhìn qua hòa thuận hơn. Cho nên…
“Vương gia, ngươi thật sự cảm thấy cố gắng của ngươi có thể làm mình gần họ hơn sao?” Thanh âm của y cực nhạt nhẽo, không nghe ra ẩn ý gì.
Tần Húc Phi bình tĩnh rót đầy một chén rượu nữa cho mình: “Không biết, nhưng ta nhất định phải cố gắng.”
Giơ tay, uống một hơi cạn sạch.
Trời trong nắng ấm ánh dương tươi đẹp, Tần Húc Phi cũng chẳng muốn xuống ruộng lần nữa, cứ cùng Phương Khinh Trần uống rượu tán gẫu, thỉnh thoảng cùng nhìn xuống ruộng mà cười. Cả hai đều là người anh tuấn, ngồi cùng nơi hệt như trong tranh, nhìn qua quả là gió xuân phất lên mặt, tri kỷ thoải mái.
Coi đi, gì là dối trá, gì là diễn kịch? Cho dù trong lòng hận không thể lập tức nhảy dựng lên bóp chết đối phương, ngoài mặt vẫn cười thật thoải mái khoái ý, đây mới gọi là công lực!
Mọi người đều không tự chủ được mà chú ý họ, chỉ có Triệu Vong Trần, không cầm nổi lòng, quay đầu lặng lẽ nhìn Sở Nhược Hồng vài lần.
Xuân quang nói cười, người người như biển, mà thái thượng hoàng chưa đến hai mươi tuổi kia, vẫn là vẻ mặt ngẩn ngơ, vẫn là thân thể cứng còng như thế. Tất cả sung sướng náo nhiệt, đều không liên quan đến hắn.
Hắn ngồi ngay nơi cao nhất hoa lệ nhất cô độc nhất kia, dùng đôi mắt trống rỗng vô thần kia, nhìn bá quan lộ ra mặt xấu, bách tính nói cười không dứt, nhìn trọng thần đã hủy diệt hắn cùng người đã cướp đoạt quốc gia hắn kia, ở gần như vậy, dưới ánh dương xán lạn như vậy, tùy ý ngồi bên, nói cười với nhau như vậy.
Chưa ai từng quay đầu quan tâm vị gọi là thái thượng hoàng cao quý nhất này một thoáng.
Thái dương dần dần ngả xuống, kéo bóng dáng mọi người dài ra.
Dưới ruộng bừa bộn, dấu chân ***g lên dấu chân, từng điểm nhỏ lộ ra, là những hạt giống rắc xuống.
Trên đại thụ, đậu đầy lũ chim sẻ đã rất sốt ruột, chỉ chờ những người chướng mắt này đi xa, là có thể bắt đầu bữa tiệc thịnh soạn.
Đám thị vệ cung nữ đang thu xếp chuẩn bị nghi thức về cung, văn võ bá quan cũng đều từ dưới bùn rút chân ra, ở ngay bờ ruộng chỉnh lại nghi dung.
Một nghi thức cuối cùng của lễ canh tạ, do cụ già cao tuổi cùng danh lưu địa phương hiến bảo, cũng sắp bắt đầu.
Bảo vật kính hiến trên đại điển này, chỉ là mấy bông lúa, hoặc là một mâm ngô, hoặc là một bát cơm thơm phức, chẳng qua là lấy ý nghĩa tượng trưng mộc mạc.
Mà tiếp lễ, ngoại trừ Hoàng đế, quan viên cấp vị cao nhất như Tể tướng cũng phải tụ lại góp vui. Chỉ là triều đình Đại Sở hiện giờ khá đặc biệt, người chân chính gọi là cùng giải quyết âm dương kia là Tần Húc Phi, cho nên đứng bên cạnh Hoàng đế cùng nhận lễ chính là y, Phương Khinh Trần ngược lại đứng xa xa.
Cuối cùng vở tuồng này sắp làm xong, bản thân Tần Húc Phi cũng cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, đứng cùng tiểu Hoàng đế, để tỏ vẻ tôn trọng với đại lễ nông canh và trưởng giả dân gian.
Một cụ già râu tóc trắng như tuyết, đi cũng run rẩy, cùng một danh lưu trung niên thoạt nhìn dáng vẻ đoan trang, đều bưng một cái mâm lớn, trên đó phủ vải lụa đỏ thẫm, chậm chạp đi qua đây.
Đầu tiên là cụ già kính đại lễ, chậm chạp quỳ xuống, run rẩy giơ cao mâm này. Ngay cả tiểu Hoàng đế cũng lo thời gian dài, ông cụ này không chừng ngã quỵ mất, vội vàng nhận mâm, lại ra hiệu thái giám bên cạnh đến đỡ ông cụ.
Sau đó, liền đến phiên người trung niên dáng vẻ đoan chính kia, đến quỳ trước mặt Tần Húc Phi dâng lễ. Hắn vừa định quỳ xuống, bên cạnh bỗng nhiên vươn ra một bàn tay, dễ dàng một phen tiếp nhận cái mâm lớn, thuận thế vỗ vai danh lưu đã quỳ xuống: “Được rồi, biết ngươi rất sùng bái ta, nhưng mà ta đích thân nhận lễ vật của ngươi, ngươi cũng không cần quá cảm động, mau đứng lên đi.”
Đáng tiếc, vị này quỳ xuống chết cũng không chịu đứng lên, cúi đầu, toàn thân đều đang run kịch liệt, rõ ràng đã kích động tột cùng, cảm xúc không thể khống chế nữa.
Phương Khinh Trần thở dài, biểu tình kia rõ ràng đang nói: Có biện pháp gì đâu, ai kêu ta ở dân gian uy vọng cao, người quá hồng thật chẳng phải chuyện gì tốt.
Y tùy tay chỉ, Triệu Vong Trần đã nhanh chóng tiến lên, cưỡng ép đỡ người qua bên.
Phương Khinh Trần lại rất quan tâm rất chiếu cố mà dặn: “Khuyên giải an ủi một chút rồi dẫn về, để Thái y chẩn trị một chút. Kích động thế này, rất dễ hại người.”
Nói rồi y tiện tay đưa cái mâm kia vào tay tòng nhân bên cạnh, lại mỉm cười thi lễ với Tần Húc Phi: “Nghị Chính vương, chúng ta có thể khởi hành về cung rồi chứ?”
Tần Húc Phi nhìn cố định y một hồi, mới nói nhàn nhạt: “Được!”