Đối mặt với truy hỏi của Triệu vương, Lục Trạch Vi thu mắt cúi mi, có một số tâm sự, chung quy chỉ có thể là tâm sự. Sự hướng về không hiểu đối với đôi chí hữu kia trong lòng y, đủ để vị quân vương này hoài nghi y lòng có oán hận, cho nên tâm ôm khúc mắc.
“Chỉ là chút hứng thú nho nhỏ của thần mà thôi. Chữ viết có thể trên một trình độ nhất định thể hiện tính tình một người, mà y là một người rất đặc biệt, đáng để nghiên cứu. Cũng có thể, đây vốn là trời cao an bài, muốn thần trước đó phí tâm lực này, để hôm nay bóc trần chân tướng việc này cho bệ hạ.”
Triệu vương vẫn do dự.
“Cao Thành ít ngày nữa sẽ dẫn đôi phu thê kia vào kinh, chữ đó ở ngay trên người họ. Nếu bệ hạ muốn tự tra, hoặc là tìm cao thủ thư pháp và bút tích xuất sắc nhất dân gian để so sánh…”
“Thôi.” Triệu vương cuối cùng quyết đoán, lắc đầu. “Trẫm lại chẳng phải cao thủ đạo này, có xem hay không đều như nhau. Hơn nữa cùng với tin tưởng những người đó, còn không bằng tin tưởng ngươi. Chẳng qua… Ngươi hôm nay mới nói thẳng việc này, dựa vào tất nhiên không phải chỉ ba chữ kia.”
Lục Trạch Vi kính cẩn bẩm báo: “Khi thần ở Giang Lăng, đã có nhiều loại an bài, sau khi về kinh, vẫn đang chờ đợi hồi âm các phương. Đầu tiên, theo như tình tiết Hà Tú Thư nói, thần đã điều tra xác định tất cả hành tung của Tiết Vĩnh Trạch nghi là Lư Đông Ly từ sau khi gặp gỡ cô ta, cùng với hết thảy hướng đi sau khi Khúc Đạo Viễn hội họp với họ. Tiết Vĩnh Trạch thoạt nhìn không hề có bản lĩnh gì, nhưng Khúc Đạo Viễn lại dường như thần thông quảng đại. Trong khoảng thời gian này, Khúc Đạo Viễn rốt cuộc là thông qua phương thức gì tìm được Hà Dũng, trước mắt vẫn chưa hoàn toàn tra rõ, nhưng thần đã có thể khẳng định, y từng sử dụng hàng loạt nhân lực vật lực.”
Triệu vương hơi nhíu mày: “Khúc Đạo Viễn này… là nhân vật nào?”
“Thần đã nhận được ba mươi lăm tư liệu của những Khúc Đạo Viễn trùng tên trùng họ, và điều kiện tương quan cũng tương tự, nhưng thần cảm thấy có hiềm nghi nhất chính là thủ lĩnh hành thương Khúc Đạo Viễn lấy dẫn dắt thương đoàn, hành thương tứ phương làm nghiệp. Trên tư liệu, người này ngoại trừ không thiện y thuật, những điều khác đều thập phần phù hợp với người bên cạnh Tiết Vĩnh Trạch kia. Hơn nữa, trong tư liệu của y nói rõ, mấy năm trước, trước biến cố Định Viễn quan, y có hai năm liên tục buôn bán ở khu vực Đồng Thành.”
Lục Trạch Vi lấy từ trong tay áo ra một tấm địa đồ nhỏ, cẩn thận mở ra trên bàn, trên tấm địa đồ kia, giữa Đồng Thành và Định Viễn quan, dùng một đường đỏ đơn giản nối liền.
Triệu vương chỉ thoáng nhìn khoảng cách giữa hai vùng, ánh mắt đã kinh nghi bất định.
“Một người chuyên chức hành thương, thường niên quanh quẩn một vùng không đi, đây lại chẳng phải lối buôn bán thông minh.” Lục Trạch Vi cười lạnh một tiếng: “Năm đó cái chết của Lư Đông Ly, vốn cũng đã là trùng trùng sương mù.”
Triệu vương trầm mặc không nói. Y tự nhiên biết, Lư Đông Ly không hề như trong những vở kịch kia nói, cười sang sảng ba tiếng, sau đó phục kiếm tự vẫn.
Chân tướng… Nghe nói là, lúc thánh chỉ đến, Lư Đông Ly đã đau ốm trên giường, thời gian rất dài không thể dậy. Lúc lĩnh chỉ, đám thân binh đỡ một Đại nguyên soái tái nhợt tiều tụy, ánh mắt dại ra, ngây người bị đè quỳ xuống dưới sự bài bố của thân binh. Thánh chỉ đọc đã rất lâu, người đang quỳ gập kia cũng không có phản ứng, cho đến khi thân binh đỡ y đẩy nhẹ, mới có người phát ra tiếng kêu hoảng sợ: “Nguyên soái tự sát rồi.”
Sau đó, là hỗn loạn, một đám thân binh vây chặt y, đợi khi Mông Thiên Thành và khâm sai chẳng dễ dàng gì tách được mọi người mà nhìn qua, chỉ thấy một tử thi bị một thanh chủy thủ cắm sâu vào tim.
“Người thần phái đi tra rõ chuyện năm đó, cũng đã báo về tăm tích của hai người thân cận nhất với Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết trong quân. Năm đó sau biến, hai thủ lĩnh thân binh theo sát hai người họ nhất trước sau rời khỏi quân đội. Trong đó một người tên Tiểu Đao, từng thẳng hướng kinh thành, sau đó lại cũng không biết tung tích. Mà người kia là Vương Đại Bảo, sau khi về nhà liền dẫn mẹ già rời quê đi mất.”
Trong lòng Triệu vương kinh nghi bất định, Lục Trạch Vi trầm giọng nói: “Hai người này vẫn mang theo bạc thưởng và quân công vinh diệu rời khỏi quân ngũ, đáng ra nên khua chiêng gõ trống, áo gấm về làng mới đúng, vì sao lại phiêu bạt thiên nhai? Tiểu Đao kia nghe nói không có thân nhân thì thôi. Vương Đại Bảo kia có mẹ già, lại không chịu phụng dưỡng mẫu thân an ổn qua ngày, mà dẫn người già lưu lạc khắp nơi, điều này càng khả nghi. Năm đó cái chết của Lư Đông Ly, nếu là có huyền hư khác, hai người này tất là đồng mưu. Nếu đó là một thế thân, hai đầu mục thân binh này lúc ấy mượn cơ hội xem xét, lách đến gần, cho dù là trước mặt mọi người, một đao đâm vào ngực Lư Đông Ly giả kia, chỉ sợ cũng chẳng ai có thể phát giác được.”
Triệu vương im lặng hồi lâu, rất lâu sau mới nói: “Những điều này chỉ là suy đoán.”
“Vâng, bệ hạ. Đến bây giờ, những điều này vẫn chỉ là suy đoán. Thần hôm nay đến, chính là muốn hỏi thử ý chỉ của bệ hạ, chuyện này, còn cần đi tra hay không, cần đi chứng thực triệt để hay không.”
Triệu vương hỏi nhỏ: “Dự tính của ngươi, là như thế nào?”
Lục Trạch Vi thanh âm khô khan nhạt nhẽo.
“Thứ nhất, phái người im hơi lặng tiếng khống chế Khúc Đạo Viễn, không từ thủ đoạn tra hỏi. Sau đó đưa y vào trong tầm khống chế, kế tiếp lại thả đi, vờ như không có việc gì, cố hết sức đừng bứt dây động rừng.”
“Thứ hai, thần đã tra ra ở thành Giang Lăng trợ giúp kẻ gọi là Khúc Đạo Viễn là mấy đại phú hào, đại thương gia địa phương. Dùng các loại thủ đoạn, hoặc ép hỏi, hoặc dụ khai, tra ra mối quan hệ của Khúc Đạo Viễn và họ, tra ra họ vì sao phải giúp Khúc Đạo Viễn.”
“Thứ ba, thông lệnh các nơi, bí mật tìm kiếm Tiểu Đao và Vương Đại Bảo.”
“Thứ tư, điều động nhân mã *** nhuệ nhất, bí mật nắm giữ nhất cử nhất động của tộc nhân Lư thị, đặc biệt là Lư phu nhân và con.”
Triệu vương chầm chậm gật đầu: “Những điều này đều là phải làm, ngươi cứ việc mạnh tay mà làm đi. Chỉ là, vừa rồi ngươi nói, kẻ gọi là Khúc Đạo Viễn…”
Lục Trạch Vi cười khổ: “Đây chính là vấn đề lớn nhất. Trên tay thần nhận được ba mươi mấy tư liệu của Khúc Đạo Viễn, nhưng mà có thể phù hợp, bất quá là một kẻ làm hành thương kia. Nhưng trên thực tế, gần đây Khúc Đạo Viễn hành thương kia vẫn đang buôn bán ở phương bắc, trong vòng một năm chưa từng bước vào phương nam nửa bước…”
Triệu vương ngẩn ra: “Người kia…”
“Thần cũng đã cẩn thận so hành tung, nơi ở của tất cả Khúc Đạo Viễn, cuối cùng xác định, không một ai phù hợp với hành tung của người kia, người đó cứ như là bỗng nhiên nứt ra từ đá vậy.”
Triệu vương sắc mặt âm trầm: “Nếu Tiết Vĩnh Trạch là Lư Đông Ly, thế thì, Khúc Đạo Viễn không phải Khúc Đạo Viễn này, rốt cuộc là ai?”
Lục Trạch Vi trầm mặc, đến bây giờ y chẳng có một chút manh mối, thám mã y phái ra điều tra hành tích hai người vẫn chưa hề truyền về báo cáo tiếp theo. Lư Đông Ly thân nửa tàn, mà người kia lại có năng lực có tâm tư dẫn y theo, che giấu hành tung, tránh thoát thám tử xuất sắc nhất Triệu quốc.
Đối với Triệu vương mà nói, một Lư Đông Ly chết đi sống lại cố nhiên phiền lòng, nhưng vị tất đáng sợ. Lư Đông Ly không thể chứng minh thân phận của y, cho dù chứng minh rồi, người khác vị tất dám thừa nhận thân phận của y. Mà hiện tại y mắt tàn họng phế, căn bản không thể tạo thành uy hiếp gì. Nhưng mà, một người không biết từ đâu đến, không biết có được lực lượng gì, không biết là thân phận gì, không biết có mục đích gì, lặng yên đứng bên cạnh Lư Đông Ly đáng chết mà chưa chết, việc này lại không thể không khiến người ta cảm thấy kinh sợ.
Nếu không phải vì nhân vật cường đại bối cảnh thân phận không rõ này, y cũng không đến mức nhất định phải hiện tại đứng trước Triệu vương, vạch trần việc bí ẩn này. Nguy hiểm không thể biết, mới là nguy hiểm khiến người lo lắng nhất.
Sau một hồi trầm mặc, Triệu vương bỗng nhiên hỏi nhẹ nhàng: “Nếu Lư Đông Ly không chết, vậy thì Phong Kính Tiết, phải chăng có khả năng không chết?”
Lục Trạch Vi lại cười khổ: “Bệ hạ, cái chết của Phong Kính Tiết, là có mấy vạn người chính mắt nhìn thấy. Lúc ấy y vừa về thành, tức khắc lĩnh chỉ bị giết, trong đó căn bản không có cơ hội đổi người. Mà Mông tướng quân còn chính mắt nhìn quá trình hành hình, sau đó nhớ lại cũng rất đỗi cảm khái. Phong thái của Phong Kính Tiết không ai có thể bắt chước ngụy trang, mà sự thảm thiết sau đó, lực lượng cường hãn sau khi bị thương, cùng với Lư Đông Ly đau quá mà bệnh nặng, hết thảy những điều này đều không thể làm giả. Cho dù như thế, lần này thần cũng đã lo lắng vạn nhất, đi điều tra cẩn thận lần nữa, nhưng y quả thật đã chết.”
Triệu vương vẻ mặt buồn bã, không nói năng động đậy.
Phong thái của Phong Kính Tiết, không ai có thể bắt chước ngụy trang…
Đúng vậy, khí độ của người nọ, phong hoa của người nọ.
Cái ngày nắng gắt chói chang kia, nam tử trên tửu lâu cười nói tùy ý kia.
Người y không tiếc tự hạ thấp thân phận, hạ mình kết giao, đối mặt với sự khẩn cầu của y, ánh mắt trong trẻo, nói cười một câu: “Ý kiến của Lư soái, chính là ý kiến của ta!”
Bỗng dưng, trong lòng y buồn bực khó chịu một trận!
Lư Đông Ly thật sự chưa chết sao?
Lư Đông Ly, sao có thể chưa chết!
Lư Đông Ly, Lư Đông Ly! Vì ngươi, Phong Kính Tiết đã chết! Ngươi dựa vào cái gì mà vẫn còn sống? Phong Kính Tiết đã chết, sao ngươi còn dám sống?
Y ngẩng đầu, trong mắt sát ý dữ tợn lạnh lẽo như sương.
“Trạch Vi! Việc này trẫm giao cho ngươi phụ trách toàn quyền! Phàm tất cả những người dính dáng đến việc này, quyền sinh sát, đều do ngươi. Trẫm bất kể ngươi dùng phương pháp gì, vận dụng thủ đoạn gì, trẫm phải biết chân tướng. Nếu Lư Đông Ly thật sự chưa chết. Như vậy, trẫm muốn hắn phải chết một lần nữa! Hơn nữa, trước khi chết nhất định phải khiến hắn hối hận, vì sao lúc trước hắn không chết ở Định Viễn quan!”
Lục Trạch Vi nhìn cố định y một hồi, mới từ từ thi lễ, thanh âm trầm định nói: “Thần lĩnh chỉ.”