Nếu nói Hà Dũng, không biết hắn nên tính là có chí ắt làm nên, hay là người ngốc tự có phúc ngốc. Hắn tuổi trẻ lực tráng, có một thân dũng hãn man lực, nhưng chỉ bằng điều này, muốn tìm được cơ hội xuất đầu trong Triệu quốc trọng văn khinh võ, nội an đã lâu này, hy vọng thật là xa vời vô cùng.
Sau khi rời khỏi Hà gia thôn, hắn lang bạt tứ xứ, vẫn chỉ có thể làm công ngắn hạn để duy trì ấm no, nhưng do nghĩ Hà Tú Thư đang ở nhà chờ đợi, thủy chung không chịu từ bỏ, không chịu dừng bước. Sau đó, ngẫu nhiên một lần khi vượt qua sơn dã, bỗng nghe phía trước có vó ngựa hổ gầm, như là có người gặp nạn. Hắn là người thành thật, không thể thấy chết không cứu, đầu nóng lên, xách gậy trong tay rồi qua ngay.
Mãnh hổ kia thân trúng tên, cuồng tính đại phát, Hà Dũng trong tay bất quá là một cây gậy thô, lại ra sức liều mạng ngăn cản. Nếu như mãng hán bên cạnh hưng phấn bắn bị thương hổ, lại ngốc đến mức mất móng ngựa, ngã xuống bị thương, chỉ có thể ngay đơ ở bên giương mắt nhìn kia là một người bình thường, hắn khẳng định đã cùng vị lão ca nọ bầu bạn đến hoàng tuyền.
Nhưng vận khí của hắn thật sự không tồi. Vị kia lại là đô đốc Giang Lăng Cao Thành ra đây đi săn. Vị đô đốc này cho hộ đội tùy tùng tản hết vào rừng, đi xua dọa dã thú, bản thân thì phóng ngựa hoan hỉ đuổi theo một con nai trốn chạy, sau đó vừa vặn gặp phải con hổ vàng óng to lớn này. Trong mắt hắn con hổ kia chính là đại ỷ da hổ và rượu hổ cốt, lúc hưng phấn giương cung, căn bản quên béng trước tiên phải coi thử thị vệ nhà mình có còn ở bên cạnh không.
Nếu không phải Hà Dũng, chờ đám thị vệ đó đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc chạy đến hiện trường, chỉ có thể chờ nhặt xác cho đại nhân mình. Đô đốc đại nhân giơ chân đá bay đám thị vệ xúi quẩy nọ, cũng thu Hà Dũng vào phủ đô đốc Giang Lăng, cho hắn làm một thị vệ trưởng trung cấp trong phủ, lại trọng thưởng vàng bạc vải vóc, phòng ốc ruộng đất.
Hà Dũng lòng nóng như lửa đốt, nhậm chức chưa được mấy hôm đã cầu thỉnh nghỉ phép hai tháng, nói muốn về quê cưới vợ. Cao Thành cảm động đáp ứng, lại tặng không ít vàng bạc khác nữa.
Nhưng mà, một tháng còn chưa đến, Hà Dũng lại một mình buồn bã quay về. Người bên ngoài hỏi việc hôn nhân, hắn chỉ lắc đầu, không đáp một lời. Thấy hắn như thế, cũng có người mượn cơ hội làm mối tác hợp cho hồng nhân đô đốc phủ này, chỉ là hắn lại một mực là bộ dáng nản lòng thoái chí, không chịu nói việc hôn nhân. Bởi vậy, đến nay vẫn là một thân một mình.
Đối chiếu tin tức bắt được trong tay, Phong Kính Tiết đã có chín phần nắm chắc. Vừa nói với Hà Tú Thư, quả nhiên Hà Dũng kia chính là người nàng muốn tìm, Hà Tú Thư lúc này vừa hỉ vừa bi, suýt nữa lại ngất đi.
Hỉ là rốt cuộc đã tìm được người trong lòng. Bi là do đồn đãi thái quá như thế, mà người trong lòng lại hiểu lầm nàng. Nhưng tình lang chung quy là người trọng tình, cho dù hiểu lầm nàng thất trinh với người ta, lại vẫn không chịu nói xấu nàng bên ngoài, cũng không chịu cưới vợ…
Hà Tú Thư nào còn ngồi được, chỉ hận không thể lập tức chạy đến phủ Giang Lăng. Phong Kính Tiết cũng rất muốn sớm đưa nữ tử này và tình nhân nàng đến thành đôi, bởi vì thân thể Lư Đông Ly đã chuyển tốt đến mức y cho rằng có thể dẫn đi tìm Tô Uyển Trinh, tự nhiên không muốn trì hoãn nữa. Ba người thu dọn qua loa, lập tức khởi hành.
Phong Kính Tiết dẫn Hà Tú Thư tìm trượng phu, quả thật khí phái hơn so với Lư Đông Ly. Ba cỗ xe ngựa to, mẫu tử Hà Tú Thư một chiếc, Lư Đông Ly một chiếc, một chiếc khác thì chất cả bộ thiết bị nhà bếp, thực phẩm dược liệu bổ dưỡng. Phong Kính Tiết dọc đường qua lại đảo quanh trên chiếc xe ngựa sau này, không nhàn một khắc, tiếp tục điều dưỡng thân thể Lư Đông Ly.
Mỗi lần thuốc nấu xong, họ liền dừng xe ở bên đường, để Lư Đông Ly an an ổn ổn uống hết, tiêu hóa một lát, lại khởi hành. Đi đi ngừng ngừng như vậy, tốc độ không thể nhanh được. Mất hơn mười ngày, đoàn người cuối cùng mới đến phủ Giang Lăng.
Hà Tú Thư không thể chờ được muốn đi phủ đô đốc tìm người, lại bị Phong Kính Tiết ngăn cản. Nữ tử này âm sai dương thác cứu tính mạng Lư Đông Ly, y dù sao cũng phải giúp nàng tính toán lâu dài, an bài nàng ổn thỏa, mới có thể an tâm.
“Y chỉ nghĩ là cô phụ lòng bỏ thề đi lấy chồng, lại có ngần ấy người Hà gia thôn làm chứng, cô đi tìm y thế này, cho dù là làm thiếp, nói rách miệng, y tối đa chỉ tin ngoài mặt. Về sau người bên ngoài chỉ cần ong ve thêm một câu, y sẽ khó tránh khỏi lưu một tâm bệnh. Hơn nữa, các người xa nhau lâu như vậy, giữa cô và Tiết tiên sinh tất nhiên là trong sạch vô tư, nhưng cũng phải đề phòng miệng lưỡi thế nhân. Nếu trong lòng y ngầm giấu nghi kỵ, dù hiện giờ chịu tốt với cô, chung quy cũng là hậu hoạn vô cùng.”
Phong Kính Tiết mấy đời làm người, tự nhiên sẽ không như tiểu nhi nữ không biết việc đời này, cho là có thể đem toàn bộ thân gia cược trên sự kiên định thẳng thắn của tình yêu. Hà Tú Thư tuy là một lòng muốn gặp người trong lòng, nhưng cũng biết thanh danh của nữ nhân quan trọng cỡ nào, được Phong Kính Tiết nhắc nhở như vậy, lập tức tâm liền hoảng sợ.
Phong Kính Tiết cũng đã có định liệu, trước chỉ truy hỏi kỹ càng tình tiết chuyện năm đó Hà Tú Thư và Hà Dũng yêu nhau một phen. Hà Tú Thư đỏ mặt, lắp bắp đáp, không biết y hỏi điều này là có tính toán gì.
Phong Kính Tiết hỏi cả buổi, rốt cuộc mới vỗ tay cười nói: “Được rồi, chuyện này cứ giao cho ta. Cô yên tâm chờ đợi, chúng ta tìm nơi ở tạm trước rồi nói sau.”
Y thu xếp cho Hà Tú Thư và Lư Đông Ly, rồi một mình đến tửu lâu lớn nhất phủ Giang Lăng, tìm ông chủ tửu lâu, nhàn nhã nói ra vài câu ám ngữ năm đó lưu lại. Sau đó, liền nhờ vị đại tài chủ ở phủ Giang Lăng có nhiều tửu lâu trà quán này, đi tìm mấy người bình đàn kể chuyện được hoan nghênh nhất mấy tửu lâu trà quán thành này, mượn một cái cớ, mọi người cùng nhau uống một bữa.
Trên bàn rượu, Phong Kính Tiết liền làm như kỳ văn dị sự, như thế như vậy, như vậy như thế, kể ra một đoạn truyền kỳ cố sự trinh liệt nữ khóc huyết nhẫn nhục, vạn dặm tìm phu lang.
Nguyên cũng chẳng biết là thành nào quận nào đất nào, có một Hà gia thôn, trong thôn có một đôi nam nữ, thuở nhỏ đính thân, chỉ vì nam tử cha mẹ đều mất, gia nghiệp điêu linh, cha mẹ nhà gái liền muốn hủy hôn. Nhưng nữ nhi nọ trung trinh không hối, thề không chịu gả hai lần. Dưới trăng ước hẹn cùng nam tử kia, song song bái thiên địa, tự thành phu thê, ước hẹn chung thân.
Nam nhi lặng lẽ rời thôn, vốn định gầy dựng một phen sự nghiệp, quay đầu lại đón giai nhân, không ngờ nữ tử lại một đêm mang thai, kinh hoảng vô cùng, khổ sở che giấu. Người nhà lại vào lúc này, dốc hết sức bức phản bội lời thề tái giá, đổi lấy sính lễ. Nữ tử dưới gậy gộc của cha anh khốn khổ thoát đi, may được người bán dạo trượng nghĩa ra tay cứu giúp, mới có thể thoát được tính mạng.
Từ đó, nhược nữ nhỏ bé ngàn dặm bôn ba tìm kiếm phu lang. Trong thời gian đó hoặc là đau đứt ruột gan, hoặc là ngày đêm rơi lệ, hoặc sớm tối kiêm trình, hoặc phiêu bạt một thân, đủ loại gian nan hiểm trở, cũng không thể ngăn cản quyết tâm tận lực tìm chồng của một nhược nữ tử này.
Mà nữ tử mỹ mạo, cũng từng có người mai mối, có người ngấp nghé, nữ tử thề chết thủ trinh. Vài lần thà chết không chịu nhục, chẳng những bảo được trinh tiết, ngược lại làm người bên ngoài thương xót kính trọng, nhao nhao ra tay tương trợ việc tìm chồng này.
Rồi sau đó, nữ tử trong lúc tìm kiếm, đã sinh non một nam anh. Nhược nữ nuốt lệ nuôi con, huyết lệ tìm chồng, tấc tấc giãy giụa, khốn khổ giày vò…
Chẳng mấy hôm, thành Giang Lăng tứ xứ đều có người kể chuyện đập bàn lấy làm kỳ, kể câu chuyện tuyệt hảo phấn khích, cảm động rơi lệ này.
Hà Tú Thư đứng ngồi không yên, chỉ cảm thấy mình đang nằm mơ. Chuyện của nàng hiện tại được tuyên dương khắp thành đều biết, nhưng chuyện này đã được vị Khúc tiên sinh kia sửa đến như thật mà giả.
Nàng và Hà Dũng rõ ràng là lén đính ước chung thân. Hiện tại thành sớm có hôn ước, chỉ là cha mẹ chê bần yêu phú. Loại tư tình *** bôn khiến người chỉ trích như thế đã thành mỹ đàm kiên trinh thủ tín.
Mà sau đó, về những gian khổ phải trải, khuất nhục phải chịu, còn có sự kiện vài lần lẫm liệt cự tuyệt những nam tử hoặc có tiền, hoặc có tài khác theo đuổi trong quá trình tìm kiếm, càng biên đến huyễn hoặc, khiến nàng nghe mà hai mắt đăm đăm.
Nhưng mà, Khúc tiên sinh lại dường như có đạo lý của y.
Giữa cô và Hà Dũng, chỉ có ước thề một đêm, lại không có nửa mảnh hôn thư bảo đảm, nếu muốn nửa đời sau cô được bảo hộ tốt nhất, thì không thể chỉ trông chờ vào tình yêu của hai người. Cho bản thân cô có danh vọng, được tôn kính, được dân chúng quý mến, để y cũng được hào quang và địa vị theo. Điều này vững chắc kiên cường hơn bất cứ tình yêu nào.
Cô không cần lo lắng, sẽ không có ai hoài nghi chuyện này phải chăng có âm mưu khác. Bởi vì trượng phu cô tìm kiếm chỉ là một nhân vật nhỏ, không có gì đáng để người khác thèm muốn, cũng sẽ chẳng có ai phí sức đi gia hương con con hẻo lánh mà xa xôi kia tìm kiếm chân tướng, bởi vì mọi người muốn nghe, bất quá là một câu chuyện đầy rẫy khúc chiết, nhưng nhất định là kết cục đại đoàn viên, hợp thiên lý nhân tình.
Nàng nghe mà mù tịt, ngập ngừng muốn phân trần: “A Dũng đối xử với ta tốt lắm, chàng…”
“Ta chưa nói y đối với cô không tốt, đối với cô không thật lòng, ta chỉ đang dạy cô bảo vệ mình càng tốt hơn, giữ gìn hạnh phúc cô sẽ được càng tốt hơn.”
Người nọ mỉm cười, lực lượng hiểu thấu hết thảy trong ánh mắt kia, làm nàng mất đi ý nguyện đối kháng. Nhưng nàng vẫn chần chừ, nàng có thể đi lừa gạt phu quân của nàng như thế sao? Nàng nên đi lừa gạt phu quân của nàng như thế sao?
Phong Kính Tiết biết chỗ khúc mắc của nàng, cười nói: “Cô không cần nói dối lừa y. Lời nói dối dễ lấp liếm vậy sao, cô là người trung hậu, loại chuyện đó cô không làm được. Thời gian qua, những việc đã trải, những khổ nạn của cô, cô cứ theo chân tướng nguyên bản mà cho y biết là được. Những người kể chuyện đó càng kể càng khó tin, chẳng qua là họ vì tranh đoạt việc làm ăn, tùy tiện thêm thắt tình tiết mà thôi, liên quan gì đến cô? Nếu cô thật muốn nói lời những người kể chuyện này nói toàn là thật, đó mới là phiền toái. Lời thật cho biết vốn là tốt nhất, chỉ là, những lời ta giao lại cho cô hôm nay, cô cũng nhất thiết không thể lộ ra một chữ. Nhớ kỹ, nếu muốn phu thê ân ái, một đời không lo, thì vĩnh viễn đừng nhất thời mỡ lợn mờ lòng, đi chơi trò thẳng thắn cho biết gì đó.”
Nàng chỉ ngây ngốc gật đầu. Nàng chỉ là một thôn nữ đơn giản, nàng chỉ yêu người kia. Chỉ cần nàng có thể kiên trì không lừa y là được. Về phần những chuyện gần đây phát sinh bên cạnh này, quá mức phức tạp, nàng không hiểu. Nàng ăn nói vụng về, vốn cũng đã nói không rõ ràng lắm, vốn cũng không phí tâm đi giải thích với người nọ.
Sau khi cố ý rải những truyền kỳ cố sự này, Khúc tiên sinh lại mệnh nàng đi khắp nơi hỏi thăm tăm tích Hà Dũng, nhưng nhất định không đến phụ cận phủ đô đốc Giang Lăng, chỉ bảo nàng đi nơi nơi hỏi không mục đích, thường xuyên khóc lóc thảm thiết bên đường, cõng con đi từ sớm đến tối muộn, có khi hài tử đói quá khóc lóc, nàng luống cuống tay chân mà vỗ về chăm sóc, bộ dáng quả thật đáng thương đáng tiếc.
Mà Hà Dũng rốt cuộc trong lúc vô ý đã nghe được câu chuyện trong trà quán, kinh hoàng không hiểu, kinh sợ không chịu nổi, túm tiên sinh kể chuyện bên đường mà hỏi ngay.
Sau đó, ngày nào đó, Hà Dũng lại trong lúc vô ý nghe người nói đến, một người rất giống Hà Tú Thư, đang ở đầu đường mà tìm người nơi nơi, lập tức vui mừng như điên, kích động vắt giò lên cổ chạy về ngã tư đường đó.
Nhưng mà, hắn lại luôn không có vận khí, luôn lần lượt lỡ mất như vậy. Mỗi lần khi hắn nghe tin chạy đến nơi nào đó, nàng luôn vừa rời khỏi, chỉ để lại hắn, nghe người qua đường giải thích nàng bi thương vô trợ như thế nào, một mình ôm một hài tử thê lương, ở đầu đường náo nhiệt khóc lóc không dứt như thế nào.
Sau vài ngày, Hà Dũng rốt cuộc nghe được địa chỉ chính xác của họ, liều mạng chạy đến. Lúc xa xa nhìn thấy cửa viện, lại thấy trước cổng đậu ba chiếc xe ngựa, đám đầy tớ già đang vận chuyển hành lý. Mà người hắn nhớ nhung đã lâu kia, cõng con đang định bước lên xe ngựa.
“A Tú!”
Hắn kích động khủng hoảng, sợ nàng lại rời hắn mà đi, không nơi truy tìm. Chạy tới mấy bước, ngã hai lần, rốt cuộc mới bổ đến trước người Hà Tú Thư.
Hà Tú Thư cũng bổ về phía hắn. Hai người ôm chặt lấy nhau, ôm đầu khóc nức nở.
Phong Kính Tiết đỡ Lư Đông Ly, ở ngoài vài bước nhìn một màn này, trong lòng đắc ý, chỉ cảm thấy viên mãn vô cùng.
Giờ này khắc này Phong Kính Tiết vẫn chưa biết vì một màn này, cái giá họ sắp phải trả sẽ đắt đến thế.
Nhưng cho dù là về sau, y vẫn không hề bởi vậy mà hối hận. Có một số việc cho dù phiền toái, cho dù biết rõ là cái giá rất đắt, ngươi chung quy cũng vẫn không thể không làm.