“Không phải hắn? Không phải hắn thì còn ai?” Phong Kính Tiết lấy làm kỳ quái: “Trừ hắn ra, ngươi sẽ còn vì một vết thương trên mặt ai mà nhọc lòng?”
Phương Khinh Trần liếc một cái: “Được rồi, ta không hỏi được à?”
Phong Kính Tiết lại cười: “Được rồi, không hỏi ngươi. Chỗ bị thương có nghiêm trọng không? Bị thương bao lâu rồi?”
“Không nghiêm trọng lắm, đơn giản bị thương da thịt thôi. Chỉ là hơi sâu, lúc ấy da cũng bị lật lên, đến bây giờ xấp xỉ nửa tháng rồi, Ngự y đã xem, thuốc tốt nhất trong cung cũng bôi rồi, nhưng dấu vết vẫn đặc biệt rõ ràng.” Phương Khinh Trần đang nói, đột nhiên phát hiện mình gần đây quả nhiên dường như hơi bị rảnh.
“Nói vậy, mô liên kết với mỡ nhất định bị thương rồi. Bên miệng vết thương có trơn phẳng không? Là cắt bị thương hay là xé rách? Có thương đến cơ không? Miệng vết thương là mở ra theo hướng cơ, hay là cắt ngang cơ…”
Phương Khinh Trần không nói, Phong Kính Tiết bất đắc dĩ bảo: “Nếu như có ta ở đó, tất nhiên là có thể giúp y chữa khỏi mà không thấy dấu vết. Nhưng hiện tại ngươi chỉ nói hai câu để ta phán đoán thương thế, hơn nữa thời gian bị thương cũng qua lâu như vậy… Ta không thể cam đoan trăm phần trăm. Ta cho ngươi một phương thuốc, ngươi ghi nhớ, bảo Ngự y tự mình thí nghiệm vài lần, căn cứ tình huống, thêm bớt dược vật nhá.”
Phương Khinh Trần uể oải ừ một tiếng, không chút để ý mà nghe Phong Kính Tiết nói rõ liều lượng cách chế, phương pháp sử dụng.
Kỳ thật y vốn hy vọng Phong Kính Tiết có linh đan diệu dược, phương thuốc gì đơn giản, y nghe xong về phân phó một tiếng, bảo người đi làm là được, ai biết Phong Kính Tiết lại tràng giang đại hải, mấy chục loại dược thảo dược thạch, còn có cả tá những mục chú ý, y nghe mà đau cả đầu. Sớm biết phiền toái như vậy, chuyện này y mới chẳng thèm quản!
Chỉ là đã hỏi ra, y dù sao cũng không tiện bảo Phong Kính Tiết đừng nói, chỉ đành ừ ừ à à làm bộ lắng nghe. Kỳ thật một chữ cũng chẳng nhớ đàng hoàng.
Phong Kính Tiết nói xong chuyện phương thuốc, đợi hồi lâu lại không nghe thấy y đáp nửa câu, mới kỳ quái gọi: “Khinh Trần?”
Phương Khinh Trần bên kia lại ừ một tiếng. Sau đó lại là rất lâu không có động tĩnh.
“Ê, Khinh Trần, ngươi nghĩ gì đó? Vừa rồi ta nói ngươi rốt cuộc có nhớ không?”
“Nhớ rồi.” Phương Khinh Trần vội vàng cười gượng đôi tiếng, chuyển đề tài: “Ta vừa rồi đang nghĩ, ngươi mấy đời trước kia làm trung thần kết cục cũng chẳng ra gì, tại sao lại chưa từng nghe ngươi oán giận.”
Phong Kính Tiết sửng sốt một lúc, mới phì cười: “Lão đại, ngươi cho là ta giống ngươi, mỗi ngày đều rảnh như vậy hả!”
Phương Khinh Trần khẽ hừ một tiếng, lời này ý gì, làm như trên đời này chỉ có mình y là người hẹp hòi vậy, “Nếu người phụ ngươi không phải Hoàng đế của ngươi, mà là Lư Đông Ly của ngươi, ngươi còn có thể nói mát nhẹ nhàng như vậy không?”
“Của ngươi của ta cái gì, ta nói Khinh Trần, ngươi bị Trương Mẫn Hân tẩy não rồi hả?”
“Đừng lảng tránh, trả lời chính diện cho ta!” Phương Khinh Trần hơi cáu.
Phong Kính Tiết không chút do dự, lập tức đáp: “Đông Ly sẽ không phụ ta.”
Phương Khinh Trần không đồng ý: “Ta nói là nếu!”
Phong Kính Tiết ngữ khí bình tĩnh lại đáp: “Không có nếu, Đông Ly sẽ không phụ ta.”
Phương Khinh Trần bắt đầu nghiến răng. Lời gì đây, ngữ khí gì đây, tiểu tử này, nhất định là cố ý muốn chọc giận y.
“Ngươi sao vậy. Đột nhiên lại hỏi chuyện này?” Trong lời nói của Phong Kính Tiết có sự quan tâm chân thành, Phương Khinh Trần lại không thèm cảm kích: “Không sao, chỉ tò mò thôi.”
Lần này đến phiên Phong Kính Tiết trầm mặc. Hồi lâu, y rốt cuộc mới mở miệng nói: “Khinh Trần, rất lâu về trước, ta và Tiểu Dung nói đến ngươi, đều cảm thấy, cùng với nói ngươi độc ác tàn nhẫn hơn chúng ta, còn không bằng nói ngươi chưa học được tự bảo vệ. Vùi trong oán hận bất bình của những sự tình đó, không khoái hoạt còn không phải là chính ngươi? Vì để người khác chịu khổ, liên đới bản thân cũng phải liên lụy, đây… không thông minh.”
Nói đến đây, Phương Khinh Trần làm sao còn không biết Phong Kính Tiết đã phát hiện khúc mắc của mình, tự nhiên không chịu tiếp tục đề tài này nữa: “Không rảnh nghe ngươi nói đạo lý lớn đâu. Thuận tiện thông tri ngươi một chút, Địch Nhất khả năng sẽ đi tìm ngươi đó.”
“Cái gì?”
“Hắn vừa tới làm phiền, ta thuận tay đẩy hắn cho ngươi với Tiểu Dung.”
“Ngươi… Ngươi… Tiểu Dung ẩn trong dân gian, ta cũng là tái thế làm người. Làm gì bắt người ta phí hàng loạt thời gian *** lực đến tìm chúng ta? Ngươi rõ ràng biết chúng ta ai cũng không thể mạo hiểm làm cho *** thần A Hán bị thương mà đi gọi y tỉnh lại.”
“Ta không nghĩ cách đẩy, họ sẽ bám dính ta không buông. Tiểu tử kia lại còn dám uy hiếp ta, nói phải vạch trần chân tướng, nếu không phải nể A Hán, ta đã sớm bắt hắn mất mặt.” Phương Khinh Trần hừ lạnh, tên đần kia, trước mặt y còn dám chơi trò mờ ám, quả là tâm này đáng tru. Có thể để hắn nguyên lành từ nơi này đi ra ngoài, đã là nể mặt A Hán lắm rồi. Vậy y khiến tên kia chạy gãy chân vô ích, lãng phí sinh mệnh một chút, có gì không thể?
Đối với Phương Khinh Trần bụng dạ hẹp hòi, Phong Kính Tiết không còn lời nào để nói.
Phương Khinh Trần cười nói: “Được rồi được rồi. Đừng nói ta không có tình yêu bạn, ngươi vẫn chưa tìm được Lư Đông Ly à? Sao tâm tình không tốt vậy?”
“Tâm tình của ta không tốt?”
“Xì, chẳng lẽ tâm tình của ngươi tốt?” Phương Khinh Trần không đồng ý: “Sau khi chúng ta nối liên hệ, ngươi tổng cộng cười được bao lần? Mỗi lần cười đều nhạt nhẽo, làm bộ làm tịch, nếu nói tâm tình ngươi tốt, trời mới tin.”
Phong Kính Tiết trầm mặc một hồi.
“Không, ta tìm được y rồi.”
“Cái gì!” Lần này là Phương Khinh Trần giật mình: “Không khéo như vậy chứ? Ta vừa tìm ngươi tán dóc, ngươi đã tìm được y? Ha ha ha ha, chẳng lẽ ta là phúc *** của ngươi?” Tiếng Phương Khinh Trần khiến y đột nhiên cảm thấy cực kỳ đáng ghét kia vang trong đầu.
Phong Kính Tiết không nói không rằng chặt đứt liên hệ, mặc xác nguyên chuỗi kêu la đầy ấm ức cuối cùng kia của Phương Khinh Trần.
—
Đương nhiên không thể khéo như vậy.
Phong Kính Tiết tìm đến nơi này, đã rất nhiều ngày.
Rất nhiều ngày qua, y vẫn cứ ẩn thân như vậy, im lặng nhìn lén hết thảy.
Trạng thái của y hiện tại, đại khái gọi là “gần người tình khiếp”? Trước kia khi y liên hệ với Tiểu Lâu, cũng từng nghe Trương Mẫn Hân cười nói đến Phương Khinh Trần trước khi vào Sở kinh, cả đêm bàng hoàng, không thể ngủ được, bộ dáng vừa đáng yêu vừa buồn cười như thế nào. Y lúc ấy cũng cười theo đôi tiếng, khá sảng khoái nghĩ bụng “Ngươi cũng có hôm nay”. Hiện tại, y cười không nổi nữa.
Báo ứng này tới thật là nhanh. Bỏ nhiều tâm lực như vậy, thời gian dài như vậy, y rốt cuộc mới tìm đến nơi này. Nhưng hiện tại rõ ràng cách người nọ đã chỉ trong gang tấc, y lại khó mà bước thêm một bước.
Lúc ấy, y vi quy quay lại nhân gian. Trời đất mênh mông, muốn tìm một người, mà Tiểu Lâu không thể có bất cứ chỉ thị trợ giúp gì, y có thể dựa vào chính là phương vị của Lư Đông Ly ghi nhớ lúc nhìn lần cuối cùng trước khi rời Tiểu Lâu, sau đó một đường bôn ba từ Tiểu Lâu đến Triệu quốc. Khi y đứng ở nơi Lư Đông Ly từng đi qua, thời gian đã qua đi mấy tháng.
Từ nơi đó, Phong Kính Tiết lại một đường bước vào Định Viễn quan, vừa đi vừa hỏi thăm. Y biết Lư Đông Ly không muốn liên lụy người nhà, nhất định sẽ tính toán rời thật xa Triệu quốc. Mà Triệu quốc địa lý đặc thù, trừ ra biển, muốn đi dị quốc tha hương, chỉ có thể băng qua Định Viễn quan.
Mà lúc y rời khỏi Tiểu Lâu, Lư Đông Ly đúng là đi về hướng Định Viễn quan.
Y lúc ấy lòng như lửa đốt, ngày đêm chạy liên tục, chỉ mong mau mau đuổi kịp Lư Đông Ly, căn bản không nghĩ nhiều. Cho đến khi mắt đã nhìn thấy bức tường thành Định Viễn quan hùng vĩ, Phong Kính Tiết mới bỗng nhiên phản ứng lại.
Không đúng, trên danh nghĩa Lư Đông Ly đã là người chết, y tuyệt đối không dám qua Định Viễn quan. Đây là nơi y quá sức quen thuộc, nếu vạn nhất bị lão binh nào nhìn ra thân phận chân thật, đó sẽ là hậu quả gì? Mà Triệu quốc nhiều năm cấm biển, y muốn ra biển, chỉ có thể lén qua. Dưới tình hình mắt y bất tiện, không nói chuyện được, lại thân giấu bí mật kinh thế, muốn đi đường biển cũng là ngàn khó vạn khó.
Cho nên… Tuy rằng Lư Đông Ly chắc chắn không muốn, nhưng y lúc này tất nhiên vẫn đang nản lòng thoái chí mà ở Triệu quốc phiêu bạt tứ xứ.
Phong Kính Tiết rầu rĩ, một người không có mục đích, tùy tiện lang thang, biết đi đâu tìm đây, chỉ bằng mình y mò kim đáy biển, phải mò đến khi nào mới là đáy?
Vốn y vi quy vào đời, không thể dây dưa quá nhiều với người đời nữa. Bản thân y cũng không định phải phiên vân gì, phúc vũ gì nữa, chỉ nghĩ đơn đơn giản giản, lặng lẽ im tiếng mà tìm được người kia thôi. Thế nhưng vừa nghĩ đến đây, y quả quyết vứt bỏ dự tính tự do ngoài trần thế ban đầu, không để ý cảnh cáo của giáo sư Trang, trực tiếp tìm tới thương gia lớn nhất ở bản xứ.
Y cần trợ giúp, y cần thế lực, cần nhân mạch.
Năm đó y bồi dưỡng một nửa thần thoại thương nghiệp của Triệu quốc, vô số đại thương nhân đều là học trò của y. Tài sản, sự nghiệp của những người này, phần nhiều là dựa vào sự chỉ điểm, trợ giúp của y cùng khoản vốn được tặng ban đầu. Những người này, nếu thật sự vặn thành một sợi dây thừng, lực lượng không nhỏ. Chỉ là trước kia, Phong Kính Tiết chưa từng nghĩ chuyện phải lợi dụng lòng cảm ơn của người ngoài với y, chưa từng nghĩ chuyện phải mượn dùng bối cảnh cường đại này, liền thành mạng lưới tình báo quyền thế tiền tài chặt chẽ. Mặc dù có rất nhiều cơ hội, nhưng y chưa từng có ý định thử nghiệm.
Một tổ chức nghiêm cẩn tuy không thể nói, một thế lực rời rạc dù sao vẫn có.
Lúc trước, y từng cùng các ông chủ chưởng quầy các phương ước định mấy ám ngữ, mấy chuyện đã qua, bất cứ người nào tìm tới cửa, chỉ cần báo được những điều này, mọi người nếu còn niệm tình cảm ngày xưa, thì xin dốc sức tương trợ. Y là vì lưu lại đường lui cho Lư Đông Ly.
Năm đó y an bài Vương Đại Bảo và Tiểu Đao sau khi lo việc thế thân chết thay Lư Đông Ly, sẽ đưa Lư Đông Ly đi Đồng Thành gặp thủ lĩnh hành thương Khúc Đạo Viễn, đến lúc đó Khúc Đạo Viễn sẽ tự đem mật tín vẫn gửi lại chỗ mình giao cho Lư Đông Ly. Trong phong thư này, có tất cả những dặn dò an bài đối với mọi việc tương lai, cũng giao tất cả mật ngữ liên lạc cùng hào thương các phương thiên hạ.
Nhưng mà, Lư Đông Ly chưa từng nghe theo an bài của y.
Âm sai dương thác… Vốn y tái thế làm người, dung nhan sớm biến, thân phận đã mất. Một thân một mình, sao có thể dâng một bọt sóng nào nữa. Nhưng ai ngờ, chuẩn bị kiếp trước y lưu cho Lư Đông Ly hiện tại lại là lưu cho chính y.