Đạp lên điện các không một bóng người, xuyên qua trùng trùng điện vũ vắng lặng, trước đại môn tẩm cung, Phương Khinh Trần lại chần chừ một chớp mắt ngắn ngủi như vậy.
Tần Húc Phi dẫn đầu đẩy đại môn, rảo bước tiến vào, mà Phương Khinh Trần thì đi theo phía sau y.
Giường hoa gối mềm màn gấm móc vàng, Sở Nhược Hồng im lặng nằm trên giường, mà Triệu Vong Trần thì ngồi bên giường.
Thấy hai người tiến vào, gã vội vàng đứng dậy.
Ánh mắt Phương Khinh Trần bình tĩnh lại trống rỗng, hết thảy trong điện y dường như đều thu vào đáy mắt, rồi lại dường như cái gì cũng lười nhìn.
Tần Húc Phi lại chỉ nhìn giường hỏi: “Thái thượng hoàng ra sao?”
“Thái thượng hoàng đã tỉnh, bệ hạ ngài không tìm bộ xương, cũng không nổi điên, chỉ là…” Triệu Vong Trần cúi đầu, hơi ngập ngừng: “Ngài cứ nằm yên lặng như vậy, ta cởi đồ, thoa thuốc giúp, ngài đều không có phản ứng, đến cả khi ta nối xương giúp, ngài cũng không kêu đau, vô luận ta kêu như thế nào, nói như thế nào, ngài đều không để ý, vừa rồi ta thử cho ngài uống chút nước, đưa đến bên môi, ngài cũng biết uống, nhưng mà… giống như… là vô ý thức…”
Tần Húc Phi khẽ nhíu mày, đi đến trước giường, cúi đầu nhìn nam tử tái nhợt ốm yếu, lẳng lặng nằm trên giường kia, hắn mở to đôi mắt trống rỗng, trong mắt chỉ có một khoảng trống không, trên thế giới này chẳng còn gì có thể ánh vào đôi mắt hắn nữa.
Tần Húc Phi khẽ thở dài.
Sở Nhược Hồng điên cuồng còn có kỳ vọng, có ký thác, có quyến luyến, biết nói chuyện, biết cười, mà hiện tại cái xác không hồn này trừ biết thở thì còn có gì đây?
“Như thế này tốt lắm, bệnh tình của thái thượng hoàng tốt hơn nhiều, về sau mọi người có thể bớt rất nhiều chuyện, hoàng tộc Sở quốc cũng bớt rất nhiều xấu xí.” Thanh âm của Phương Khinh Trần lạnh lùng gần như vô tình.
Đúng vậy, đối với hoàng tộc và tất cả quân thần Sở quốc mà nói, một kẻ đầu gỗ im lặng, nhẫn nhục chịu đựng, không còn có bất cứ chấp nhất gì, vô luận thế nào so với một thái thượng hoàng lúc nào cũng đòi ôm bạch cốt nói chuyện vẫn bớt lo bớt việc nhiều lắm.
Tần Húc Phi lại không thể không hít thật sâu, mới có thể miễn cưỡng kiềm chế sự phẫn nộ bỗng dưng dâng lên.
Y định thần, mới có thể tận lực bảo trì ngữ khí bình tĩnh nói: “Bên ngoài hiện tại tụ tập rất nhiều người, tuy rằng ta đã hạ mệnh lệnh, bảo họ không triệu thì không thể vào, nhưng dùng danh hào của ta, chỉ sợ không ngăn được Sở thần lâu lắm. Xin Phương hầu cân nhắc một chút, việc này làm sao nói với người ngoài, làm sao kết thúc.”
Sau đó cũng không chờ Phương Khinh Trần đáp lời, y đã quay mặt qua hỏi Triệu Vong Trần: “Ta bảo ngươi tìm quần áo giúp ta, có tìm chưa?”
Triệu Vong Trần tự nhiên là không dám nhìn thẳng Tần vương gia ngực trần, chỉ đỏ mặt, hai tay dâng chiếc ngoại y cởi xuống từ trên người mình đã gấp đàng hoàng ở bên cạnh: “Đây… Ta… Quần áo của ta không rộng lắm, Vương gia khả năng không mặc được.”
Triệu Vong Trần vốn là một đại hài tử, vóc người chưa lớn hẳn, mấy tháng nay lại vẫn bị Phương Khinh Trần dạy dỗ, thật sự không thể thêm bao nhiêu thịt, quần áo của gã Tần Húc Phi dáng người vạm vỡ quả thật là không thể mặc được.
“Ta là muốn ngươi giúp ta…”
“Nơi này… Quần áo, ta không dám chọn cho Vương gia.”
Trong cung này trừ thái thượng hoàng thì là thái giám, quần áo của ai Tần Húc Phi có thể mặc thích hợp?
Tần Húc Phi bật cười: “Ta nào có chú ý nhiều như vậy, việc gấp thì tùy cơ ứng biến, ta ngẫu nhiên mặc quần áo của hạ nhân thì có tính là gì.”
Triệu Vong Trần thấp giọng nói: “Vương gia không phải là người dung tục, nhưng hiện tại bên ngoài đã vây đầy những thành viên quan trọng của Tần Sở, nếu như Vương gia mặc quần áo thấp hèn hiện thân trước mọi người, chỉ sợ là không ổn.”
Tần Húc Phi lại chưa từng ngờ tới gã nghĩ chu đáo đến vậy, thoáng kinh ngạc mà nhìn gã một cái, bên tai chợt nghe Phương Khinh Trần tựa tiếu phi tiếu nói: “Vương gia, vóc người hai ta trái lại không sai biệt lắm, nếu như không ngại, ngoại bào của ta có thể cho ngài mượn khoác.”
Nhưng Tần Húc Phi lại không muốn mặc chung một bộ quần áo với y, ra ngoài diễn vở Tần vương gia Phương hầu gia thân mật khăng khít, hợp tác vui vẻ kia, hỏi nhàn nhạt: “Nơi này không phải có một y quan sao?”
Triệu Vong Trần trước mắt sáng ngời: “A, đúng vậy, quần áo của y quan khá lớn, Vương gia hẳn là có thể mặc được, bây giờ ta sẽ đến dược phòng, giúp Vương gia lấy thuốc trị thương và…”
Tần Húc Phi tùy ý khoát tay: “Các ngươi chăm sóc thái thượng hoàng đi, tự ta có thể xử lý.”
Y quay người nghênh ngang ra khỏi điện, đợi khi không còn thấy bóng, Phương Khinh Trần mới thoải mái nói: “Ngươi cũng ra ngoài.”
Triệu Vong Trần thoáng sửng sốt, nhẹ giọng nói: “Sư phụ.”
Gã không thường gọi Phương Khinh Trần là sư phụ, nhưng mỗi lần gọi, Phương Khinh Trần dù sao sẽ nể mặt vài phần.
Nhưng lần này Phương Khinh Trần chỉ lặp lại một lần nữa: “Ra ngoài!”
Triệu Vong Trần cúi đầu, đi tới trước cửa, lại do dự một chút, quay người cắn răng nói: “Sư phụ, thái thượng hoàng ngài…”
Phương Khinh Trần nhìn gã một cái, ánh mắt lạnh băng khiến toàn thân Triệu Vong Trần run lên, gã không dám nói gì nữa, rảo bước đi ra ngoài, còn với tay cẩn thận đóng đại môn thay y.
Trong tẩm cung, chỉ còn lại y và hắn.
—
Tần Húc Phi mặc dù không phải là danh y gì, nhưng ở lâu trong quân, mấy việc thoa thuốc cầm máu rồi băng bó này, đã làm quen ngõ quen đường, đến dược phòng, y tìm được một kiện y bào rộng nhìn qua có thể khoác lên, cũng không lập tức mặc vào, trước tiên tự ngồi xuống tẩy rửa thoa thuốc cho mình.
Mới xử lý được mười mấy vết thương, ngoài cửa lại có người nhẹ giọng gọi: “Vương gia, có cần ty chức giúp?”
Tần Húc Phi đầu cũng chẳng quay lại hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Triệu Vong Trần thấp giọng nói: “Sư phụ đuổi ta ra, ta lại không dám đi ra ngoài cung, sợ bị những người khác vây quanh truy hỏi, cho nên bèn đến chỗ Vương gia xem có chuyện gì có thể làm không?”
Tần Húc Phi mỉm cười, không hề định qua quấy rầy Phương Khinh Trần, Phương Khinh Trần vì Sở Nhược Hồng, có thể nói là không tiếc hết thảy, vì Sở Nhược Hồng, y từng dốc sức gạt bỏ ý kiến của mọi người, gánh trùng trùng áp lực đề xuất suy nghĩ liên hợp chấp chính trước giờ chưa từng có này, hiện tại y thậm chí lại không để ý nguy hiểm, phát điên đến mức dùng phương pháp này để cứu hắn, hiện giờ cứu trợ thất bại, Phương Khinh Trần còn sẽ vì Sở Nhược Hồng mà làm gì đây…
Tâm tư Tần Húc Phi bỗng nhiên ngưng lại, tay cầm thuốc đang định thoa lên vết thương liền ngừng giữa không trung.
Phương Khinh Trần còn sẽ làm gì vì Sở Nhược Hồng? Phương Khinh Trần còn sẽ làm gì vì Sở Nhược Hồng??? Y đứng bật dậy, động tác kịch liệt, dọa Triệu Vong Trần nhảy dựng.
Sau khi dốc hết toàn lực rốt cuộc mới có thể nhìn thấy hắn, bảo hộ hắn, lại phát hiện hết thảy đều không có ý nghĩa, sau khi đánh bạc tính mạng cứu giúp, lại vẫn thất bại triệt để như thế… Phương Khinh Trần… Còn sẽ làm gì vì Sở Nhược Hồng!
Tần Húc Phi sắc mặt xanh xám, một phen kéo xiêm y, tùy tiện khoác lên người rồi xông thẳng ra ngoài.
Triệu Vong Trần bản năng muốn đi theo, lại thấy Tần Húc Phi quay người như gió xoáy, ánh mắt có phần hung ác: “Cho dù ngươi là đồ đệ của Phương Khinh Trần, nếu ngươi không muốn chết, cứ chờ ở đây đừng di chuyển cho ta!”
Triệu Vong Trần sửng sốt, bị vẻ mặt đáng sợ này của y dọa cho cái chân vốn đã bước ra một bước vội rụt về, gã ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, nhìn Tần Húc Phi xông thẳng đến tẩm cung như phát rồ!
—
Phương Khinh Trần lẳng lặng đứng trước giường, nhìn người ánh mắt trống rỗng, chỉ đần độn nhìn phía trên kia.
Phương Khinh Trần có thể mỉm cười bao dung bảo hộ kia đã chết đi, Sở Nhược Hồng đồng dạng sẽ cười ỷ lại tin tưởng kia cũng không thể sống được.
Hắn ở ngay nơi này, nhìn y, trong mắt lại chẳng còn y.
Hắn không phải Sở Nhược Hồng năm đó tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ Phương Khinh Trần kia, hắn thậm chí không phải kẻ điên coi Phương Khinh Trần là ma quỷ yêu quái ác ôn ngày trước đó.
Trong mắt hắn, Phương Khinh Trần cùng cái bàn, tảng đá, cái giường, hết thảy hết thảy đều không khác nhau. Không có ai là đặc biệt, không có ai là bất đồng, chẳng ai có thể lưu lại dấu vết trong lòng hắn, chẳng ai có thể kích thích mảy may phản ứng của hắn.
Hắn chỉ là một hoạt tử nhân.
Phương Khinh Trần cười hờ hững.
Khí kình cường đại ngưng tụ trong lòng bàn tay, y mặt không biểu cảm mà giơ tay lên.
Cả đại môn tẩm điện đột nhiên bị lực lượng cực lớn đụng vỡ tan tành, một bóng người nhanh như chớp bay qua đây, khó khăn dùng một tay ngăn chưởng đao y lấy thế lôi đình đánh xuống!
Tần Húc Phi sắc mặt bụi bại, lại nổi lên một trận ửng hồng khác thường, trong lúc nóng lòng không kịp tụ lực đã bị nội thương, lại không lo điều lý khí tức, chỉ dùng ánh mắt nhìn Phương Khinh Trần đầy giận dữ: “Phương Khinh Trần, ngươi không thể làm như vậy!”
“Chuyện của ta, không cần ngươi can thiệp!” Trong thanh âm lạnh băng của Phương Khinh Trần, không có một chút chột dạ.
Trong ảo cảnh, y từng một chưởng đánh nát bóng dáng chính y, hiện tại y đồng dạng có thể một chưởng hạ xuống, làm người trước mắt này không còn tồn tại, chỉ có hết thảy đều không còn tồn tại nữa, trò cười này mới có thể triệt để hóa thành khói!
“Hình như ngươi đã quên, là ngươi chủ trương để ta trở thành Nghị Chính vương của Sở quốc, cũng là ngươi dốc hết sức đẩy y trở thành thái thượng hoàng, đến bây giờ, ta có tư cách can thiệp hay không, ngươi không quyết được!” Tần Húc Phi bỗng phát lực, ngăn tay y, đẩy y ra hai bước, bản thân ngăn trước sạp ngự.