Tần Húc Phi chợt ngừng bước, nơi xa người nọ lập tức sinh cảm ứng, quay đầu trông lại, cười thong dong.
Không biết y bởi vì nhìn thấy là mình cho nên quyết định mỉm cười, hay là đã quen dùng vẻ tươi cười nhìn như tiêu sái này để đối mặt với mọi người.
Sau nụ cười, loại tịch liêu đó liền tiêu tan. Phương Khinh Trần lại là thong dong tiêu sái, ưu nhã tự tại, thoải mái bước đến gần, cười hỏi: “Vương gia không ngủ được?”
Đã có phong hào Dực vương và chức vị Nghị Chính vương, nhưng Tần Húc Phi vẫn không quen người khác gọi mình là Vương gia như thế. Cho nên y sửng sốt một chút, mới đáp một tiếng “Ừm”, sau đó hỏi lại: “Phương hầu thì sao?”
Phương Khinh Trần cười nói: “Gần quê tình khiếp. Rốt cuộc có thể trở lại kinh thành, mắt thấy Sở quốc phân loạn có thể quay về nhất thống, trong lòng ta tự nhiên là kích động, làm sao còn ngủ được.”
Tần Húc Phi cố định nhìn y, nói từng chữ: “Gần quê, hay là gần người? Phương hầu tâm loạn khó ngủ, thì ra không phải vì thái thượng hoàng.”
Phương Khinh Trần ngay cả lông mi cũng không rung rinh, chỉ ý vị khá sâu mà nhìn Tần Húc Phi, chờ y nói tiếp.
Tần Húc Phi bình tĩnh nhìn Phương Khinh Trần thần sắc hoàn toàn không mảy may biến hóa: “Nếu lúc trước ta đồng ý cùng ngươi trao đổi con tin, liệu sẽ còn hiệp nghị ngươi và ta liên hợp chủ chính Đại Sở hiện giờ? Một phen chính sách xưa chưa từng có này, chẳng lẽ không phải bởi vì ngươi muốn sớm ngày gặp lại y, bảo vệ y.”
Phương Khinh Trần mỉm cười, mọi người đều biết y rất coi trọng Sở Nhược Hồng, nhưng Tần Húc Phi lại là người đầu tiên dường như ý thức được y để ý Sở Nhược Hồng tới trình độ nào. Ngày đó quả quyết cự tuyệt, tối nay hỏi thẳng lòng người, người này trong tối đã làm bao nhiêu công khóa bí mật, mới có ngờ vực xác định như vậy.
“Tình nghĩa giữa ta với thượng hoàng thiên hạ đều biết. Năm đó khi quân thần chúng ta quen biết, ta hàn vi, y cũng sa sút. Chúng ta bao nhiêu năm tin nhau giúp nhau, mới có chuyện y đăng cơ làm đế, ta quyền khuynh một thời về sau. Nếu không phải một phong thư của Vương gia lúc trước, ta và thượng hoàng, biết đâu hiện tại vẫn quân thần hiểu nhau như cũ. Ta bận tâm thượng hoàng, vốn là nên. Chỉ là nếu nói quyết nghị lợi quốc lợi dân này thuần vì một mình thượng hoàng, Vương gia không khỏi quá coi thường Khinh Trần.”
Y ở đây mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, ra vẻ không quan tâm, thuận tiện lại nói ra chuyện lá thư năm đó, khiến Tần Húc Phi đúng lúc áy náy một chút.
Nếu là bình thường, nhớ tới việc hãm hại năm đó, Tần Húc Phi ít nhiều sẽ có chút hổ thẹn, nhưng lúc này nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh vờ như vô sự của Phương Khinh Trần, thế là nhìn gì cũng thấy ngứa mắt: “Hôm nay ta yết kiến bệ hạ, chứng kiến cũng bất quá một thiếu niên vô trợ, cũng thấy không đành. Y và thiếu niên không chỗ cậy nhờ giữa cung vũ năm đó có gì bất đồng? Năm đó Phương hầu đã có thể xúc động bảo vệ một vương tử vô thế, vì sao hôm nay lại không thể thương hại y, ngược lại phải vì một người phụ mình đang sa trong tay địch thủ, đem đại hài tử vô tội này lên hỏa lò mà nướng?”
Đây đã là không hề cố kỵ mà đem cái gọi là thể diện huy hoàng nhất trong liên hợp triều đình chính thống, xé toang tất cả. Phương Khinh Trần nhíu mày, mặc dù các binh sĩ khác đều rất thức thời, vừa thấy hai đại nhân vật tụ lại một chỗ là mau chóng trốn được bao xa thì hay bấy xa, nhưng ngươi cũng không thể nói trực tiếp như vậy chứ.
Bênh vực kẻ yếu như vậy, là vì cái gì? Tần Húc Phi không phải một người nghĩ sâu tính kỹ, vậy thì sự xúc động nhất thời tối nay đây chỉ là không lý do, bất quá, nguyên cớ lại là gì đây.
“Ta không phải thần tiên, ta không có khả năng đồng thời bảo vệ lợi ích của mọi người. Ta và ngài đều như nhau, đều đang vì đại đa số mà hy sinh thiểu số.” Y rất đỗi bình tĩnh mà kết luận hết thảy, trong lúc hữu ý vô ý đã nhãng qua khác biệt quan trọng là Tần Húc Phi hy sinh chính là bản thân mà y hy sinh chính là người khác.
Tần Húc Phi từng điều tra tường tận cuộc đời Phương Khinh Trần, cho nên cũng rất rõ kết duyên đã qua của y với Sở Nhược Hồng. Được rồi, nói trắng ra chính là vị tân hoàng thượng xúi quẩy này vận khí không tốt, không đâm đầu vào lòng Phương đại tướng quân ngẫu nhiên sẽ rất mềm lòng mà khóc một hồi khi mình lạc phách thất ý, cho nên hiện tại chỉ đành trơ trọi một mình ngồi trên long ỷ không có chỗ dựa.
Thế nhưng, nhớ tới thái thượng hoàng còn ở trong hoàng cung ôm bạch cốt phát điên kia, sắc mặt Tần Húc Phi vẫn cứ có chút khó coi. Người kia rốt cuộc có tính là vận may hay không, thật sự cũng rất khó nói.
Y năm đó đối với sự cực đoan tùy hứng của Khinh Trần khi kim điện moi tim đã khá không đồng ý, cho rằng không phải là đạo nhân thần, thậm chí bởi vậy mà không chịu hạ táng cho Phương Khinh Trần. Cho dù là hiện tại, Phương Khinh Trần sống lại, cho dù nghe nói chuyện năm đó kỳ thật y không hề có lỗi, một hơi bực bội này vẫn quấn lòng.
Có lẽ là sau lần đối rượu giữa sông, mặc dù hai người vẫn đang là đối thủ hiệu lực cho chủ nhân của riêng mình, vẫn càng từ đáy lòng xem Phương Khinh Trần là tri kỷ bằng hữu. Đi càng gần, càng kính trọng y hơn, để ý cũng càng nhiều hơn. Rõ ràng đã biết tâm y đen lên thật sự là đủ đen, nhưng vẫn cảm thấy y nên là một anh hùng quang minh, vì thế nhìn thấy Phương Khinh Trần làm bộ làm tịch, liền nhịn không được phải bốc khói.
“Vì sao chưa bao giờ hỏi ta tình huống của y.” Tần Húc Phi lạnh lùng nhìn Phương Khinh Trần: “Những năm gần đây, hết thảy y trải qua, ta biết rõ nhất. Mà ngươi, là đã sớm biết, hay là đến bây giờ cũng không muốn biết.”
Phương Khinh Trần im lặng không đáp. Trong Tiểu Lâu, y không xem, người khác nói, y cũng lười nghe. Trở lại nhân gian, y từng tra hỏi an nguy của Sở Nhược Hồng, nơi Sở Nhược Hồng đang ở, nhưng tình hình cụ thể mấy năm nay trải qua, y cũng chưa bao giờ hỏi.
Mọi người đều cho là y nắm rõ hết thảy, nhưng về người kia, những việc trải qua những năm gần đây, kỳ thật y biết ít hơn bất cứ một người tin tức linh thông nào.
“Ngày đó ta phá thành vào cung, nhìn thấy không phải một Hoàng đế, thậm chí không phải một con người…” Thanh âm của Tần Húc Phi trong đêm tối có vẻ thập phần trầm thấp. Y dừng một chút, mới nửa chuyển đề tài: “Ta không định kể công, nhưng nếu lúc trước ta không công kinh thành, nếu y vẫn do đám gọi là thân nhân và thần tử của y chăm sóc, thế thì y khẳng định chẳng thể sống đến khi ngươi quay về tìm y. Lúc ấy ta phái người tắm rửa sạch sẽ cho y, tìm thầy thuốc chẩn trị, đã phát hiện, bởi vì thời gian dài ăn uống không chu toàn, nóng lạnh không người hỏi, và mấy vết thương cũ không được chăm sóc tốt lắm, thân thể y đã suy yếu vô cùng, nói là bách bệnh bộc phát cũng không quá đáng.”
Phương Khinh Trần chầm chậm cúi đầu, ánh mắt yên lặng nhìn dưới chân, hồi lâu mới hỏi: “Như vậy, y hiện tại, có khỏe không?”
“Ta không dám nói đối xử tử tế, nhưng ít ra coi y như một con người, chí ít cho y sống như một con người.” Tần Húc Phi lạnh lùng nói: “Chỉ là với y mà nói, là người hay là quỷ, có lẽ đều đã không khác biệt.”
“Bệnh của y cũng chữa khỏi rồi chứ?” Thanh âm của Phương Khinh Trần nhẹ đến mức phảng phất gió đêm vừa thổi là sẽ im tiếng tan hết.
“Có thể chữa khỏi thì đều chữa khỏi rồi. Nhưng có mấy bệnh đã hạ bệnh căn, không thể khỏi hẳn. Về phần bệnh điên của y…” Tần Húc Phi cười nhạo một tiếng: “Một thái thượng hoàng hai mươi tuổi, bệnh điên này cho dù là chữa khỏi, với y mà nói rốt cuộc là tốt hay không vẫn phải bàn lại.”
Phương Khinh Trần yên lặng không nói. Y thuật thời đại này vốn rất lạc hậu, mà khả năng trị liệu thành công bệnh tật phương diện *** thần càng cực kỳ bé nhỏ, Tần Húc Phi có thể thiện đãi Sở Nhược Hồng là không tồi rồi, không có khả năng đi tìm kiếm danh y thiên hạ cho hắn. Đáp án như vậy, vốn nên nằm trong dự liệu.
Tần Húc Phi bỗng bật cười: “Quên đi, ta nói mấy chuyện này làm gì. Sau khi về kinh, ngươi tự nhiên có thể nhìn thấy y, tự mình đi nhìn đi.”
Y lắc đầu, rốt cuộc nói cũng lười nói thêm câu nữa, cáo biệt cũng không một tiếng, chẳng có lễ phép gì mà quay người bỏ đi.
Phương Khinh Trần chỉ một mực lẳng lặng đứng dưới ánh trăng. Ánh mắt yên tĩnh đến mức phảng phất trời có sập xuống, cũng sẽ không mảy may chấn động, đối với việc Tần Húc Phi bỏ đi, cũng không có bất cứ biểu hiện gì.
Gần người… tình khiếp sao?
Có lẽ thế.
Ngày đó kim điện moi tim, y chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày y lại bị đẩy về thế giới của Sở Nhược Hồng.
Y luôn tuyệt nhiên mà đi, không quay đầu nữa. Bởi vì y không biết, nếu như không thể không mở to mắt, không thể không ngoảnh lại nhìn sự thảm thiết do sự tùy hứng của mình tạo thành, sự kiêu ngạo và quyết tuyệt của mình, liệu có như khói bụi tiêu tan gần hết. Không quay đầu, cho nên mới có thể một lần lại một lần vung kiếm chặt đứt hết thảy. Không nhìn hết thảy kết cục bi thảm nữa, những khổ nạn giày vò do y gây nên ấy, mới dường như thật sự không liên quan đến y.
Thế nhưng lần này, y đã trở lại.
Trước kia, tâm tư của y đặt trên việc làm sao tìm hắn, làm sao cứu hắn, nhưng hiện tại, y phải làm, chỉ là chờ đợi, chờ đợi gặp lại.
Chờ đợi như vậy, không phải quá dài lâu, mà là quá ngắn ngủi. Thời gian nháy mắt đã từ trong tay chảy xuôi đi mất. Phảng phất chỉ một khắc sau, y có thể nhìn thấy hắn.
Khi chưa gặp, dốc hết toàn bộ tâm lực để tìm kiếm, khi chưa tụ, bất chấp sơ suất lớn để tranh thủ hòa bình, đến gần rồi, y lại tình khiếp, lại phát hiện, thì ra mình dường như chưa từng chuẩn bị tốt.
Phương Khinh Trần cười tự giễu. Có gì đáng sợ đâu? Tần Húc Phi không hề bạc đãi hắn, sau khi người Tần công phá kinh thành, trong khoảng thời gian dài như vậy, hắn vẫn nhận được sự chăm sóc cực tốt. Vậy mình không phải đã rất may mắn rồi sao. Tối thiểu lần này trở lại nhân gian, y không cần tận mắt nhìn hình trạng bi thảm nhất của người nọ.
Kỳ thật, cho dù là tận mắt thấy lại thế nào? Việc năm đó, y hỏi lòng không thẹn, lương tâm bình an, không có bất cứ điều gì cần phải áy náy.
Bỗng hơi phẫn nộ, nhưng không biết đối tượng phẫn nộ là mình hay là Tần Húc Phi. Chỉ giương mắt nhìn bóng dáng Tần Húc Phi đang đi xa xa kia, trong ánh mắt liền hiện ra chút tức giận.
“Tự mình hủy lương tâm, còn định trút giận lên người ta à? Nhìn xem, Tiểu Tần là một hài tử chân thật biết mấy, chính trực biết mấy. Cũng chỉ có cậu, mới hạ được âm mưu ám toán nhẫn tâm đó.” Trong đầu bỗng nhiên vang lên tiếng nói cười đã lâu không gặp kia.
Phương Khinh Trần buột miệng phản bác: “Đúng vậy, một kẻ xâm lược chân thật chính trực biết mấy.”
“Việc này có thể trách y sao? Chúng ta không thể yêu cầu nhân vật lịch sử đạo đức cao độ vượt qua lịch sử đúng không.” Trương Mẫn Hân tựa tiếu phi tiếu nói: “Y thật sự đang tính toán cho những người dưới quyền mình, cũng tận lực không làm hại người Sở, nhưng cậu thì sao, mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, đào một cái hố lớn như vậy cho người ta nhảy.”
“Hố gì, ta chỉ đem tôn chỉ của hiệp nghị nói cho y biết, chẳng hề dùng miệng lưỡi hứa hẹn thấu trời, nêu ra những chỗ tốt để thuyết phục, y cũng là tự mình bình tĩnh nhìn rõ hết thảy được mất, mới đồng ý. Được mất do mệnh, hai bên hiểu lòng nhau, thành bại đều không có gì đáng oán hận.” Phương Khinh Trần đáp không chút chột dạ.
“Y? Y tối đa có thể nghĩ đến cậu về sau sẽ mất quyền lực y, hiện tại y tám phần còn đang một sương tình nguyện thay tất cả Tần quân trù tính đại kế mười năm kìa. Y muốn, chẳng qua là các huynh đệ của y có thể sống tốt ở Sở quốc. Nào biết, cậu lại tính toán…”
Phương Khinh Trần nhướng mày cười nhẹ: “Sắc nữ, biết rõ ràng như vậy? Có phải gần đây cô chuyên môn nhìn chằm chằm ta bên này, vấn đề của người khác cô đều không quản nữa? Tiểu Dung, A Hán, Kính Tiết thì sao, cô đều không quan tâm nữa.”
“Đâu có cách nào, đường không bằng, có người đạp bằng, sự không công bằng thì tôi phải bênh vực lẽ phải. Huống chi nam nhân vừa đẹp trai vừa có bản lĩnh, vừa một thân chính khí như Tần Húc Phi, thật sự khiến người ta không thể không manh a a a. Hơn nữa, hiện tại không phải cậu bên này đang náo nhiệt sao? Tôi đang buồn chán lắm…”
Phương Khinh Trần cười nhạt hỏi: “Bọn họ bên kia không phát sinh chuyện gì?”
“Còn có thể thế nào? A Hán đang ngủ, Tiểu Dung đang ăn uống miễn phí, Kính Tiết đang tản bộ. Vốn tên Tiểu Dung này một đoạn thời gian trước làm bà mối hăng say vô cùng, còn rất thú vị. Nhưng trình độ làm mối thật là thảm không nỡ nhìn, hơn nữa mỗi lần “làm” đều là cùng một đường, lặp lại cũng hơn bảy tám lần, cậu ta không phiền nhưng tôi phiền. Kính Tiết sao, người còn chưa tìm được, tin tức lại ít nhiều đã nghe ngóng được…” Thanh âm của Trương Mẫn Hân bỗng đầy ý cười: “Kết quả là làm tên này buồn bực.”
Khinh Trần kinh ngạc: “Nghe ngóng được tin tức còn buồn bực?”
“Hảo bằng hữu thân ái kia của cậu ta đã cưới một lão bà khác. Cậu thấy cậu ta nghe xong có buồn bực không.” Thanh âm quả thực có chút vui sướng khi người gặp họa.
“Không thể nào?” Phương Khinh Trần lại buột miệng ra tiếng. May mà lúc này bốn phía không có người, không ai chú ý y lỡ miệng.
Ghi chép mô phỏng của Phong Kính Tiết y cũng có biết. Lư Đông Ly đã hai bàn tay trắng, lại thân thể tàn tật, dưới tình huống như vậy còn có thể cưới một lão bà nữa? Thật đúng là kỳ quái.
“Sắc nữ, có phải là tin nhảm không thật, hoặc có nội tình gì khác, cô nên trực tiếp thông báo với Kính Tiết.”
“Thông báo cái gì? Cho dù là mô phỏng chính thức, trừ phi là tin tức không chút tương quan với người đó, nếu không sẽ không cho phép lộ ra, bằng không đã giảm bớt độ khó của bài mô phỏng, huống chi, Kính Tiết hiện tại là trốn học, chúng ta lấy bất cứ hình thức gì tiến hành trợ giúp cậu ta, đều có thể liên quan đến xử phạt vi quy.”
Lời nói trái lại rất có lý, nhưng Phương Khinh Trần thủy chung cảm thấy không thích hợp. Nội dung quy củ là của nhà trường định, tuân thủ hay không lại là chuyện của học sinh. Từ xưa đến nay, có học sinh trường nào không làm chuyện lợi dụng sơ hở phá lệnh cấm kia đâu? Trương Mẫn Hân có nhìn thế nào cũng chả phải loại trẻ ngoan theo quy theo củ!
“Cô muốn nhân cơ hội coi náo nhiệt chứ gì!”
Trương Mẫn Hân chỉ cười: “Dáng vẻ buồn bực của Kính Tiết dễ thương lắm, coi nhiều một hồi có gì không tốt?”
“Xì, Lư Đông Ly chỉ cưới vợ, lại chẳng phải lên đoạn đầu đài, việc này có gì đáng buồn bực.”
“Khinh Trần ơi Khinh Trần, may mà cậu một đời một đời đàm luyến ái, sao trì độn quá vậy.”
“Thôi, đem so với loại quái vật khủng bố chỉ cần hai sinh vật giống đực cách nhau trong vòng ba thước là có thể suy nghĩ không dứt nhà cô, thiên hạ có người không trì độn sao?” Phương Khinh Trần cười nói: “Thời gian liên hệ của cô với Kính Tiết tháng này có còn không? Giúp ta hỏi thử y gần đây có rảnh không?”
“Cậu đừng trông chờ nữa. Thứ nhất, thời gian trò chuyện của tôi với cậu ta tháng này dùng hết rồi. Muốn hỏi phải đợi tháng sau. Thứ hai, cho dù tìm cậu ta, cậu ta cũng nhất định không rảnh, tâm can cậu ta còn chưa tìm ra kia, nào chịu đến giúp cậu. Thứ ba, cho dù cậu ta rảnh, cũng vô dụng thôi. Mặc dù cậu ta là thần y, nhưng cậu ta học được không phải trị thương thì là trị bệnh tật thân thể, khoa *** thần, chưa từng nghe nói cậu ta có học.” Trương Mẫn Hân cười nói: “Hơn nữa, cậu thật sự muốn chữa khỏi cho Sở Nhược Hồng sao? Y tỉnh táo lại, với cậu mà nói cũng không nhất định là chuyện tốt.”
Phương Khinh Trần nói vẻ không vui: “Những điều đó không cần cô nhọc lòng, dù sao tháng sau vừa đến, cô lập tức gọi người giúp ta.”