Bóng đêm vắng vẻ trống trải, chân trời minh nguyệt *** quang, vì ai đốt đèn chờ nhau.
Có người sóng vai ngồi trên lan can cầu, tiếng nói chuyện cực nhẹ, lại làm đêm này càng trở nên u tĩnh.
“Ta tưởng ngươi còn ở ngoài tám trăm dặm?” Trong thanh âm của Yên Lẫm có chút vui mừng, cũng có chút khó hiểu. Xấp tình báo gần nhất trên tay y còn nói Dung Khiêm đang ở Đằng Thành ngoài tám trăm dặm, sao hiện tại người lại đến trước mắt rồi.
“Đột nhiên hơi nhớ ngươi, bèn chạy về thăm.” Ngữ khí của Dung Khiêm rất nhẹ nhàng.
Mấy hôm trước y còn ở Đằng Thành, chính gặp khánh điển trong thành, chiêng trống vang trời, nói cười vui vẻ. Rất nhiều người cả nhà ra ngoài, xem kịch, đi chợ, náo nhiệt phồn hoa tột cùng.
Khi đó, y ở giữa những nói cười reo vang, nhìn phố dài rộn ràng nhốn nháo, bao nhiêu người có đôi có cặp, bao nhiêu người dắt con, bao nhiêu người cả nhà cùng dạo chơi. Đột nhiên hơi tịch mịch, đột nhiên nhớ đến Yên Lẫm, lập tức giục ngựa về kinh.
Dọc đường, y giục ngựa rất gấp, ngày đêm kiêm trình, ngựa mệt thì dùng khinh công lao đi, đến trạm dịch của triều đình liền dùng lệnh phù công văn, khẩn cấp điều động ngựa tốt nhất, tiếp tục đi gấp.
Bởi vì y đi thật sự quá gấp quá nhanh, thư báo cáo hành trình của y còn chưa tới, người lại đã vào kinh trước.
“Ngươi đã quay về, sao không đến gặp ta, lại ở chỗ này chờ cái gì?” Yên Lẫm hơi không hiểu.
Câu trả lời của Dung Khiêm cũng thoáng có ý cười: “Ta đi đường hơi mệt, dáng vẻ cũng nhếch nhác, chỉ định tắm rửa thay đồ trước rồi gặp ngươi, cũng bảo cung nhân đi truyền lời cho ngươi. Chỉ là nửa đường đụng phải Sử thế tử, để y biết, liền chặn tin tức tới gặp ta trước. Y nói mấy ngày nay tâm tình ngươi không tốt, còn nói nơi này tình cảnh rất tuyệt, bảo ta đến chờ ngươi ở đây, lại để Vương tổng quản dẫn ngươi đến. Nói là cho ngươi kinh hỉ.”
Ngữ khí của Dung Khiêm thong dong mà nhu hòa, kèm một chút quý trọng yêu thích và dung túng. Đủ thấy tuy y cảm thấy Sử Tịnh Viên hơi ẩu tả, nhưng không ảnh hưởng toàn cục nên cũng để mặc.
Yên Lẫm trái lại hơi mặt đỏ tai hồng.
Tình cảnh như thế chợt thấy Dung Khiêm, khoảnh khắc ấy sự vui mừng và ôn nhu trong lòng thật là nói cũng không thể nói rõ. Chỉ là, nghĩ đến bằng hữu tín nhiệm nhất trêu đùa mình như vậy, ngay cả Vương tổng quản người lão thành đáng tin như thế cũng chen một tay theo, không khỏi lại hơi xấu hổ mà giận.
Dung Khiêm hỏi nhàn nhạt: “Ta đã hỏi Tịnh Viên, ngươi vì sự tình gì mà không vui…”
Yên Lẫm sắc mặt ửng đỏ, tạm thời cũng chẳng còn lo được đi ghi hận Sử Tịnh Viên: “Chẳng qua là một chút việc nhỏ…”
Dung Khiêm chỉ nhìn y mỉm cười: “Ngươi nhìn Tần Húc Phi không vừa mắt như vậy?”
Yên Lẫm cảm thấy mặt mình nóng đến mức chừng như phải bốc cháy, mà cố tình y lại không thể bịa lời lấp liếm trước mặt Dung Khiêm, cúi đầu rầu rĩ hồi lâu mới nói: “Ta chẳng qua là hâm mộ y, có thể ở quốc gia của mình cùng tri kỷ cưỡi ngựa bầu bạn, tự tại đi lại thôi.”
“Yên quốc rộng lớn này, nếu ngươi muốn, lại có nơi nào không thể đi? Ngươi không đi, không bỏ mặc mình. Là bởi ngươi không muốn vì khoái ý nhất thời của mình mà tùy ý làm bậy, điều này lại có gì phải xấu hổ. Huống chi…” Dung Khiêm cười, “Ta cũng thường dẫn ngươi ra ngoài mà.”
Hoàng đế không thể tùy tiện đi lung tung, thứ nhất là cố kỵ phương diện an toàn. Tần Húc Phi võ công tốt một mình chạy khắp nơi. Nhưng mà, võ công của Dung Khiêm cũng tuyệt không dưới Tần Húc Phi. Huống hồ Yên quốc đại trị đã lâu, trị an kinh thành cũng rất có thể yên tâm, cho nên thời điểm y ở kinh thành cũng thường xuyên lặng lẽ dẫn Yên Lẫm xuất cung, thoải mái bỏ rơi tất cả thị vệ. Tự tự tại tại rong chơi khắp phố phường kinh thành phồn hoa.
Cũng có khi cùng nhau trèo lên núi cao, sóng vai ôm cả vạn dặm non sông, trong lòng tự tại sinh ra hào tình khoái ý. Cũng có lúc cùng dạo chơi nước biếc, nghe ngư ca vãn xướng, ngắm trời nước một màu, khi gió mạnh chậm rãi thổi đến, lại sinh ra kỳ vọng thuyền nhỏ từ đây trôi đi, thiên nhai tự tại dạo chơi.
Những khoảng thời gian thanh tịnh không bị tục sự quấy nhiễu, không có người ngoài quấy rầy đó, lúc này nghĩ đến, cũng ấm áp vô hạn khoái hoạt vô cùng, nhưng mà…
Yên Lẫm im lặng cúi đầu, nhìn nước gợn dưới chân.
Sông ngự trong cung này tuy đẹp, nói cho cùng cũng là sức người khiên cưỡng mà thành, trong cung cấm sâu thẳm này, không có sự tự tại thanh kỳ của sơn dã, cũng không có sức sống hồng trần dân gian, nhìn bốn phía, non là đắp đá mà thành, nước là ép dẫn đến, bốn phía bất quá là tường cung sâu thẳm, cách trở tầm mắt vốn có thể trông ra vạn dặm này.
Y nghĩ đến quãng thời gian tốt đẹp từng có, khi đó Dung Khiêm nắm tay y, bay vút dưới ánh trăng, đem cung cấm sâu thẳm, quốc chính chồng chất này, ném hết qua một bên.
Người kia dẫn y lên núi, trong lúc lướt đi, tiếng gió gào thét qua tai, sóng vai trên đỉnh núi, ngắm sao sáng gió sớm, trăng thu hoa rơi.
Người kia dẫn y vượt sông, phóng tầm mắt nhìn quanh, không trung trăng sao lấp lánh, ánh từng ngọn đèn thuyền chài trên sóng biếc, chân trời liền ngay gang tấc.
Người kia cũng dẫn y rời khỏi kinh thành, dõi mắt ngắm phong cảnh bốn phía, mấy năm qua, lấy kinh thành làm trung tâm, tất cả thành trì thôn trấn, sông núi nước non trong hai trăm dặm, họ đều đã đi khắp đạp khắp xem khắp. Nhưng xa hơn nữa thì không thể đi.
Tần Húc Phi có thể tìm cho mình lý do đi tuần, lại dùng lý do bản thân võ công đủ cao không sợ ám sát này áp chế những thần tử phái phản đối thế lực không đủ đó. Mà những võ tướng rất có thế lực ấy cũng một người tiếp một người phóng túng Tần Húc Phi, mặc y chạy cả một tháng liền.
Yên Lẫm lại không thể chỉ bằng Dung Khiêm võ công cao cường mà quang minh chính đại, chỉ dẫn một vài chục người đi xa, Yên Lẫm cũng không thể hoàn toàn coi nhẹ khuyên can hợp lý của các trọng thần trong triều.
Mỗi lần xuất cung y luôn lén lén lút lút. Thời gian tối đa cũng là một hai ngày. Dưới tình huống thế này, muốn đi xa là tuyệt không thể. Chỉ có thể nói là phạm vi hoạt động tự do lớn hơn trước kia một chút thôi.
Người so với người, tức chết người, sao có thể không ảo não, không đỏ mắt kia chứ.
Dung Khiêm biết tâm tư của y, cũng không nỡ để sinh mệnh tuổi trẻ tràn ngập sức sống này, cứ bởi vì thân phận đế vương mà chịu trói buộc nghiêm khắc như thế.
“Yên quốc là chế độ mười ngày nghỉ một, khi đến phiên nghỉ ngơi, chúng ta có thể đi xa một chút, còn nữa, thời điểm niên khánh, hoặc là khi đại tiết đại hỉ, theo lệ cũng có quy củ ngưng triều mấy ngày. Khi đó ngươi tìm cái cớ, không tiếp kiến thần tử tôn thất vào chúc, chúng ta lén chuồn ra ngoài, những nơi có thể ngắm có thể đi sẽ nhiều hơn. Nếu ngươi thật sự vẫn muốn đi xa hơn, cách dăm ba năm thỉnh thoảng chính thức đi tuần một lần không phải là không thể. Chỉ cần ngươi thật sự định ngày đi rồi, bất kể ta đang ở đâu, dù sao cũng sẽ về gấp bầu bạn đồng hành với ngươi, những nghi thức phô trương đó, tận lực bớt dùng một chút là được.”
Yên Lẫm trầm mặc một lúc, lắc đầu.
Trong lòng y biết, quan điểm của Dung Khiêm và mình đều là một kiểu. Nước không thể một ngày không có vua, những thiên tai nhân họa đó, những bất trắc ngẫu nhiên đó, sẽ tuyệt không bởi vì ngưng triều mà không xảy ra. Mà một người làm Hoàng đế, đi lung tung khắp nơi, rời khỏi kinh thành thời gian dài, vô luận thế nào đều không thể nói là chuyện tốt.
Nói là thể tra dân tình, tuần tra lại trị, thì càng buồn cười. Một đại đội người hùng hùng dũng dũng như thế, một đường nhiễu dân mà qua, làm sao còn thấy được tình hình thật gì nữa, nếu nói là cải trang vi hành, càng là trò cười chỉ có thể truyền lưu trong kịch. Nhưng mà, rành rành như thế, Dung Khiêm lại vẫn không đành lòng nhìn y buồn bực, rõ ràng là chuyện mình không tán thành nhưng vẫn chịu trái lòng ủng hộ y làm bừa.
“Dung tướng, đôi khi, ngươi quá cưng chiều ta.” Y nhẹ nhàng nói, “Những việc đó, ta chỉ nghĩ thôi, sẽ không thực sự đi làm đâu.”
“Ngươi luôn tự luật tự khổ như vậy, nhiều khi ta chỉ hận không thể cưng chiều cho ngươi hơi ẩu tả chút nữa.”
Ngữ khí của Dung Khiêm có chút đau lòng có chút không muốn, nhưng cũng có loại vui vẻ, kiêu ngạo và hoan hỉ phát ra từ nội tâm đó: “Ngươi hâm mộ sự tự do của Tần Húc Phi, ta thấy y vị tất không hâm mộ ngươi, có thể cử trọng nhược khinh như thế mà quản lý quốc gia tốt như vậy.”
Yên Lẫm lắc đầu: “Không cử trọng nhược khinh đâu, mỗi một quyết định ta đều thập phần thận trọng. Ta thời thời khắc khắc mang theo cái tâm kính sợ hoảng hốt lo lắng để quyết quốc sự, cho nên mới không tùy ý phóng túng mình, cho nên mới biết phải thủy chung cẩn thận không thể phạm sai lầm.”
“Cho nên, ngươi chính là ngươi, y chính là y, làm sao nói là ai hâm mộ ai? Nếu thực cho ngươi đổi với y, để ngươi có được võ công tuyệt thế của y, học y hành sự tùy tính như vậy, ngươi có bằng lòng không?”
Yên Lẫm im lặng. Y là Yên Lẫm thiên tính thâm trầm, vĩnh viễn sẽ không biến thành Tần Húc Phi tâm tính quang minh. Tần Húc Phi có lẽ là anh hùng, thế nhưng trong mắt y, sự khoái ý mặc sức của Tần Húc Phi lại thật sự không phải chính đạo làm thiên tử.
Đồng dạng là hảo hữu chí giao, quyền lực của Liễu Hằng vượt trên Phong Trường Thanh và Sử Tịnh Viên cộng lại. Đồng dạng là đối mặt với công thần, với những võ tướng đồng bào đó, Tần Húc Phi chịu phong thưởng mạnh mẽ, toàn tâm ủy quyền, các thần tử khuyên y đừng hào phóng quá mức, để tránh hậu hoạn, Tần Húc Phi lại luôn cười nói, chỉ nghe nói có quân chủ ngu ngốc ngộ quốc, lại chưa từng nghe nói quân chủ bởi vì thiện đãi thần tử mà ngộ quốc.
Mà Yên Lẫm, bất kể là với trọng thần trong triều, hay với danh tướng trong quân, thậm chí là với thê thiếp và con mình trong cung, đều đồng dạng phải chú ý đạo chế hành, thuật quyền mưu.
Tần Húc Phi có thể nói ra, nếu không phải là nữ tử ta yêu, ta quyết không cưới, lời với quân chủ mà nói là rất buồn cười, rất hoang đường thế này, hơn nữa có thể vẫn không chút dao động tiếp tục kiên trì, mà y thì bất kể cưới vợ hay nạp thiếp, thậm chí đến sinh con, đều luôn phải cẩn thận mưu tính tới lui.
Y hâm mộ Tần Húc Phi, y cũng sẽ thỉnh thoảng cười nhạo sự âm ám lãnh khốc của mình, thế nhưng nếu thực có cơ hội trao đổi, y sẽ tuyệt đối tuyệt đối không đi làm Tần Húc Phi.