[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 374: Ai đi ai ở (mở ra đại kết cục)




Trong Tiểu Lâu, mọi người nhìn nhau bật cười.

Thật sự nói đến thì vụ việc lần này, phần lớn học trò vẫn là người được lợi. Có thể kết thúc hành trình hoang dã này trước thời hạn, sớm ngày trở lại thế giới của mình, đó là cầu còn không được. Nhưng giáo sư Trang làm đạo sư, trái lại khá là thảm.

Có điều, mọi người cũng không lo lắng cho ông lắm. Giáo sư Trang tối đa chỉ có thể xem như dạy học không đủ thành công, cục thời không chẳng thể tìm lên đầu ông, nhiều nhất cũng là bị nhà trường chỉ trích chút thôi.

A Hán hả, tên đó chưng không chín luộc không mềm, đã sớm vang danh bên ngoài, đạo sư bởi vì y mà vô cùng đau đớn, trước giáo sư Trang đã có quá nhiều, thêm ông nữa cũng chẳng có ai cảm thấy kỳ quái. Lần này trở về, nếu không ngoài dự liệu, kiểm điểm đúng là phải viết phải làm, những việc khác… chắc cũng chẳng còn gì đâu.

Triệu Thần cười ha ha: “Đúng vậy, kỳ thật giáo sư mới là người bị hại lớn nhất. Đáng tiếc tiểu tử A Hán này tiêu tan không thấy tăm hơi, chúng ta cũng chẳng thể tóm lại, bằng không giáo sư cứ làm thịt tên Địch Cửu kia cho hả giận, thế nào?”

Giáo sư Trang trừng y một cái: “Em cho tôi là kẻ cuồng sát hay sao?”

Trước kia họ phải giết chết bất cứ người nào biết chân tướng, vô luận người biết chân tướng này có ý đồ và khả năng tiết lộ chân tướng hay chăng, là bởi vì quy định của cục thời không. Hơn nữa cục thời không vẫn luôn bảo trì liên tuyến khống chế với máy tính chủ, giết và không giết thật sự không phải do họ làm chủ.

Mà hiện giờ, cục thời không đã vô lực khống chế cục diện bên này, mà bởi vì thời không loạn lưu, thời không này cũng định trước phải bị vứt bỏ. Thông đạo một khi đóng cửa, giữa hai thời không khó mà liên hệ nữa. Hai bên sẽ không giao thoa ảnh hưởng nhau, cục thời không cũng sẽ chẳng còn không tiếc giá nào, muốn kiên trì nguyên tắc trước kia.

Giết và không giết đều đã không còn ảnh hưởng đại cục, họ cần gì phải nhất định giết một phàm nhân chẳng hề quan trọng.

A Hán cũng biết đạo sư và bạn mình, không ai là người máu lạnh vô tình, cho nên mới dám làm như vậy. Bằng không y gây ra nhiễu loạn lớn như thế, bất cứ một người nào trong Tiểu Lâu nếu thật sự khó chịu trong lòng, muốn giết Địch Cửu trút giận, thì y đã tiêu tan, cũng hoàn toàn bất lực.

Kỳ thật, bao gồm giáo sư Trang, mọi người đều không muốn làm khó Địch Cửu. Hại người không lợi mình, không cần thiết là một chuyện, mọi người ít nhiều cũng đều bằng lòng thành toàn chút tâm nguyện cuối cùng này của A Hán. Có nợ đợi y tỉnh lại rồi tính cũng được, lãi của năm ngàn năm, có thể chậm rãi thu…

Năm ngàn năm… Ôi. Năm ngàn năm sau, chờ A Hán khôi phục lại, nếu biết Địch Cửu vô sự, khẳng định sẽ mặc họ đập bẹp vo viên trút giận. Nhưng nếu biết ai ai ai giết chết Địch Cửu mà y bỏ ra hết thảy cũng muốn cứu… Trời biết sẽ là phản ứng gì. Tinh thần lực của A Hán thật sự quá mạnh. Kinh biến như vậy, một lần là đủ rồi. Nếu lại đến một lần nữa thì làm sao chịu nổi.

Lúc này giáo sư Trang chỉ lạnh lùng lia qua mọi người: “Nếu các em thích mô phỏng như vậy cũng dễ làm thôi. Chờ sau khi về, tôi sẽ thay các em đi phản ứng với nhà trường một chút, để các em lại xếp một ban, lại đến cổ đại thử sống một ngàn năm nữa là được…”

Còn chưa dứt lời, trong phòng đã có vài người đứng bật dậy: “Đừng đừng đừng, giáo sư, tụi em chẳng qua là giỡn chút thôi. Về cổ đại một lần cũng không dễ dàng, tụi em đừng nên lãng phí quá nhiều tài nguyên của xã hội, cũng đừng quá phiền hà cục thời không.”

Giáo sư Trang vừa tức giận vừa buồn cười, nhìn đám người còn ngồi bất động: “Các em…”

Dung Khiêm bỗng nhiên mở miệng: “Giáo sư, nếu chúng ta đều đi hết, vậy A Hán phải làm sao?”

“Tối đa năm ngàn năm, thời không loạn lưu sẽ kết thúc, khi đó trò ấy cũng nên khôi phục rồi. Tiểu Lâu còn, phi thuyền loại nhỏ trong Tiểu Lâu cũng còn. Trò ấy chỉ cần về nơi này là có thể thao tác phi thuyền trở về. Có điều, bởi vì lữ hành thời không chẳng thể nào hai lần trở về một điểm thời gian, cho nên bất kể là chúng ta hay cục thời không, đều không thể phái người quay lại tìm trò ấy nữa. Nếu chúng ta đi hết, đến lúc đó, A Hán tự mình nguyện ý quay về thế giới của chúng ta đương nhiên là tốt, nếu không muốn về, cũng chẳng còn ai có thể can thiệp, khuyên bảo nữa.”

Mọi người đều im lặng.

Cho dù với trình độ khoa học kỹ thuật của họ, cũng không thể hai lần trở về một thời không. Ngay cả họ cố quay lại thời gian này, cũng chỉ là từ điểm thời gian này tiến vào không gian song song khác, mà trong không gian ban đầu này, A Hán vẫn sẽ một mình tỉnh lại, một mình đối mặt với hư không vắng vẻ, một mình quyết định tất cả hành động tương lai.

Phong Kính Tiết than một tiếng: “Thế, Địch Cửu thì sao?” “Trước khi chúng ta rời đi, ném y khỏi Tiểu Lâu là được. Y sẽ tự mình tỉnh lại, mà còn tự dưng được một thân thể khỏe mạnh có thể sống đến trăm tuổi, cũng coi như lời rồi. Bất quá, y sẽ không thể tìm được Tiểu Lâu nữa.”

Phương Khinh Trần cười lạnh lùng: “Đợi năm ngàn năm sau, A Hán tỉnh lại, Địch Cửu sớm cả bụi xương cũng không còn thừa, xem đi, ta bận rộn một vòng toi công, hết thảy vẫn như cũ.”

Giáo sư Trang giận dữ nhìn y một cái, ôi, tên này, cư nhiên không hề có dáng vẻ áy náy vì cục diện trước mắt? Trong lòng có phải còn vì sự tự do tự tại, không bị gò bó, cùng với thoát khỏi luận đề hiện giờ mà cao hứng hơn ai khác.

Đụng phải loại học sinh bình chân như vại này, thật là phật cũng nổi nóng.

“Được rồi, không cần lãng phí thời gian nữa, người muốn đi lập tức theo tôi chuẩn bị rời đi, không muốn đi thì an sinh ở đây năm ngàn năm đi, nhưng các em chớ quên, đây là một thời đại man hoang, càng đừng quên, phương tiện hiện tại năng lượng của Tiểu Lâu có khả năng cung cấp kém xa trước kia…”

Giáo sư Trang cũng không còn lòng dạ nhiều lời với họ nữa, nếu không phải thân là đạo sư, ông phải gánh vác trách nhiệm lập tức dẫn các học sinh có thể dẫn theo đi, quả thực đã muốn phất áo bỏ đi rồi.

Nghe ngữ khí của ông không tốt, mọi người chung quy không thể đùa giỡn nữa, nhao nhao đứng lên, lại vẫn còn mấy người ngồi yên không nhúc nhích.

Ánh mắt giáo sư Trang quét qua mấy học sinh tính tình khác nhau này, trong mắt có kinh ngạc, có bất đắc dĩ, có khó hiểu, cũng có quả nhiên là ngươi, thở dài kiểu sớm biết như thế, một lúc lâu mới nói: “Các em thật sự không muốn đi sao?”

“Thân là đạo sư, tôi tất phải chú ý những người nguyện ý rời đi trước, tôi không thể ở lại trông nom trợ giúp các em, có lẽ các em kỳ thật cũng hận tôi không thể sớm rời đi, không hạn chế các em nữa… Chỉ là… các em thật sự có thể xác định, đây là điều các em muốn sao? Quyết định này một khi hạ thì không thể quay đầu, chính là năm ngàn năm cách tuyệt lưu đày. Năm ngàn năm, các em xác định mình có thể luôn luôn không hối hận, không đau khổ, không truy ức sao? Năm ngàn năm, cho dù các em không chịu được, cũng chẳng còn đường vãn hồi nữa. Đó là năm ngàn năm, đó là khoảng thời gian tuyệt đối dài lâu, không phải khổ nạn trói buộc năm mươi năm, không phải thành tích sẽ tiếp tục ở một thời đại khác, như nửa siêu nhân một lần nữa trở lại, mà là mãi bị trói buộc dừng lại ở thời đại này, mắt thấy bãi bể nương dâu, cả thế giới đều thay đổi, các em lại vẫn không đổi. Bất kể ở thời đại này, thế giới này, có bao nhiêu người và sự các em để ý, cuối cùng họ đều sẽ biến mất, đều sẽ hóa thành khói bụi, mà các em thì vẫn phải cô độc vượt qua năm ngàn năm tuế nguyệt, thế giới này lớn hơn, các em cũng không thể chân chính dung nhập trong đó… Các em, thật sự, muốn ở lại sao?”

Không ai lập tức trả lời ông…

Ai đi, ai ở.

Ai phiêu nhiên mà đi, quay về thế giới của mình.

Ai chấp mê khó bỏ, một mình đối mặt với năm ngàn năm thời gian đằng đẵng…

Giáo sư Trang lẳng lặng nhìn học sinh của mình, đợi quyết định cuối cùng của họ –