Ngoại thành Yên kinh, chỗ không người.
Nơi vừa rồi Phong Kính Tiết và Dung Khiêm hai người đứng, trong phạm vi ba trượng, tất cả cây cối đều đã hóa thành khói, trên mặt đất cũng bằng không xuất hiện một cái hố lớn, mà bốn phía vốn có mấy tảng đá không lớn không nhỏ, lúc này cả mảnh vụn cũng chẳng tìm thấy. Trừ một mảnh đất cháy sém, một cái hố, trong mấy trượng đã không còn vật gì khác.
Toàn bộ thân xác hai người, chẳng những khung xương thân hình đều quy về bụi đất, ngay cả quần áo bội sức cũng đã không thấy dấu vết.
Ngày khác người Yên nếu phát hiện cái hố quỷ dị nơi này, đại khái sẽ chỉ tấm tắc xưng kỳ, nhưng ngoại trừ thời gian trùng hợp, tuyệt đối không tìm được một chút manh mối, mảy may dấu vết, có thể liên hệ kỳ cảnh này chung với Dung Khiêm và Phong Kính Tiết.
Cho dù Yên Lẫm sẽ có hoài nghi, nhưng không có quần áo các vật sót lại, còn sớm biết rõ khả năng của Phong Kính Tiết, y cũng sẽ tuyệt đối không liên tưởng đến bất cứ tai ách bất hạnh gì liên quan tới Dung Khiêm. Tự nhiên cũng không thể biết, thân xác từng vì y mà bị giày vò vô tận kia, đã hóa khói bụi tiêu tan. Mà thần thức từng vây trong thân tàn, không được tự do kia, lại đã viễn hành ngàn ngàn vạn vạn dặm, đầu thân vào giữa Tiểu Lâu, trong Vạn Sơn đã bị san bằng.
Dung Khiêm và Phong Kính Tiết là hai học sinh cuối cùng về Tiểu Lâu, trước họ, những người khác đã lục tục về hết. Chỉ là mọi người đến trước sau, đều còn chưa biết rõ đã xảy ra chuyện gì, toàn ở đó đua nhau hỏi.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Đang yên lành lại động đất? Vạn Sơn sao đột nhiên mất tiêu rồi??”
“Tại sao cảm giác bấp bênh hỗn loạn của năng lượng nơi này mạnh quá vậy?”
“Hở? Sao Tiểu Lâu lại khởi động thiết bị ẩn nấp? Việc này tốn năng lượng lắm đó?”
Đương nhiên, quan trọng nhất là…
“Lâm thời gọi hết chúng ta về, thế thành tích đời này của chúng ta phải tính thế nào?”
Dung Khiêm và Phong Kính Tiết vừa mang thân thể mới đi ra, đã bị sự hỗn loạn này làm đau hết cả đầu.
May mà lúc này giáo sư Trang thấy người đã đến đủ, rốt cuộc đứng ra lên tiếng.
“Yên lặng một chút, yên lặng một chút, mọi người yên lặng nào! Hiện tại mọi người đều đã đến đủ. Tôi có thể giải thích tình huống một lần.”
Ánh mắt Dung Khiêm đảo qua mọi người, bất giác ngạc nhiên ra tiếng: “Còn chưa đến đủ mà, A Hán đâu?”
Giáo sư Trang thở dài một tiếng, sắc mặt rất cổ quái. Phương Khinh Trần lại chợt buông tiếng cười ầm: “A Hán à, y ở ngay đây, chỉ là chúng ta hiện tại đều không nhìn thấy y thôi.”
“Y ở chỗ nào?” Phong Kính Tiết cũng nhíu mày hỏi.
Phương Khinh Trần giơ tay chỉ chỉ lên trên: “Trên trời, dưới đất, trong giây lát, trong hạt cải, nếu ngươi ăn cơm thì y ở ngay trong bát, nếu ngươi…”
Mọi người đồng thời giận dữ trừng y.
Dung Khiêm thở dài một tiếng, ngồi xuống nhẹ giọng nói: “Đừng náo loạn nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, từ từ mà nói.”
Giống như y, trên mặt các học sinh từ các nơi khẩn cấp chạy về Tiểu Lâu, đều hiện ra vẻ mặt cùng kiểu, người người nóng lòng biết rõ ngọn nguồn sự tình.
Dù sao vừa về đến, cả tòa Vạn Sơn vốn che lấp Tiểu Lâu đều bị san thành đất bằng, tất cả cây cối che chắn đều biến mất sạch sẽ. Tiểu Lâu lớn như thế chỉ có thể mở hệ thống ẩn nấp, không tiếc tiêu hao năng lượng cự đại, mới có thể ẩn thân triệt để giữa một vùng trống trải.
Hiện tại nếu có người từ bên ngoài phóng tầm mắt nhìn qua, trông thấy sẽ chỉ là giữa quần sơn, một dải bình xuyên quái dị, đất đá lởm chởm, cây cối tróc gốc rải rác, nhưng căn bản không nhìn thấy mảy may dấu vết của Tiểu Lâu.
Cho dù là đám thần nhân vượt khỏi thời đại họ, chứng kiến tình hình kiểu này, cũng cảm thấy thập phần kinh hoàng, cực bức thiết muốn biết nguyên nhân, tất nhiên chẳng ai rảnh rỗi đi đùa giỡn đấu võ mồm với Phương Khinh Trần.
Phương Khinh Trần cũng biết chúng nộ khó chọc, nhún vai hậm hực nói: “Tóm lại tên này hiện tại không đâu không có mặt là được.”
Giáo sư Trang cười khổ nói: “Chuyện Tiểu Lâu lần này, toàn là A Hán gây ra. Trò ấy đột nhiên dẫn nổ toàn bộ *** thần lực của mình, bị năng lượng xung kích, Vạn Sơn xem như bị hủy. Tiểu Lâu chẳng còn che chắn tự nhiên không thể không sử dụng thiết bị ẩn nấp…”
Ông còn chưa nói xong, mọi người đã lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tên… tên này cũng quá xằng bậy! Mọi người cứ mặc y à?”
Phương Khinh Trần cười khẽ, Ngô Vũ thở dài, giáo sư Trang xấu hổ ho hai ba tiếng.
Ôi, đương nhiên sẽ không mặc y rồi!
Khi A Hán vừa thúc giục *** thần lực, mọi người trở tay không kịp, vẫn chỉ hoảng loạn phòng ngự tự bảo vệ, chờ sau khi phát hiện ý đồ chân chính của y, cơ hồ đều toàn lực ra tay hòng mong ngăn cản, mà kết quả cuối cùng…
Thật là làm người buồn bực, ngần ấy thầy trò liên thủ, lại không đấu được một kẻ trọng thương. Các học sinh khác thì đã đành, mặc dù thất bại nhưng dù sao mọi người sớm biết *** thần lực của A Hán mạnh hơn xa họ, bại cũng bại đương nhiên, không coi là gì, chỉ tội nghiệp giáo sư Trang sư đạo tôn nghiêm, cảm giác ưu việt và cường đại của người thân là đạo sư đối mặt với học sinh, lần này coi như hủy bung bét.
Thấy mấy người họ đều không nói gì, Trương Mẫn Hân thở dài nói: “Ai chịu để cậu ta làm càn, ai mà không toàn lực ngăn cản…”
Miệng nói, ánh mắt cô lại hung tợn trừng Phương Khinh Trần, biểu tình kia rõ ràng cho mọi người biết, ai kia là chỉ người nào.
“Đáng tiếc, sự cường đại của A Hán các cậu cũng biết cả mà, bọn tôi làm toàn lực, liên thủ đối kháng, kết quả đều uổng phí khí lực, chỉ mệt gần chết mỗi người một cách vô ích thôi.”
Dung Khiêm nhíu mày hỏi: “Tại sao y phải làm như vậy?”
“Tại sao?” Trương Mẫn Hân cười lạnh một tiếng, chỉ Phương Khinh Trần: “Các cậu hỏi cậu ta ấy!”
Mọi người đồng thời tụ tập ánh mắt trên Phương Khinh Trần lần nữa, tuy rằng đám người này đều tứ tán chân trời góc biển, không hề trực tiếp tham gia kinh biến của Tiểu Lâu, bất quá, Phương Khinh Trần dẫn Địch Cửu về Tiểu Lâu, cùng với kiên trì muốn đánh thức A Hán, những đại sự này họ đều đã được thông tri, mọi người mấy ngày nay cũng vẫn lo lắng, thương thế *** thần của A Hán sau khi tỉnh lại, cùng với phản ứng sau khi minh bạch hết thảy sẽ có, chỉ là vạn không ngờ được, kẻ trọng thương họ cảm thấy cần an ủi nhất, lại phát huy ra lực phá hoại khủng bố như vậy.
“Việc này còn có thể là vì sao? Đương nhiên là vì cứu Địch Cửu.” Phương Khinh Trần nhàn nhạt nói, “Giết Địch Cửu là quy tắc của cục thời không, chúng ta chẳng ai có thể có biện pháp nào. Cho dù chúng ta không muốn ra tay giết y, cục thời không vẫn bảo trì liên hệ với chúng ta cũng có thể trực tiếp ra tay, kết quả sẽ chẳng có gì bất đồng. Cho nên, để có thể cứu Địch Cửu, y lấy *** thần lực cường đại vô cùng của mình, dẫn phát thời không loạn lưu trên đỉnh đầu chúng ta. Làm như vậy, cục thời không trước mắt đã chẳng còn năng lực xuyên qua trùng trùng thời không, tiến hành can thiệp hoặc mệnh lệnh với chúng ta.”
Y nói cực kỳ thoải mái, mọi người nghe lại trợn mắt há mồm, mấy người không khỏi thất thanh kêu lên: “Thời không loạn lưu?”
“Chẳng trách tôi phát giác năng lượng nơi này hỗn loạn như thế.”
“Xảy ra thời không loạn lưu, sẽ có hậu quả gì?”
“Cục thời không không thể liên hệ với chúng ta, thế chúng ta có phải chẳng khác nào bị lưu đày ngăn cách ở đây?”
“Chúng ta còn có thể trở về không?”
Trong sự hỗn loạn, thanh âm của Dung Khiêm lại cực kỳ ổn định trầm ngưng: “A Hán thì sao? Y có ổn không?”
Phương Khinh Trần mỉm cười.
Lúc đột nhiên gặp phải cục diện kinh hoảng hỗn loạn như thế, phản ứng đầu tiên vẫn là tâm tư minh định lo lắng cho A Hán người khởi xướng này, mà không phải trước tiên nghĩ đến phiền toái lớn tên này gây ra, sợ cũng chỉ có Tiểu Dung thôi.
Năng lượng cần để dẫn phát thời không loạn lưu là vô cùng lớn, *** thần lực của A Hán vừa mới bị thương nặng kia, còn có thể gánh được thương tổn như vậy sao?
Đạo lý này người người đều hiểu, bất quá lúc này mỗi người đều rất hoảng loạn, họ sớm bị khoa học kỹ thuật tiên tiến làm hư, có thể coi vào đời mô phỏng là một trò chơi, mà nếu phải bị vĩnh viễn trục xuất trong trò chơi, còn là một thế giới trò chơi cực lạc hậu, cực hoang dã, đây quả thực chính là khó khăn tày trời, may được Tiểu Dung còn có thể bình tĩnh quan tâm A Hán như vậy.
Cả giáo sư Trang cũng cười nói: “Yên tâm đi. Chúng ta không có đại sự gì đâu. Khoảnh khắc dị biến phát sinh kia, cục thời không đã dốc hết toàn lực, giúp chúng ta bảo vệ một thông đạo thời không. Tuy rằng cục thời không đã không còn năng lực liên hệ với chúng ta nữa, nhưng thông đạo thời không này hẳn còn có thể duy trì ổn định trong thời gian trên dưới một ngày, chúng ta chỉ cần trong một ngày này chạy về là không sao nữa. Về phần A Hán… Trò ấy cũng không có trở ngại gì lớn, ít nhất…” Giáo sư Trang cười khổ một tiếng “Hẳn xem như không đáng ngại lắm.”
“Không đáng ngại lắm, thế người đâu? Hiện tại ở nơi nào?” Phong Kính Tiết nhíu mày hỏi. Dấy lên thời không loạn lưu làm cục thời không cũng vô lực duy trì liên hệ nữa, loại sự tình này… Với cường độ *** thần lực của họ, căn bản không làm được. Tuy nói *** thần lực của A Hán mạnh hơn xa họ, nhưng làm sao có thể thật sự lông tóc vô thương.
“Lực lượng lớn như vậy bộc phát ra, thân thể trò ấy đương nhiên không chịu nổi, tan thành tro bụi.”
Giáo sư Trang thở dài.
Mọi người cả mắt cũng không chớp nhiều một cái, tất cả đều yên lặng đợi đoạn sau. Dù sao hủy diệt thân thể với họ mà nói, cũng chẳng khác thay một bộ quần áo là mấy, nếu chỉ như thế, quả thực căn bản không thể nói đến hậu quả gì.
“Tinh thần của trò ấy cũng đã bị xung kích và thương tổn cực đại, cơ hồ hoàn toàn tán loạn đến tiêu vong.” Ngữ khí của giáo sư Trang dần dần trầm trọng.
Mọi người rốt cuộc biến sắc, đối với họ mà nói, sinh mệnh dài lâu đến mức không có cuối, tử vong càng xa tít không thể đến. Mà *** thần lực cũng phải tán loạn tiêu vong, loại sự tình này bình thường đúng là mơ cũng không ngờ đến.
Sắc mặt Dung Khiêm hơi tái, lại nhẹ giọng nói: “Chỉ là cơ hồ…”
Giáo sư Trang thở dài một tiếng: “Đúng, chỉ là cơ hồ… đây đã là bởi vì vận khí của trò ấy tốt đến bất ngờ. Hiện tại *** thần mặc dù chưa hoàn toàn tán loạn tiêu thất, nhưng cũng khó mà ngưng tụ tập hợp lại nữa. Trò ấy đã không thể như các em, tùy tiện đổi một thân thể là bước ra đây một lần nữa.”