Bốn phía thuận thiên quân hỗn loạn kinh khủng, áp lực thân chịu bỗng nhiên giảm bớt, những Tần quân này không phải hoàn toàn không cảm giác được, thế nhưng họ căn bản chẳng để ý, chỉ biết tử chiến! Trên mảnh đất dị quốc trên đời đều là địch này, họ không hề có viện quân để chờ mong, không hề có bạn bè để trông chờ, ngoại trừ đồng bạn, đều là địch nhân!
Phương Khinh Trần giục ngựa huy thương, giết thẳng đến chỗ đám cô quân Liễu Hằng, đánh bay một tướng lĩnh gan lớn ngăn trở, đưa mắt lại chính gặp Liễu Hằng muốn quay kiếm tự sát, gấp quá phải lớn tiếng quát to: “Liễu Hằng! Khoan!!!”
Trên người Liễu Hằng có hơn mười chỗ thương thế do đao thương, toàn thân đẫm máu, vết đao trên tay phải sâu thấy được cả xương. Mệt mỏi đau xót, đã đến cực hạn, lúc y trở cổ tay tự vận, cơ hồ ngay cả đoạn kiếm cũng không cầm được nữa.
Tiếng quát to chấn tay y hơi chậm lại, ngạc nhiên ngẩng nhìn, lại thấy người bức đến nhanh như chớp giật kia, bạch bào ngân giáp, máu nhuộm!
Phương Khinh Trần! Phương Khinh Trần???
Mặc dù chỉ trên chiến trường xa xa chạm mặt hai lần, nhưng ngũ quan của Phương Khinh Trần phối cùng một thân trang phục chiêu bài này của Phương Khinh Trần, y làm sao không nhận ra?
Sở quân địch nhân lớn nhất, uy hiếp lớn nhất của Tần Húc Phi, đang liều mạng xung sát qua đây, bảo y đừng chết.
Thế nhưng rơi vào tay y và rơi vào tay thuận thiên quân, có gì khác nhau? Đều là làm con tin, đều sẽ bị bắt đi uy hiếp Tần Húc Phi!
Khuôn mặt y chợt lạnh lại, nhưng kiếm gãy trong tay không giơ lên nữa.
“Giết Phương Khinh Trần! Giết Phương Khinh Trần, phong hầu bái tướng, thưởng năm ngàn lượng vàng!”
Trong loạn quân đang kêu gào giá trên trời, muốn mua đầu người nọ. Người nọ một thớt ngựa chạy như bay, vô số sĩ binh gào thét ngăn trở, lại gào thét ngã bay đi. Trường thương đại đao đâm chém, đảo mắt lại là đao gãy thương cụt. Người người kêu thảm, tia chớp màu bạc trong tay y, linh hoạt như giao long đâm đến, gió thổi cỏ rạp, không ai có thể ngăn y giây lát!
Anh hùng như thế, khiến người mắt hoa thần mê!
Nhiệt huyết trong lòng không khỏi sôi trào, một người một ngựa kia đã xông đến trước y, thương chuyển qua tay trái, cúi người nhấc lên, Liễu Hằng chỉ cảm thấy thân mình chợt nhẹ bẫng, khi định thần lại, người đã dừng trên lưng ngựa phía sau Phương Khinh Trần!
Đại kỳ chữ Tần, một lần nữa đổ xuống bụi bặm, kiếm gãy, lại vẫn còn trong tay. Trước mắt chính là lưng Phương Khinh Trần không hề phòng bị kia, cùng ngựa cùng yên, hai người cơ hồ dán sát nhau, cách hai tầng áo giáp, cũng có thể cảm nhận được tiếng thở dốc và nhịp tim đối phương.
Sắc mặt Liễu Hằng bỗng nhiên đỏ lên! Y chờ, không phải là khoảnh khắc này!!
Hiện tại… Chính là hiện tại! Tay hướng về trước, đâm một kiếm!
Uy hiếp lớn nhất của Tần quân, ở ngay trước mắt y! Thuận thiên quân tính là gì? Lần này đạt được, chẳng qua là nhờ phích lịch tử đánh úp! Bẫy cùng kiểu, Tần Húc Phi quả quyết sẽ không mắc lần thứ hai.
Chỉ cần Phương Khinh Trần chết… Chỉ cần y chết rồi. Đất nam sắp thống nhất tất nhiên tan rã lần nữa, những Sở quân đều tự mình chiến đó, không bao giờ là địch thủ của Tần Húc Phi nữa!
Hai mắt đỏ tươi, nhìn quân kỳ tàn tạ dưới đất! Chỉ cần y chết! Chỉ cần y chết rồi, những đồng chí bị cố quốc vứt bỏ đó, sẽ có thể tồn tại trên mảnh đất này. Bằng hữu tốt nhất của mình, có thể không bị uy hiếp mà ở nơi này mở ra một thiên địa mới.
Chỉ cần một kiếm…
Trước mắt một vùng ngân quang, là cây thương của Phương Khinh Trần thi triển ra, sáng chói lóa mắt.
Phương Khinh Trần xách Liễu Hằng lên ngựa, liền tạm thời ngừng thế xông lên, cũng không quay ngựa hội hợp với Sở quân, mà dừng ngựa lưỡng lự, thế thương triển khai, muốn bảo vệ hết cả toán Tần binh còn sót bên cạnh Liễu Hằng dưới bóng thương của y.
Y một người một ngựa xung trận, nhanh như tia chớp, thuận thiên quân người đông thế mạnh, lại có thể có mấy người kịp đối địch chính diện với y, những trường đao thiết thương đó không đuổi kịp tốc độ của y, cho nên y xông đến giết đi vẫn khá dễ dàng. Lúc này chiến mã vừa dừng, thuận thiên quân sĩ tham thưởng liều mạng bốn phía lập tức bao vây trùng trùng. Áp lực Phương Khinh Trần phải chịu đã tăng vọt, còn phải phân tâm bảo vệ Tần quân trọng thương vô lực, chẳng qua khoảnh khắc, đã mồ hôi đẫm áo.
Y muốn cứu họ, thì thế nào? Giết một người có thể cứu vạn người, phụ một người có thể cứu toàn quân! Thong dong chịu chết thì làm sao? Táng tận thiên lương thì làm sao? Cho dù là sau khi chết phải gánh tất cả nhân gian bêu danh, giáng xuống mười tám tầng địa ngục, y cũng vui vẻ chịu đựng!
Liễu Hằng cắn răng, lại cắn răng! Răng vang két két, thân thể run rẩy kịch liệt, kiếm gãy trong tay, lại không chịu nghe theo mệnh lệnh của đại não, nhất định không đưa ra.
Y là tới cứu họ… Vô luận dụng ý vì sao, y hiện tại là tới cứu họ…
Do dự, lại do dự. Phía sau sóng phân sóng chớp, vòng vây của thuận thiên quân bị tách làm đôi, đội kỵ binh do Lăng Phương và Triệu Vong Trần dẫn dắt rốt cuộc đã giết đến bên cạnh y.
Năm ngàn kỵ binh nhẹ đảo mắt đã bày ra trùng trùng vây hộ bên người y, cờ quạt tung bay, trận doanh như sắt, chỗ thiết kỵ bố trận, thuận thiên quân đều nhao nhao tháo chạy.
Phương Khinh Trần cao giọng quát: “Họ đều là nam nhi tốt, các ngươi giúp ta bảo vệ!”
Mọi người tề thanh đáp, thanh chấn chín tầng trời: “Vâng!”
Đại kỳ chữ Tần lại dựng lên, Liễu Hằng buông lỏng ngón tay, nửa đoạn kiếm gãy rơi xuống bụi bặm.
Không khỏi cười khổ.
Húc Phi, từng cười ngài bao nhiêu lần, hôm nay lại đến phiên chính ta.
Thì ra, có một số việc, cho dù rõ ràng biết là nên làm, cho dù bên ngoài còn có hàng ngàn hàng vạn lý do đường đường chính chính để bào chữa, nhưng thủy chung nhất định không làm được.
Lương tâm, nguyên tắc, chính nghĩa, đạo đức, từng cười, từng giễu, từng chẳng thèm nhìn một thoáng, chuyện đến trước mắt, mới biết thì ra vẫn chôn trong lòng, trước nay chưa từng rời khỏi.
Cũng tốt, cũng tốt!
Nếu ta đâm ra một kiếm kia, chúng ta và đám thuận thiên quân xua bách tính ngồi lên con thuyền dầu hỏa, mang theo phích lịch tử đâm vào cầu phao kia, lại có gì khác biệt!
“Lúc nãy thật muốn giết ngươi, nhưng không hạ thủ được, cho nên hiện tại ta chỉ có thể tạ ơn cứu mạng của ngươi.”
Được Triệu Vong Trần đưa tay đỡ qua ngựa, Liễu Hằng quay đầu, một câu nói thẳng thắn vô tư, nhẹ như mây gió.
Phương Khinh Trần bất giác bật cười, trước kia lại chưa bao giờ biết, Liễu Hằng mà Tần Húc Phi tin trọng nhất, hóa ra là một người thú vị như thế.
Phương Khinh Trần lại đưa tay chỉ chỗ soái kỳ lúc nãy bị y bắn gãy: “Loạn binh trung quân đang hoảng loạn lui về sau, người nào chém tướng bắt vương cho ta!”
Lăng Phương *** thần phấn chấn, hét lớn một tiếng: “Lĩnh mệnh!” Tiện thể quay đầu ngựa, dẫn hai ngàn kỵ, quay người xung sát đến chỗ trung quân thuận thiên quân.
Năm ngàn kỵ binh nhẹ tụ rồi lại tan, quân sĩ liên can kết trận vây hộ đám Liễu Hằng, hai ngàn khác cùng theo Phương Khinh Trần qua lại xung sát, không cho thuận thiên quân cơ hội tạm nghỉ.
Giết tới bờ sông, Phương Khinh Trần giơ thương tỏ ý, lại xông về, bờ bên kia tiếng trống tiếng hò hét vang dội, thuận thiên quân đã mất sạch sĩ khí. Chút dũng khí bị tiền tài kích thích ra đó sớm bay tít tắp. Xa xa nhìn thấy sát thần Phương Khinh Trần này giục ngựa phi thương mà đến. Mỗi kẻ chỉ hận cha mẹ sinh cho mình thiếu hai cái chân, liều mạng bỏ chạy.
Đại vương không còn, soái kỳ gãy, hai bên đều muốn đánh họ. Xa xa bụi mù cuồn cuộn, trời biết có bao nhiêu viện binh sẽ đến, mau mau chạy đi!
Nhưng hai chân làm sao chạy thoát khoái mã phi kỵ. Càng chạy trốn càng tự giẫm đạp nhau, bị người một nhà ngộ thương ngộ sát, vậy mà còn nhiều hơn số người ngã dưới ngựa Sở quân.
Giờ này khắc này, vô số chiến sĩ Sở quân phía sau, tề thanh quát lớn.
“Vương Thừa Thiên đã chết! Người hàng không giết!”
“Phương hầu nhân hậu! Người hàng không giết!”
“Trấn Quốc hầu ở đây! Người hàng không giết!”
Nếu nói ba chữ “Phương Khinh Trần” này, thoạt nghe còn làm cho thuận thiên quân có ảo giác vàng bạc tài bảo, “Trấn Quốc hầu”, danh hào của “Phương Khinh Trần” như vậy, đủ khiến hai chân họ mềm nhũn. Vô luận thế nào, họ cũng là người Sở. Nghe bao nhiêu truyền thuyết về Phương hầu. Loại tôn kính hướng về đó, đã là tự nhiên.
Mắt thấy chiến đấu vô vọng, những kẻ bản tính chất phác hoặc giả nói là ngu ngốc một chút thì thật sự quỳ xuống tại chỗ, lớn tiếng hô hàng. Thông minh chút phát hiện những kỵ binh xung sát qua lại đó quả nhiên là giết những kẻ có đao thương trong tay trước, âm thầm may mắn, ném vũ khí, thừa cơ ôm đầu chạy trốn.
“Người hàng bỏ vũ khí! Ôm đầu ngồi xuống!”
Sở quân lại quát vang liên tục, nhất thời đúng là theo tiếng như mây, trong nháy mắt đã ngồi xổm một dải lớn.
Cũng có tướng lĩnh dũng mãnh không phục kia cầm đao hô to: “Đừng sợ, chúng ta nhiều người, cùng họ liều…”
Chưa dứt lời, một cỗ kình phong đập vào mặt. Tướng lĩnh này cầm đao nghênh gấp, trường đao tức khắc vỡ nát, cả cây thương xuyên qua từ trước ngực, mang theo thân thể to như vậy, từ trên ngựa bay ngược về phía sau mấy trượng. Máu tươi rải khắp, tiếng kêu thảm vang vọng chiến trường.
Phương Khinh Trần nhàn nhã chìa tay, thân binh bên cạnh lập tức lại dâng cây ngân thương thứ hai đến bên tay y.
Phương Khinh Trần cầm thương mỉm cười, thanh âm vang vọng chiến trường: “Còn người nào không phục? Ai dám liều mạng cùng ta!”
Lời còn chưa dứt, một tiếng cười hào sảng chỗ khác nổi lên: “Đám ô hợp thế này, không đáng làm bẩn ngân thương của Phương hầu!” Chưa dứt lời, Lăng Phương dùng trường đao khều thủ cấp Vương Thừa Thiên cao cao: “Vương Thừa Thiên đã chết! Người nào không phục, qua đây liều mạng với lão Lăng ta!”
Trong lúc nói, phía sau Lăng Phương dựng thẳng bốn năm cây cột, mỗi cột đều là mấy cán cờ thuận thiên ban đầu buộc thành. Trên mỗi cây, cột cao một người, treo lên thị chúng.
“Thuận thiên quân các ngươi còn quản sự nào không ở trên đây? Còn không đầu hàng, lại chờ khi nào!”
Tiếng binh khí ném rơi xuống đất vang khắp.
Tất cả Sở quân đều thở phào nhẹ nhõm, đã lâu lắm rồi chưa đánh một trận thống khoái như vậy! Năm ngàn nhân mã, chính diện đối cùng năm vạn đại quân, mà còn đánh tan bức hàng họ!
Theo Phương hầu tác chiến, quả nhiên là việc thống khoái nhất trong nhân sinh.
Mọi người đều khẩn thiết nhìn Khinh Trần, chờ y nói chuyện hạ lệnh, Phương Khinh Trần lại không lập tức đi tiếp thu thành quả thắng lợi trước mắt.
Y nhàn nhã giục ngựa, một đường về phía trước. Nơi đi qua, thuận thiên quân hàng phục lấy tư thái thuận theo hèn mọn nhường ra đường, trong mắt có kinh sợ, càng nhiều hơn lại là ngưỡng mộ.
Mắt thấy bờ bên kia chiến cuộc đã định, Tần quân bờ bắc nhiệt huyết đã lạnh, lại trở nên túc mục. Phương Khinh Trần thắng, địch nhân của họ, thắng rồi.
“Điện hạ, Liễu tướng quân…”
Phương Khinh Trần há lại có thể buông tha Liễu Hằng?
“Năm đó… y… phong thư ngụy tạo kia…”
Tần Húc Phi nhướng mày cười sang sảng, cắt ngang bộ hạ ấp a ấp úng nhắc nhở: “Năm đó một kế, là Liễu Hằng hiến, là ta dùng. Y sẽ hận ta, cũng sẽ hận Liễu Hằng, nhưng sẽ không giết y, cho dù là muốn giết y, chí ít sẽ không nhục y.”
Trông phía nam sông, Tần Húc Phi thân hình thẳng tắp, Phương Khinh Trần, sẽ không hạ nhục anh hào! Phương Khinh Trần, sẽ không dùng phương pháp ti tiện như thế, đi mưu cầu thắng lợi!
“Nếu thuận thiên quân đắc thắng, Liễu Hằng chỉ có chết, nếu Phương Khinh Trần thắng, Liễu Hằng… Y lại vị tất sẽ tự sát, chỉ cần y còn sống, chúng ta chung quy vẫn còn cơ hội.”
Bờ bên kia, trong vô số cờ xí Sở Phương, một mặt cờ chữ Tần tả tơi nhuộm máu, lắc lư trái phải mấy lần, hướng bên này phát cờ hiệu đơn giản.
Chủ tướng vẫn còn, mọi người bình an.
Tần quân nhịn không được hưng phấn hô to, Tần Húc Phi ánh mắt lóe sáng, đang vui vẻ, trên mặt lại còn có một loại hưng phấn khiến bộ tướng khá khó hiểu.
Ôi, nếu y dám nói ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng, khẳng định sẽ bị bộ hạ đánh thành đầu heo. Sự kiêu ngạo của vương tộc, thân phận chủ soái… Không phải y không biết không thể, nhưng vẫn khe khẽ có phần muốn đổi chỗ với Liễu Hằng, có thể có cơ hội đi cùng Phương Khinh Trần thân cận tương tri.
Từ xưa đã như thế, anh hùng tiếc nhau.
Phương Khinh Trần một đường đi lên bờ Hoài Giang. Vẫn không hãm cương ngựa, trực tiếp đi xuống nước. Bạch bào ngân giáp, đã thành đỏ tươi. Y giục ngựa lội nước, nước sông chảy bên người, mang đi từng đợt huyết sắc uốn lượn.
Trăng sáng giữa trời, quang hoa trong vắt, che mất một trời *** quang.
Trăng sáng sao thưa, chiếu rọi y.
Một trường chém giết kịch liệt như thế, đầu tóc đã rối, khôi giáp nứt mấy chỗ, kẽ nứt có máu rướm ra. Trên mặt còn có hai vết máu không biết từ đâu tóe ra. Song lúc này y đạp trăng lội nước, thần sắc thản nhiên an bình, lại như không nhìn ra mảy may mệt mỏi chật vật sau đại chiến.
Trên bờ bắc đối diện, mấy vạn đại quân nhất thời đều lặng, chỉ có một người nhẹ nhàng vùng thoát khỏi mấy tướng lĩnh lôi kéo, cũng tự giục ngựa xuống sông.
Tần Húc Phi thân phận vương tử, trang phục một trời một vực với võ tướng bình thường, một thân chiến bào bách hoa đỏ rực lóa mắt dị thường, ngoài khoác sơn tự văn miệng thú nuốt vai, đầu đội kim quan buộc tóc. Một thân giáp vàng ánh nước sông vầng trăng, càng tôn lên anh tư hiên ngang.
Ánh mắt mọi người, đều ngưng nhìn hai người cách bờ lội nước này.
Hai người đi mãi đến khi nước sông đã quá bụng ngựa, mới không hẹn mà cùng đề cương ghìm ngựa. Một nam một bắc, xa xa nhìn nhau.
Rất lâu sau, họ chợt đồng thời hiểu ý mà cười.
Trong không khí vẫn tràn ngập mùi máu tanh chết chóc, xác cầu gãy bên bờ, khói đặc y nguyên, cách đại giang, cách sương khói, không nhìn rõ đối phương, lại biết đối phương nhất định cũng đang cười!
Họ sa trường huyết chiến, sinh tử đọ sức, làm đối thủ nhiều năm như vậy, hiểu biết sâu sắc lẫn nhau. Ý khâm phục, chí giao hảo hữu cũng không so được!
“Phương hầu!”
“Tam điện hạ.”
Dưới trăng sáng, hai người không hẹn mà cùng mượn nội lực gió sông, dùng thanh âm thỉnh hòa cởi mở, xa xa thăm hỏi.
Phương Khinh Trần!
Tần Húc Phi!