“Rất lâu trước kia, ta đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu thế nào thế đó thì sẽ ra sao ra sao, đi nghĩ những điều ấy, chỉ có thể nói toàn bộ đều là đánh rắm. Đã là nếu, có nghĩa là nó trước giờ chưa từng xảy ra, đã chưa từng xảy ra thì ở đâu ra nếu gì đó?”
Địch Cửu hơi tự giễu: “Tình ái nhân gian, đôi nào có thể không phải từ vừa vặn gặp gỡ người nào đó mà bắt đầu. Tuy rằng không làm sao dễ nghe, cũng không làm sao mỹ mãn, nhưng trên thực tế, A Hán chính là gặp gỡ ta, chính là lựa chọn ta, ngay từ đầu y lựa chọn là ta, mà không phải những người khác. Về phần vì sao y lựa chọn ta, vì sao y và ta bắt đầu có những việc tình ái đó, đương nhiên không phải không quan trọng gì, thế nhưng so với sau này y đối đãi ta như thế nào, vì ta như thế nào… So với chúng ta ngày ngày đêm đêm bên nhau, so với bất cứ một việc nào mà y đã làm vì ta, những nếu nhẹ không đó, có coi là gì?”
Trương Mẫn Hân dường như cảm thấy khó mà tin nổi, nghiêng đầu lấy ánh mắt không tín nhiệm đánh giá Địch Cửu: “A Hán có từng làm gì cho ngươi sao? Ta lại vẫn luôn cho rằng, ngươi coi như một người thông minh chứ. Hiện tại ngươi đã nhìn thấy tất cả, lại vẫn bị chuyện tên kia từng làm cảm động? Y là thần tiên mà. Bởi vì y là thân bất tử, cho nên y có thể tùy tiện thay ngươi chắn đao chắn kiếm, y có thể bị ngươi một kiếm xuyên tim, lại còn một lòng bảo vệ ngươi. Bởi vì những sự tình này với y mà nói, căn bản chẳng hề gì. Y căn bản không cần sợ hãi tử vong. Sinh mệnh của ngươi chỉ có một lần, y lại có vô số lần, những chuyện y làm cho ngươi đó, đều chẳng qua là nhấc tay nhấc chân mà thôi. Bằng không ngươi cho là đồ lười kia, thực sẽ chịu làm cho ngươi? Chuyện nên xem ngươi đều xem cả rồi, chẳng lẽ ngươi bây giờ còn thật sự cho rằng, y từng vì ngươi mà ký thác tính mạng? Thật là kỳ quái, rốt cuộc ngươi cảm động gì thế.”
Địch Cửu khúc khích cười khẩy: “Những chuyện ấy, ta cũng sớm biết rồi. Lực lượng của y cường đại như yêu như ma, cái ơn Thái Sơn của y với người khác, với bản thân y chẳng qua là nhấc tay nhấc chân, những điều này đâu phải bí mật gì. Không sai… Trước kia ta cũng từng lấy đây làm cớ, coi thường hết thảy y làm cho ta một cách đương nhiên. Nhưng Địch Tam nói mới là đúng, vì cứu trợ chúng ta, người khác là mất sức chín trâu hai hổ, hay chỉ nhẹ nhàng thổi một hơi, đó đều chẳng qua là việc của người khác. Mà sinh tử được mất của bản thân chúng ta, lại là chuyện của chính chúng ta. Chẳng lẽ bởi vì người khác không trả giá đắt chúng ta đã được lợi, là có thể nghênh ngang không thừa nhận, không cảm ơn?”
Địch Cửu hừ lạnh một tiếng: “Y là thần tiên, đây là lỗi của y sao? Lực lượng của y cường đại, cho nên y liền đáng bị người chỉ trích, bị người khắt khe sao? Y là thân bất tử, cho nên mạng của y không đáng giá. Cho nên y phải hết lần này đến lần khác, đi vì người ta mà sống rồi chết, chết rồi lại sống. Mà người ta thì có thể không hề chột dạ coi thường hết thảy, còn có thể có tư cách có lý do trách y làm không đủ tốt, hy sinh không đủ nhiều?”
Y chuyển tầm mắt, lạnh lùng nhìn bức Trương Mẫn Hân: “Hơn nữa, các ngươi cùng là thần tiên nhỉ… Nhưng nếu các ngươi bị người như ta thương tổn, phải chăng vẫn có thể như y đối đãi ta, đi đối đãi người?” Trong ngực Trương Mẫn Hân bốc lên một cỗ khó chịu, hừ một tiếng, chỉ thoáng nghĩ khả năng đó thôi mà nhìn Địch Cửu đã càng chướng mắt hơn, thậm chí không muốn nói chuyện với người này.
Phương Khinh Trần lại cười khoan thai: “Thứ nhất, ta sẽ tuyệt đối không để ai có cơ hội đối đãi ta như thế. Thứ hai, nếu có người thật dám đối đãi ta như thế, đừng nói là động thủ, cho dù chỉ động chút tâm tư, ta cũng nhất định báo đáp gấp trăm ngàn lần.”
Địch Cửu lại cũng cười. Thủ đoạn làm việc của Phương Khinh Trần, nhìn kết cục của Sở đế lúc trước là y rất rõ ràng minh bạch.
Vẻ mặt Địch Cửu nhạt lại: “Cho nên, y là người hay thần tiên, với ta mà nói, căn bản không quan trọng. Y chính là y. Y là A Hán, y bất đồng với tất cả người, y cũng bất đồng với tất cả thần. Huống chi, y vì ta mà bỏ đi, chưa bao giờ chỉ là thân thể không quan trọng.”
Thanh âm của y dần dần trầm thấp: “Cho dù các ngươi là thần linh, nguyên thần cũng là quan trọng nhất, không thể bị tổn thương nhất nhỉ. Thế nhưng, cho dù khi y hận ta sâu vô cùng, y cũng thà rằng thương tổn nguyên thần của mình, không chịu đả thương ta. Khi y hủy hoại nguyên thần của mình, biết đó là đại thương hay tiểu thương? Biết y phải bao lâu mới có thể khôi phục? Biết việc này liệu có chân chính thương đến căn bản sinh mệnh y?”
Trương Mẫn Hân im lặng không thể đáp, Phương Khinh Trần thì thở dài một tiếng: “Đương nhiên không biết. Nguyên thần của y cường đại như vậy, nện cho bản thân một kích, trời biết lực độ lớn cỡ nào, thương thế nặng cỡ nào. Hơn nữa, trong lúc cảm xúc hỗn loạn như vậy, y khi ấy căn bản cũng không có khả năng suy xét, không có khả năng minh mẫn bình tĩnh nắm giữ chừng mực.”
Địch Cửu lạnh lùng nhìn Trương Mẫn Hân: “Mà ngươi, còn phải hỏi ta có hận y không, còn phải hỏi ta rằng vì sao vẫn muốn suy nghĩ giúp y? Ta đã nhìn hết toàn bộ, cũng đã trải qua toàn bộ. Ta chưa từng mở mắt như mù, cũng không phải ngu xuẩn như heo. Ta cố chấp lãnh khốc, ta không nói lương tâm, nhưng chuyện lừa mình dối người ta còn chưa đến mức đi làm. Ta sẽ không ngốc đến mức chỉ biết nhìn chỗ có lỗi của người khác với ta, lại chẳng mảy may nhìn thấy lúc người ngoài vì ta hộ ta. Ngươi cảm thấy phải ích kỷ và tàn nhẫn như thế nào, mới có thể sau khi đã minh bạch hết thảy chân tướng, trải qua ngần ấy chuyện xưa, còn túm chết những cái gọi là không công bằng, gọi là chân tướng đó không buông, chỉ truy cứu người khác phụ ta thế nào?”
“Ngươi… Ngươi thật có thể không để ý chuyện y một đời lại một đời phát sinh với người khác? Ngươi thật sự có thể không để ý, yêu hận tình thù của ngươi, đều chỉ là trò chơi trong nháy mắt của những thần tiên chúng ta?”
Trương Mẫn Hân đã hiếu kỳ.
“Chuyện phát sinh với người khác?” Địch Cửu cơ hồ cười khẩy ra tiếng, đối với những vấn đề nhàm chán này của Trương Mẫn Hân, y đã tương đối phiền chán.
“Ngươi cảm thấy loại người như ta đây, sẽ rất để ý giữ thân như ngọc, từ đầu đến cuối gì đó? Hơn nữa yêu cầu đưa ra, còn là từ trước vô số đời, từ khi y vẫn chưa gặp ta đã bắt đầu tính? Yêu hận tình thù của phàm nhân, vốn là trò chơi trong nháy mắt của thần tiên, đây lại có gì ghê gớm. Các ngươi là thần tiên, các ngươi có tư cách này. Ngươi hãy xem thử những cái gọi là chuyện thần tiên lịch kiếp, bên trong chưa từng có phàm nhân nào đi nghi ngờ hỏi lại thiên ý, ngược lại họ cảm kích rơi nước mắt, được thơm lây nhiều lắm.”
Trương Mẫn Hân ngẩn ra: “Nhưng ngươi không phải người bình thường…”
“Đúng, ta không phải người bình thường, cho nên ta càng minh bạch, trên đời này căn bản không có gì công bằng. Lấy cường lăng nhược vốn là việc đương nhiên. Lúc ta cường, tùy ý giết người, không cảm thấy oan hồn đối thủ bên dưới không công bằng, lúc ta nhược, bị Tiểu Lâu các ngươi cường đại như thế lấy làm chút thí nghiệm yêu hận tình thù giữa phàm nhân, ta cũng sẽ không oán trách. Nếu thật muốn so đo không công bằng… Ta phải hận cũng chỉ là Tiểu Lâu, mà không phải A Hán. Dù sao, A Hán còn từng nghi ngờ loại quy tắc này với Tiểu Lâu, mà ngươi thì…”
Địch Cửu lạnh lùng nhìn kẻ gọi là nữ tiên, nói cười thong dong mà kéo A Hán vào bẫy rập này: “Ngươi hỏi ta có phải cảm thấy chuyện này không công bằng? Nhưng ngươi làm thần tiên, đâu từng thật sự cảm thấy việc này có gì không công bằng, có từng thật sự đối với phàm nhân như chúng ta, có một tí tẹo áy náy và bất an?”