[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 332: Vấn đề cá nhân




Liễu Hằng mỉm cười.

Tiến ngôn trước đó của y, là đề nghị của người làm thần tử với quân chủ. Nhưng làm bằng hữu, y cũng sớm liệu được Tần Húc Phi sẽ không đáp ứng.

“Đã quyết định phớt lờ những lời nhàm chán của những người nhàm chán này, vậy ngài có suy nghĩ, nếu họ ngày càng táo tợn, can gián không ngừng, nên ứng phó thế nào. Dù sao ngôn quan có thể nghe đồn đãi mà nói, đó là bổn phận của họ, ngài không thể do lời nói mà giáng tội đâu.”

Tần Húc Phi cười nói: “Ai quan tâm họ viết bao nhiêu tấu sớ, ta nhất loạt không công khai triều nghị, ỉm toàn bộ cho họ, viết nhiều hơn, ta không cần tốn nhiều công phu xem, không thèm đếm xỉa, họ tự nhiên sẽ chẳng còn khí lực. Năm đó khi phụ hoàng bị đám ngôn quan làm phiền đau đầu, cũng làm như vậy đó.”

“Thế nếu họ cuối cùng trực tiếp vào lúc triều nghị, lớn tiếng bẩm tấu thì sao?”

“Nếu họ thật dám quá đáng như vậy?” Tần Húc Phi cười, đôi mắt trông mong nhìn Liễu Hằng: “A Hằng, thế thì phải xem ngươi.”

Liễu Hằng cười ha ha, lấy từ trong tay áo ra một quyển tập nhỏ.

Tần Húc Phi vội vàng cầm lấy, tùy tiện lật xem, không khỏi cười gằn liên tục: “Quả nhiên, trên triều đường này, đâu thật có người hoàn toàn thanh tâm quả dục. Được lắm, nhiều chuyện phấn khích như vậy. Ta chẳng qua là nuôi con hồ ly, xem họ vì sở thích của mình, những năm qua mắt nhắm mắt mở, dung túng đám người nịnh bợ đó, đã ngầm làm những gì? Hiện tại ta lại thật sự ngóng trông họ khó dễ ta trên triều nghị, thế là ta có thể thảo luận mấy chuyện cũ năm xưa này với họ một chút.”

Liễu Hằng gật đầu. Kỳ thật y cũng rất ngóng trông trình diễn vở kịch hay ho này. Dù sao Tần Húc Phi vừa mới đăng cơ chưa lâu, đã xảy ra loại sự tình này, thuận thế nhận sai, tạo một giả tượng Hoàng đế thân dân nhân ái có sai là sửa tuy rằng rất không tồi, nhưng mượn cơ hội này lập uy một phen, để đám văn quan kia biết Hoàng đế không hề là vũ phu đơn thuần, mà là một người chân chính nhìn rõ mọi việc, không thể lừa bịp, để đám thần tử sinh ra tâm kính sợ, mọi việc không dám quá đáng quá, chỗ tốt… dường như còn lớn hơn.

Trong Tiểu Lâu, Phương Khinh Trần nhìn sự kiện này biến hóa, cũng bất giác mỉm cười.

Thời thế đổi dời, Tần Húc Phi hôm nay, tính tình vẫn cố chấp kiên trì như trước kia, chỉ là xử sự đã linh hoạt hơn rất nhiều. Mình lại nhọc lòng thay y một cách thái quá, rõ là đa sự. Nếu ngay cả chút phong ba vặt đó cũng không thể ứng phó chính xác, Hoàng đế của tên này thôi khỏi làm nữa, trực tiếp đâm đầu chết trên thềm ngọc còn bớt việc hơn.

Tâm tình sáng tỏ thông suốt như vậy, y liền không muốn nhìn nữa. Dù sao đây vẫn là lần đầu tiên y thông qua màn hình Tiểu Lâu quan sát Tần Húc Phi, cách muôn sông nghìn núi, cách màn hình lạnh băng, cảm giác có chút vi diệu kiểu này không hề thoải mái. Phương Khinh Trần cũng không hề nguyện ý cứ ở góc độ bàng quan mà nhìn lén cuộc sống của Tần Húc Phi như vậy.

Nhưng mà, tay còn chưa nhấn nút khống chế, đã nghe Liễu Hằng ho một tiếng: “Đúng rồi, mấy ngày nay vài vị đại thần trong triều luân phiên tìm ta bàn chuyện lập hậu.”

Tay Phương Khinh Trần còn thò ra trước, đã bị Trương Mẫn Hân bắt lấy. Nữ đồng nhân này hai mắt tỏa sáng trừng màn hình, miệng nói: “Thời điểm khẩn yếu, không được chuyển kênh.”

Phương Khinh Trần cười khổ, quay người định đi.

Ta không chuyển kênh, ta né tránh được không?

Trương Mẫn Hân vội vàng túm gắt gao tay y, chết sống cũng không cho y thoát thân.

Trong màn hình Tần Húc Phi cũng hơi sửng sốt: “Chuyện của ta, sao họ không tìm ta?”

“Tấu sớ dâng bao nhiêu, tranh mỹ nữ cũng lặng lẽ nhét cho Tôn tổng quản bao nhiêu, vụng trộm tiến cung cũng bao nhiêu lần, có lần nào ngài không phải lấy chuyện gia hiếu quốc hiếu đập lại.”

“Ta tối thiểu phải thủ hiếu ba năm chứ? Lúc này nói hôn nhân gì, luận cưới xin gì?”

Tần Húc Phi cảm thấy rất không thống khoái. Kỳ thật cá nhân y rất không chấp nhận chế độ ba năm không thể làm việc, ba năm không thể kết hôn, ba năm không thể hoan lạc kia của danh giáo. Chỉ là y mặc dù không thích loại quy củ này, nhưng nếu quy củ này mọi người đều tuân thủ, dựa vào cái gì mà Hoàng đế y đây nhất định phải đặc thù hóa.

Dựa vào cái gì mà mặc ngươi là Tể tướng là danh tướng, xảy ra loại sự tình này, sẽ phải thu đệm chăn đi về nhà, Hoàng đế chỉ cần làm ra vẻ gào khóc mấy hôm là hết thảy như cũ, nên ăn, nên uống, nên tìm hoan mua vui, sinh con đẻ cái đều như cũ.

“Ngài dù sao cũng là Hoàng thượng, tuổi này…” Liễu Hằng ho một tiếng, Tần Húc Phi từ thiếu niên tòng quân, trong đầu cũng chỉ nghĩ Sở quốc chưa bại, lấy gì thành gia, hôn sự vẫn chậm trễ, cho đến bây giờ, đã triệt để xem như lão nam nhân độc thân. Đợi ba năm nữa? Đám thần tử trong triều đâu kiên nhẫn nổi.

“Họ lo lắng cho quốc bản, cũng là có đạo lý.”

Tần Húc Phi gật đầu: “Ta cũng không trách họ. Muốn để ta sớm có con trai, vạn nhất ta có việc gì bất trắc, tối thiểu trên vị trí dự trữ sẽ không có phân tranh gì, vốn điều này cũng không có gì sai. Chỉ là… Hiện tại tình huống bất đồng. Cho dù ta hiện tại lập tức thành thân, lập tức sinh con, cũng không hữu dụng. Tần quốc chúng ta còn trong bấp bênh, không thể để trẻ nhỏ làm vương, ngược lại sẽ tăng thêm càng nhiều khó khăn và biến số cho quốc gia. Mà muốn đợi hài tử thành niên, thành thục đến có thể ngồi trên ghế này, tối thiểu phải hai mươi năm. Đã như vậy, sớm ba năm muộn ba năm có gì khác biệt?”

Liễu Hằng cảm thấy y có hơi cưỡng từ đoạt lý, nhưng cũng chẳng tiện tranh cãi, sắc mặt lại hơi không dễ coi.

Tần Húc Phi cười nói: “Kỳ thật ngươi nói, ta vừa không ra ngoài đánh giặc, thân thể lại khỏe, có thể có bất trắc gì? Nếu thực có bất trắc sinh con cũng vô dụng, nếu không có gì bất trắc, lại cần gì phải vội nhất thời?”

Liễu Hằng cười khổ một tiếng, kỳ thật cũng không nỡ buộc y. Đám triều thần đương nhiên chỉ muốn kiếm một mỹ nữ xuất thân cao quý ghép đôi với Tần Húc Phi, mau chóng sinh con cho xong, nhưng trong lòng, y lại vẫn coi mình là bằng hữu của Tần Húc Phi nhiều hơn.

Tần Húc Phi Hoàng đế này, làm thật là đủ buồn bực, đủ vất vả. Cả ngày ru rú trong hoàng cung tường cao ba trượng này, làm lụng từ sớm đến tối, mà những bằng hữu, thần tử họ, không ai có thể sớm chiều làm bạn, giải trừ tịch mịch cho y.

Với Liễu Hằng, Tần Húc Phi hiện tại cần nhất không phải một đứa con, cũng không phải tần phi hoàng hậu, mà là… mà là… một thê tử có thể bầu bạn. Một người y có thể tín nhiệm, có thể yêu mến, có thể có tiếng nói chung, có thể làm y thả lỏng, có thể để y trò chuyện tán gẫu được.

Vấn đề là, nếu năm đó Tần Húc Phi không tòng quân, mà giống như các hoàng tử khác, mười sáu mười bảy tuổi đã sánh đôi với danh môn thục nữ, cuộc sống vị tất không hạnh phúc vui vẻ. Chỉ là trải qua ngần ấy năm chinh chiến phong vân, trong lòng y có rất nhiều thiên phong hải vũ triều dâng sóng dậy, những thiên kim khuê các bình thường đó, làm sao có thể xứng đôi?

Những nữ nhân đại môn không ra nhị môn không bước, chỉ biết ôm mèo không biết cưỡi ngựa đó, đối với Tần Húc Phi hiện tại mà nói, thật chẳng được việc bằng một con hồ ly.

Liễu Hằng đau đầu.

Hiện tại kỳ thật Tần Húc Phi đương nhiên chẳng cần sợ ai, trường quốc nạn này, đám tôn thất Tần quốc nên chết đều đã chết sạch, thế lực Tần quốc các phương cũng bị đả kích đến bảy tám, trước mắt quân đội căn bản không cứng nổi. Mà Tần quân đối với Tần Húc Phi, cơ hồ là sùng bái và thuận theo một cách mù quáng.

Dù sao tên này nhìn thế nào cũng chẳng giống người sẽ đoản mệnh, những văn thần đó tuy rằng gấp đến độ mắt bốc hỏa, cũng không đến mức sẽ cảm thấy cần vì bắt Tần Húc Phi sinh một đứa con mà liều chết can gián. Vấn đề là, Tần Húc Phi có thể đẩy một phát xong việc, nhưng một đống lão đầu tóc râu bạc phơ kia, đều bị đẩy đến chỗ y…

Chẳng lẽ y từ nay về sau sẽ phải cả ngày bị một đám người hai mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm, ôi… Thập phần khổ não ôi thập phần khổ não. Nếu có thể tìm được một người… Tần Húc Phi nhìn Liễu Hằng vẻ mặt thống khổ, trong lòng cũng buồn cười: “Ngươi còn phiền não gì nữa?”

Liễu Hằng đang thất thần, lập tức buột miệng: “Phiền não Phương hầu không có muội tử.”

Tần Húc Phi trong màn hình ngẩn ra, Phương Khinh Trần ngoài màn hình cũng sửng sốt, tiếp đó bên cạnh vang lên một tràng cười dữ dội, không biết bao nhiêu học trò đang cười ồ.

Phương Khinh Trần mặc dù biết bình thường đám người này rảnh rỗi vô sự, khẳng định không thiếu ở phòng điều khiển chủ nhìn y mà náo nhiệt cười chê, nhưng bị cười nhạo trước mặt như vậy, thật sự khiến người buồn bực tột cùng. Cố tình y còn không cách nào làm gì những người này, nghiến răng nghiến lợi mãi, chỉ đành hung tợn nhìn chằm chằm màn hình.

Muội muội với không muội muội cái gì, đây là điển cố ở đâu ra thế hả?

Tần Húc Phi cũng đỏ mặt, hơi buồn bực nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”