[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 296: Xa gần thân sơ




Tình Nhi sắc mặt kích động hoảng sợ, ngữ thanh tuyệt vọng: “Ta không làm gì hết, ta không làm gì hết, hoàng hậu nương nương, người không thể thấy chết không cứu! Nô tỳ đều là… đều là…”

Nàng muốn nói lại thôi, quỳ gối định tiếp cận Lạc Xương, bị mấy cung nữ ngăn trở, lại khóc ngã xuống đất.

Lạc Xương trắng bệch mặt, không để ý cung nữ này kêu khóc nữa, chỉ quay đầu nhìn cửa Thanh Hoa cung.

Ban đầu thị vệ vào truyền báo hoàng hậu đến, lúc này lại gây ra sự kiện ồn ào như vậy ngay cửa cung, tất nhiên là sớm có người nghe tiếng mà đến.

Trước cửa cung đã đứng mấy người, nhưng trong mắt Lạc Xương lại chỉ nhìn thấy Yên Lẫm.

Phong thái của Phong Kính Tiết, khí độ của Phương Khinh Trần, còn có vẻ mặt như hơi đăm chiêu của Dung Khiêm, Lạc Xương đều không nhìn thấy. Giờ này khắc này, ánh mắt nàng chỉ ngưng định trên người Yên Lẫm.

Trượng phu của nàng, quân chủ của nàng, người vẻn vẹn trên đời này nàng có thể dựa vào.

Khuôn mặt y nghiêm nghị như vậy, ánh mắt mang theo sát khí lẫm liệt như vậy, khiến lòng nàng dâng lên một cỗ hàn ý không gì sánh bằng, đến mức tay chân đều lạnh ngắt.

Tuy rằng nàng không phải người đặc biệt thông minh, song nàng cũng từng là công chúa Tần quốc. Đấu đá trong hoàng cung, nàng chưa từng tự thân trải qua, nhưng đã đứng ngoài chứng kiến đủ nhiều. Chuyện đến hiện giờ, nàng làm sao còn không nhìn ra, hết thảy, rõ ràng chính là một cạm bẫy chuyên môn thiết kế cho nàng.

Thủ pháp vị tất cao minh. Kế sách cũng không tính là xuất sắc, chỉ là… chỉ là… lại là Dung Khiêm, nàng vậy mà hiềm nghi mưu hại Dung Khiêm…

Nàng sợ hãi đến mức gần như không dám nhìn vẻ mặt Yên Lẫm nữa, không dám đi thiết tưởng Yên Lẫm sẽ có phán đoán ra sao, chỉ cảm thấy lạnh băng thấu xương. Cho đến khi tiếng vỗ tay nhẹ nhàng kia vang lên, thanh âm uể oải nọ kèm chút chế nhạo, cắt ngang Tình Nhi kêu khóc xin tha.

“Thị vệ của Hoàng đế bệ hạ… Thật là làm ta mở rộng tầm mắt đó.”

Phương Khinh Trần tựa tiếu phi tiếu nhìn hai thị vệ cung kính quỳ trước người hoàng hậu thỉnh tội ở phía trước kia: “Hai nam nhân thân có võ công, lại để một nữ tử yếu ớt giãy khỏi tay, còn đủ chạy một đoạn, chạy thẳng đến trước mặt hoàng hậu. Nếu cung nữ này không phải đến xin tha, mà là đến thích giá, thật không biết an toàn của hoàng hậu Đại Yên quốc này, phải nhờ người nào bảo hộ?”

Phương Khinh Trần nhìn Yên Lẫm sắc mặt càng lúc càng khó coi, cười nói: “Không biết là thị vệ Yên quốc quá vô năng, hay là quá thương hương tiếc ngọc đây?”

Yên Lẫm trầm sắc mặt, không nói không rằng đi về trước, không để ý hai thị vệ sắc mặt tức thời tái nhợt kia, cũng không nhìn Tình Nhi khóc xụi lơ dưới đất, chỉ đưa tay nắm bàn tay lạnh băng của Lạc Xương, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, ta ở đây, không ai hại được nàng đâu.”

Lạc Xương nhìn y, mắt ngân ngấn lệ, run rẩy định nói gì đó, rồi lại thấy thân tâm đều lạnh giá, mở miệng mà không thể phát ra tiếng.

Trong lòng Yên Lẫm vừa thương hại, vừa không đành, vừa khó hiểu. Y đã biểu lộ sự tín nhiệm của y, vì sao nàng lại còn sợ hãi như thế, hoảng loạn như thế, bất an như thế?

Y nhất thời chẳng biết nên trấn an Lạc Xương thế nào mới được, chỉ đành không ngừng ôn nhu nói: “Ta tin nàng, ta tin nàng, không ai hãm hại được nàng đâu, Lạc Xương…”

Phương Khinh Trần thở dài lắc đầu.

Tên ngốc này, hoàn toàn không tìm trọng điểm.

“Không cần sợ, trong thuốc của Dung tướng các ngươi không có độc, đoán trong thuốc hoàng hậu nương nương uống cũng nên không có độc, có độc là thuốc của ta.” Phương Khinh Trần đúng là buồn bực.

May mà Yên Lẫm và Lạc Xương đều không phải người quá ngốc, lại phạm sai lầm rõ ràng như vậy?

Được rồi, vừa phát hiện thuốc khả năng có vấn đề, Yên Lẫm liền khẩn trương với thuốc của Dung Khiêm trước, phát hiện thuốc của Dung Khiêm rất bình thường, lại lập tức khẩn trương đến thuốc của lão bà. Lạc Xương này chắc cũng như thế, vừa uống thuốc không thấy làm sao, lập tức lo lắng thuốc của Dung Khiêm có chuyện. Sau đó… Sau đó…

Ê, y tốt xấu gì cũng coi như là khách quý của Yên quốc chứ? Sao chẳng có cảm giác tồn tại như vậy?

Hai vị này lại không ai nhớ đến, thuốc của Phương Khinh Trần y cũng đang phối chế trong dược phòng đó!

Thật là không địa vị! Không nhân quyền!

Nói gì mà khách quý, gì mà tôn trọng, vừa có biến cố là sớm quên béng y ra sau đầu. Vẫn là Dung Khiêm và Kính Tiết có chút tình yêu bạn bè, chịu bận tâm sinh tử an toàn của y. Chỉ có Dung Khiêm nhớ được lập tức hạ lệnh, mang hết toàn bộ thuốc dược phòng điều chế cho Phương Khinh Trần đến, sau đó hơn trăm viên thuốc kia, Phong Kính Tiết cẩn thận đối chiếu từng viên một phen, quả nhiên phát hiện trong đó có năm sáu viên đã bị người hạ độc.

Bởi vì chỉ có số ít thuốc độc, xen lẫn trong hơn trăm viên thuốc bình thường, trừ phi cuối cùng khi giao thuốc Phong Kính Tiết đối chiếu từng viên, nếu không thật sự không dễ dàng phát hiện. Mà Phương Khinh Trần luôn không quá chú ý việc chăm sóc bản thân, thuốc Phong Kính Tiết cho, y tất nhiên thập phần tín nhiệm, về sau khi uống thuốc, tám chín phần mười là chẳng buồn nhìn một cái, lấy một viên ra nuốt ngay.

Tính ra, nếu y bất hạnh lật thuyền trong mương, bị độc thủ sau màn này âm một hồi, độc một lần, khả năng đó thật sự cực lớn.

Phát hiện trường biến cố này cuối cùng nhằm vào thì ra chỉ là Phương Khinh Trần, Yên Lẫm trên thể diện cố nhiên hơi khó kham, vội vàng xin lỗi y, cũng năm lần bảy lượt cam đoan sẽ truy tra hung phạm, nhưng Phương Khinh Trần làm sao không nhìn ra, những xin lỗi bất an kia của Yên Lẫm toàn là chuyện ngoài mặt, trong xương cốt quả thật là tâm tình… thoải mái. Hại lại chẳng phải Dung tướng nhà y, chẳng phải lão bà của y, y còn thật sự để ý sinh tử của một người ngoài như vậy sao.

Chợt nghe câu nói nhẹ nhàng bâng quơ này của Phương Khinh Trần, Lạc Xương chấn động, sau đó, mỗi một phân tâm tư, mỗi một điểm cơ thịt, mới từ từ buông lỏng, mãi đến lúc này, nàng mới có thể nói ra lời: “Hoàng thượng, ta… ta không có…”

“Ta biết, ta biết.” Yên Lẫm đáp liền giọng, chỉ là ánh mắt nhìn Lạc Xương lại đột nhiên sâu thẳm hơn nhiều.

Y nắm tay nàng, luôn miệng an ủi, y cực lực biểu đạt sự tín nhiệm của mình, lại đều không bằng Phương Khinh Trần một người ngoài, tùy tiện một câu đã làm Lạc Xương cảm thấy an toàn và yên tâm. Quan trọng, không phải sức nặng của Phương Khinh Trần, mà là… là Dung tướng… sức nặng của Dung tướng trong lòng y… Lạc Xương nàng…

Yên Lẫm nhìn thê tử vừa rồi còn hoảng sợ vô hạn kia, bỗng hơi giật mình xuất thần.

Phong Kính Tiết nhíu mày, nhìn khuôn mặt Lạc Xương kinh hồn mới định kia, nhìn nàng trong giây lát mồ hôi lạnh vã ra đầy trán, khẽ thở dài một tiếng: “Hoàng hậu có bệnh trong người, lại bị phiên chấn động và hoảng sợ này, bây giờ tốt nhất là về nghỉ ngơi, ta kê một phương thuốc an tâm yên thần, phái người tức khắc sắc cho hoàng hậu dùng mới tốt.”

Yên Lẫm thấy Lạc Xương sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh lẽo, vẻ mặt cũng hơi hoảng hốt, dường như cả đứng cũng không đứng được bao lâu, trong lòng không đành, biết nàng phen này quả thật đã cực sợ hãi. Đây là thê tử của y, mấy ngày trước mới trải qua cửu tử nhất sinh, sinh cho y một nhi tử, lúc này cần nhất bản thân, người duy nhất có thể bảo hộ nàng, bảo vệ an ủi, nhưng cục diện trước mắt này, những việc này…

Lạc Xương nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, ta không sao, giờ sẽ quay về Cam Tuyền cung nghỉ ngơi.” Nàng miễn cưỡng trấn định tâm thần một chút, nỗ lực kết thúc trách nhiệm của hoàng hậu, ngẩng đầu cười cười cảm kích với Dung Khiêm và Phong Kính Tiết, lúc này mới dời ánh mắt về phía Phương Khinh Trần.

Vừa rồi Phương Khinh Trần hai lần lên tiếng, một lần là giải oan thay nàng, một lần là an nỗi lòng nàng, nháy mắt đã giải cứu nàng khỏi hoảng sợ tột cùng. Trong lời lẽ, Phương Khinh Trần tự tự nhiên nhiên, phong mang ra khỏi vỏ, những mệt mỏi biếng nhác đó bỗng nhiên không thấy, loại phong thái khí khái kia khiến người vừa thấy khó quên. Lại thêm thái độ thong dong của y với Yên Lẫm, càng lộ ra không như tầm thường, Lạc Xương làm sao còn có thể không đoán ra y là ai.

Đối mặt với Phương Khinh Trần, nàng không thể không cảm kích, rồi lại khó nén cảm xúc phức tạp trong lòng kia.

Nếu không phải Phương Khinh Trần, phụ thân huynh trưởng tiểu đệ, chất nhi chất nữ của mình, biết đâu đều sẽ không chết. Song nàng lại mù mờ không biết có nên vì những người trừ huyết mạch tương liên thì không hề can hệ quá nhiều đó mà đi oán hận nam nhân vốn chẳng quen biết lại cứu nàng khỏi nước lửa này.

Ba ngày qua, các quý nữ khác trong cung đều nhao nhao đến Thanh Hoa cung thăm Dung Khiêm, mượn cơ hội xem Phương Khinh Trần là nhân vật ra sao, Lạc Xương thân là hoàng hậu nhưng chưa hề làm gì, chính bởi vì chẳng biết nên đối mặt với Phương Khinh Trần như thế nào, bèn dứt khoát mượn cớ sau khi sinh khó thân thể có bệnh mà thủ trong Cam Tuyền cung không ra một bước.

Mà giờ này khắc này, nàng rốt cuộc vén vạt áo thi lễ với Phương Khinh Trần, thành tâm thành ý nói: “Đa tạ Phương hầu!”