Nghĩ đến Phương Khinh Trần sẽ không về Sở quốc nữa, trong lòng Yên Lẫm nhịn không được phải khoái hoạt.
Sở quốc nếu không có đại nạn, Phương Khinh Trần sẽ không nhúng tay quản lý nữa, thế Sở quốc trước mắt, sẽ chẳng còn nhân vật cường hãn như Phương Khinh Trần dẫn dắt.
Sở quốc hiện giờ quân nhược thần cường, thần hạ lại là chư hầu phân chế, tuy rằng có thể duy trì cân bằng, nhưng loại cân bằng này, cơ hồ là giẫm trên lò xo. Dưới cục diện kiểu này, cho dù có thể miễn cưỡng bảo vệ hòa bình ổn định trong nước, nếu muốn hợp tác đồng lòng, khuếch trương ra ngoài, lại không thể được.
Biết ít nhất trong bao nhiêu năm, Sở quốc không thể liệt lại trong số cường quốc đương thời nữa, trong tư tâm làm sao có thể không cao hứng.
Dung Khiêm biết tâm tư của y, nghĩ y đã là Yên vương, tất nhiên phải nghĩ như vậy, thấy Yên Lẫm hơi lộ vẻ vui mừng, bất giác buồn cười.
Có Phương Khinh Trần xa xa trông, Sở quốc tốt xấu cũng không loạn nổi. Tương lai nếu có nước khác dám ngấp nghé Sở quốc, Tần Húc Phi nguyên khí đã khôi phục cũng sẽ không ngồi nhìn. Tuy rằng lúc trước Khinh Trần cố ý khiến cục diện Sở quốc như thế, chính là vì một chút tư tâm kia của bản thân, rắp tâm muốn làm vị trí Hoàng đế này không dễ ngồi như vậy, nhưng nếu sự bình an của Sở quốc có thể cam đoan, những chuyện khác, chỉ thuận theo tự nhiên, xem sẽ phát triển đến bước nào là được, khỏi cần chú ý quá mức.
“Chuyện Khinh Trần ở đây, gióng trống khua chiêng, trịnh trọng tuyên truyền tất nhiên là không cần, nhưng thuận theo tự nhiên để tin tức truyền ra, cũng không có gì là không tốt. Người kia cứng miệng mềm lòng, ngươi khách khách khí khí chiêu đãi y, không mảy may làm khó, nơi nơi nhân nhượng tính khí của y, cho dù miệng không đồng ý, trong lòng luôn sẽ nhớ kỹ tình cảm của ngươi. Tương lai, chưa biết chừng còn có lúc hồi báo. Tuy y không có ý với quyền vị Sở quốc, nhưng trên danh nghĩa dù sao cũng là người cực tôn quý của Sở quốc, không ít chư hầu Sở quốc tình cảm với y đều sâu đậm, họ biết chuyện này, cũng sẽ có chút hảo cảm với ngươi. Tương lai, nếu không ảnh hưởng lợi ích Sở quốc, lại chỉ cần nhấc tay, họ hẳn không ngại trợ giúp Yên quốc.”
Dung Khiêm mỉm cười nói: “Tuy nói việc này chưa chắc sẽ phát sinh. Nhưng dù sao chúng ta không có tổn thất, phòng ngừa chu đáo, luôn là tốt.”
Yên Lẫm gật đầu: “Được, thế ta sẽ không phát lệnh cấm khẩu.”
Dung Khiêm cười: “Truyền thì cho phép họ truyền, nhưng ngươi cũng phải phái người khống chế một chút, tránh cho truyền ra quá nhiều tình tiết cổ quái. Ngoài ra, lại để Trường Thanh đi câu thông với các triều thần khác một phen, để tránh đám đại nhân nhọc lòng vì nước kia lại chạy vào cung đề nghị thư kích cầm sát Phương Khinh Trần cho ngươi.”
Yên Lẫm cười xác nhận, đưa tay phất vô số hoa rơi trên một tảng đá vuông vức, đỡ Dung Khiêm đã đi mệt ngồi xuống, hơi ngồi xổm xuống bóp chân giúp y.
Bất quá là khoảng cách mấy chục bước, với hai chân Dung Khiêm mà nói, đã là gánh nặng rất nặng, cần giúp y thả lỏng cơ thể, cho hai chân y cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn một chút, lúc này mới có thể tránh cho phục kiện cường độ cao khiến cơ thể bị thương.
Cứ như vậy, nửa quỳ một gối, cúi đầu cẩn thận chăm sóc một người khác. Hết thảy những việc này, Yên Lẫm làm, đã vô cùng quen thuộc tự nhiên.
Dung Khiêm cũng chẳng mảy may không tự tại không quen, chỉ mỉm cười cúi đầu nhìn y. Nhìn dưới ánh dương, khuôn mặt trẻ tuổi kia của Yên Lẫm, đột nhiên nhớ tới, y… sắp phải làm lễ đội mũ rồi.
Nói đến thì thật sự chẳng thể gọi y là hài tử nữa. Y đã trưởng thành, không phải thiếu niên, mà là một nam tử hán. Không còn cần người ngoài che mưa chắn gió thay nữa, mà là tự thành một gốc đại thụ, vươn dài cành lá, toàn lực che chở tất cả những người y yêu quý.
Dung Khiêm bỗng mỉm cười, lẳng lặng ngưng mắt, nhìn ánh mắt chuyên chú của Yên Lẫm, ánh dương sáng ngời rực rỡ như vậy, chiếu vào trong mắt y, dường như chợt lóe quang hoa lóa mắt, y gọi khe khẽ: “Yên Lẫm…”
Yên Lẫm vẫn cúi đầu, từ từ xoa bóp đôi chân mỏi mệt đau nhức cho Dung Khiêm, mỗi một phân mỗi một tấc cũng chưa từng sai sót, miệng nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừm…”
Song Dung Khiêm không nói nữa, chỉ an an tĩnh tĩnh nhìn y, cảm thụ sự ấm áp trên bàn tay, sức lực giữa ngón tay của đệ tử đã lớn thành vĩ nam tử này.
Phương Khinh Trần hai mắt dại ra, hình dung tiều tụy, vẻ mặt mê mang từ trong điện đi ra.
Y đi đến bên bàn đá như du hồn, nặng nề ngồi xuống, than vãn: “Tiểu Dung, thật may mà ngươi có thể chịu đựng được tên kia tra tấn mấy tháng trời, thật sự là quá sức giỏi!”
Dung Khiêm nhìn y dáng vẻ đáng thương, nén cười, cầm chiếc ấm bạc trên bàn, rót cho y một ly nước trái cây.
Phương Khinh Trần rất coi thường, nói: “Cũng mấy tuổi rồi, còn uống thứ con nít thích này?”
“Ngươi hãy biết thỏa mãn đi, bây giờ ngươi nghĩ có thể uống một ngụm nước trái cây tươi dễ lắm sao? Đây chính là dùng các loại hoa quả tươi các nơi phi ngựa tiến cống, nữ quan đẹp nhất trong cung tự tay ép, còn là phương pháp Kính Tiết tự mình chỉ điểm, hiện tại còn có ta tự mình hầu hạ, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Dung Khiêm cười ác liệt: “Hay là ngươi còn muốn uống rượu trước mặt y nữa?”
Phương Khinh Trần cư nhiên hơi co rúm, rầu rĩ bưng ly nước ép, một ngụm uống cạn.
Yên Lẫm ngồi bên nhìn mà trong lòng buồn cười, nhưng thật sự không dám cười nhạo ngay trước mặt Phương Khinh Trần, ra sức nghiêm mặt, làm ra vẻ nghiêm túc, trong lòng thật sự khá thú vị.
Chẳng qua ba ngày mà thôi, cường giả có thể không chút khách khí uy áp Hoàng đế một nước kia đã giày vò thành như vậy. Trong lòng Yên Lẫm thật sự rất hiếu kỳ, cái trò gọi là trị liệu mà đang yên đang lành ép một người vào cái bồn nóng hầm hập phiếm mùi thuốc dùng lửa cố sức đốt một hai canh giờ, y nhìn thế nào cũng giống một loại khổ hình, mà ngân châm nới xương Phong Kính Tiết một ngày ba lượt làm cho Phương Khinh Trần kia, rốt cuộc lại đáng sợ cỡ nào?
Có vết xe đổ của Dung Khiêm ở đó, muốn để Yên Lẫm tin, Phong Kính Tiết trong lúc chữa bệnh không thừa cơ cho Phương Khinh Trần chịu khổ gấp bội, thật sự chẳng dễ dàng lắm. Hả giận, quá là hả giận, thù thất lợi ở Tần quốc, Phong Kính Tiết đã giúp y báo xong hết rồi.
Phương Khinh Trần cũng chẳng có sức lực làm bộ trước mặt Yên Lẫm, chỉ thiếu điều uể oải trực tiếp nằm bò lên bàn. Ngàn không nên vạn không nên, không nên nhất thời động ý, đâm đầu vào tay Phong Kính Tiết. Vốn là phải đi ngăn Địch Cửu, chỉ định tiện đường vòng qua Yên quốc, tìm Phong Kính Tiết kiếm chút thuốc cứu mạng Địch Cửu, miễn cho mình uổng phí khí lực chín trâu hai hổ, cứu được người, lại chẳng sống được mấy hôm. Ai biết đại phu cửu lưu kia hoàn toàn không chắc chắn cứu được người, lại rảnh rỗi túm y điên cuồng giày vò một trận.
Vốn bổn sự của y và Kính Tiết cũng xấp xỉ ngang tay. Nhưng y trúng độc lâu như vậy, võ công giảm đi không nói, Kính Tiết bên này còn có một đoàn trợ thủ giúp trông chừng y. Hiện tại y đánh cũng đánh không lại, chạy cũng chạy không được, rốt cuộc bị vây chết.
Y càng nghĩ càng phiền, trong lòng hệt như lửa đốt, không khách khí đưa ly ra trước mặt Dung Khiêm.
Dung Khiêm lại mỉm cười xách ấm rót cho y, Phương Khinh Trần rất sốt ruột nói: “Chậm rì rì, nhanh nhẹn chút không được sao?”
Yên Lẫm ở bên cạnh nhắm mắt, hít sâu một hơi. Nhịn nhịn nhịn, không nể mặt y, cũng phải nể mặt Dung tướng.
Y ở bên cạnh thấy Dung Khiêm đã có thể hoàn toàn tự nhiên mà dùng tay cầm cái ấm gần như đầy ắp kia, trong lòng cực kỳ vui mừng rồi, nào còn so đo động tác của Dung Khiêm chậm. Nhưng người này còn không thức thời chê đông chê tây. Bình thường việc rót nước trái cây này, đều là bản thân Hoàng đế này hầu hạ Dung tướng, tự tay làm giúp, hiện giờ đổi thành Dung tướng hầu hạ y, y còn muốn chọn ba lựa bốn?
Phương Khinh Trần như là hoàn toàn không phát hiện cơn giận của Yên Lẫm, chờ Dung Khiêm rót đầy cho mình, bèn tự đưa tay đẩy cả cái ly trước mặt Yên Lẫm qua: “Cũng rót giúp y đi.”
Yên Lẫm ngẩn ra, Phương Khinh Trần lại buồn cười mà chớp chớp mắt với y. “Không cần phải khẩn trương như vậy, chẳng qua là rót một ly nước thế thôi. Sư phụ ngươi đâu phải làm bằng thủy ***, chạm một cái sẽ không vỡ. Y là Dung Khiêm, bị thương nặng hơn, cũng vẫn là cường giả, yên tâm đưa ra yêu cầu, buông tay để y làm, thứ suy sụp thất bại này, nếu bản thân y không để tâm, thì ngươi phải có dũng khí ở bên cạnh nhìn. Ngày ngày nâng niu che chở trong tay, đến bao giờ y mới có thể khá lên? Cho dù ngươi muốn dạy y như tiểu hài tử, chung quy phải buông tay để y ngã, y mới có thể học được cách bước đi…”
Y nơi này ngông nghênh giáo huấn một phen, Yên Lẫm nghe mà hơi ngẩn người, Dung Khiêm lại đã rót đầy một ly cho y, cười nói: “Đừng để ý tên này, y không có việc gì cũng thích giáo huấn người khác, lại chưa bao giờ nhìn thấy sai lầm của mình.”
Yên Lẫm im lặng dùng hai tay cầm ly, chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay, nhất thời lại không nỡ uống, nhẹ nhàng nói: “Dung tướng, từ sau khi ngươi bị thương, đây là lần đầu tiên, ngươi rót nước cho ta…”
Dung Khiêm cười khẽ: “Cũng không tệ lắm, ngươi xem, vừa không đổ ra ngoài, ấm cũng không sẩy tay đánh rơi. Xem ra ta không vô dụng lắm.”
Yên Lẫm cúi đầu chăm chú nhìn ly nước trái cây lóng lánh kia, lòng hơi xót xa, lại hơi vui mừng, ngẩng đầu nói với Phương Khinh Trần: “Cảm ơn ngươi nhắc nhở, ta trước kia…” Y hơi đỏ mặt, nhìn về phía Dung Khiêm: “Ta trước kia quản quá nhiều, Dung tướng, làm ngươi rất không tự tại nhỉ.”