Khi Phương Khinh Trần buông cương mặc ngựa, từ từ đi qua dưới ánh trăng, ngoài kinh thành, trên một ngọn núi nhỏ, có người đang ngưng mắt trông y từ xa.
Từ khi thám tử thủ ngoài phủ Phương Khinh Trần đến báo cáo, Liễu Hằng nửa đêm vào Phương phủ, y liền rời cung, rời Tần kinh, tìm ngọn núi cao này, chờ người kia.
Y biết, Liễu Hằng nếu không phải đã tin chắc, sẽ không đi tìm Phương Khinh Trần. Y cũng biết, Phương Khinh Trần tùy hứng cực đoan kia, lựa chọn cuối cùng, tất nhiên là yên lặng bỏ đi, không để y phải đau đớn lựa chọn nữa. Y càng biết, Phương Khinh Trần tất nhiên sẽ không về Sở, sẽ chỉ lựa chọn phương hướng rời xa Sở quốc này mà đi.
Y không biết là không lâu trước, khi y lĩnh quân rời khỏi Sở quốc, Phương Khinh Trần cũng từng trên đỉnh núi xa xa, ngưng mắt đưa tiễn như thế…
Tần Húc Phi lẳng lặng mặc ánh mắt đi theo thân ảnh dưới chân núi, nhỏ bé đến mức chỉ trông thấy thấp thoáng.
Bên tai nghe thấy tiếng thở dài, ánh mắt Tần Húc Phi vẫn không chịu hơi dời chân núi, chỉ nhẹ giọng nói: “A Hằng!”
“Ta vào cung, không tìm thấy ngài, Tôn tổng quản đưa bức thư ngài để lại cho ta coi, ngài đó…” Liễu Hằng thở dài một tiếng, cùng Tần Húc Phi sóng vai một chỗ, theo ánh mắt y dõi mắt nhìn xuống phía dưới, có thể nhìn thấy, cũng như nhau, chỉ được một cái bóng thấp thoáng mà thôi.
“Nếu như thật sự không muốn, thì đừng tự khổ như vậy. Y…”
Tần Húc Phi chỉ lắc đầu.
“Ta không thể giữ y, cũng không giữ được y.”
Liễu Hằng trầm mặc một lát, vẫn mở miệng: “Y cố nhiên nhẫn tâm, nhưng nếu không phải an bài của y, sự tình chẳng qua có thể kéo dài mười năm, hai mươi năm. Chính là sớm hay muộn, những người đó cũng sẽ tranh quyền đoạt lợi, dẫn sói vào nhà. Nếu không phải y, chúng ta đến lúc đó đều đã già nua không thể chiến nữa, cho dù muốn hồi quân cứu nước cũng chẳng có năng lực. Chỉ có thể chán nản mà bất lực ở Sở quốc, nhìn quốc gia bị chia cắt tan rã, sinh linh đồ thán… Cuối cùng, đám chúng ta đều sẽ chỉ cô tịch mà chết ở Sở quốc, không có phong quang huy hoàng hiện giờ. Y mặc dù là mưu đồ cho Sở quốc, nhưng chúng ta cũng đều nhận tình của y, được lợi của y. Tần quốc lớn đến thế, lại không thể cho y một nơi nương thân sao?”
“A Hằng, ta biết, nếu không phải không nỡ để ta thương tâm, ngươi sẽ không nói như vậy.”
Tần Húc Phi nhìn bóng dáng chậm rãi đi xa dưới chân núi kia, ngữ khí buồn bã.
“Ta đã xem danh sách hộ tịch mới chỉnh lý của kinh thành. Người lớn ước chừng ít đi một nửa. Từng tòa thành trì bị đồ diệt kia, còn thảm hại hơn kinh thành. Ta cũng tự tay sao chép danh sách người tử nạn trong quân chúng ta. Ngần ấy huynh đệ đồng chí, đi theo ta, chịu hết nỗi khổ lênh đênh, bao nhiêu năm có nước không thể về. Mắt thấy đã có cuộc sống an bình, rồi lại vì ta mà trở về giết chóc, ngã xuống trong lần chinh chiến này.”
Tần Húc Phi ngữ khí thảm đạm.
“A Hằng, hai mươi năm, có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Ta không thể đặt tay lên lương tâm mà nói, trường đại nạn này, nếu không có y, nếu không phải y ý đồ phù ta làm Tần vương, cũng nhất định sẽ phát sinh. Ta không có biện pháp nói với tất cả những người đã mất, vì đại cục, vì quốc gia, vì ta, cái chết của họ là nên. Nhưng mà ta biết, hết thảy không phải lỗi của y, không phải tội của y. Ta sẽ không trách y oán y thương tổn y, nhưng ta không thể ngay lập tức không hề khúc mắc mà sống thật vui với y. Bởi vì ta không thể bỏ xuống tội của ta.”
Mặt y dưới ánh trăng, tịch mịch mà thê lương.
“Tai nạn của Tần quốc, thương vong của bách tính, hy sinh của đồng bào, tất cả mọi thứ, kỳ thật ta mới là người nên chịu trách nhiệm lớn nhất, gánh tội lỗi lớn nhất. Nếu không phải ta nhiều năm qua do dự không quyết, lòng dạ đàn bà, nếu không phải ta bao lâu nay lỗ mãng sính mạnh, nông cạn vô năng, thì lấy gì cho bạo quân ác đồ bại hoại quốc gia như thế. Nhưng mà, y lại không nghĩ như vậy…”
Liễu Hằng lẳng lặng đứng bên cạnh Tần Húc Phi, nghe y thầm thì khe khẽ, nhìn ánh mắt bộc lộ tình cảm sâu sắc kia của Tần Húc Phi. Y chưa bao giờ biết, ánh mắt người ta có thể biểu lộ nhiều tình cảm phức tạp mà chân thành như vậy, có thể có nhiều thương tiếc, không nỡ, bảo vệ, để ý như vậy.
“Y luôn như vậy, tất cả sai lầm, luôn phải một mình gánh trên người, sau đó kiêu ngạo cự tuyệt hết thảy quan tâm và lý giải, cố gắng làm thiên hạ đều tin y là ác ma đáng sợ nhất trên đời. Vô luận là Tần quốc cũng vậy, Sở quốc cũng thế, tất cả tai nạn, y đều nhận định là lỗi của y, lại chưa bao giờ truy cứu, ta cũng từng xâm lược đất đai Sở quốc, ta cũng từng vây trong cái danh trung nghĩa, mà ngồi nhìn Tần quốc rơi vào tay bạo quân.”
Y ngóng nhìn bóng dáng rất nhỏ dưới chân núi kia, chỉ có một tiếng thở than. Liễu Hằng lẩm nhẩm: “Không phải ngài muốn truy cứu, mà là y không bỏ xuống được?”
“Đương nhiên. Bằng không vì sao ngươi có thể tra ra chân tướng, cuối cùng lại không thể bắt được một mật thám Sở quốc. Vì sao tất cả những người Phương Khinh Trần phái tới trợ giúp đều có thể kịp thời đào tẩu, ngươi lại vẫn có thể căn cứ manh mối lưu lại, cuối cùng thu gom được chứng cứ chính xác?”
Tần Húc Phi vẻ mặt ảm đạm: “Y căn bản chưa từng nghĩ chuyện phải che đậy, phải giấu giếm. Đại cục đã định, đại sự đã thành, chân tướng vốn nên để người biết được. Ta đoán ra sự thực, y lại không biết? Ngươi âm thầm truy tra, y lại không biết? Ngươi có thể điều tra ra, chẳng qua bởi vì y không muốn cản trở ngươi. Y tiễn mọi người đi, bảo vệ an toàn cho mỗi một thuộc hạ, nhưng độc lưu lại bản thân y, đối mặt với những phẫn nộ và trả thù có thể của chúng ta… A Hằng, không chịu buông tha y chính là bản thân y, y đối đãi mình, trước nay luôn hà khắc hơn với người khác. Vì Sở quốc, y bày ra nhiều cục như vậy, sa xuống nhiều người như vậy, vốn không ai có thể trách tội. Thế nhưng bản thân y luôn luôn không thể coi thường tất cả những người do y mà chết, luôn luôn thêm tội nghiệt lớn nhất lên người mình. Y ở lại, có lẽ là bởi vì trong lòng y mơ hồ cảm thấy, y nên chịu báo ứng…”
“Làm sao có thể?” Liễu Hằng chỉ cảm thấy khó mà tin nổi. “Y… Y đánh trận cũng đã bao nhiêu năm? Sao lại còn…”
Tần Húc Phi khẽ lắc đầu: “Năm đó khi y lĩnh quân đối địch, chưa bao giờ chịu phản công xâm nhập quốc cảnh chúng ta. Lúc đàm hòa với ta, y từng nói, cho dù quân vương có chỉ, y cũng sẽ vĩnh viễn không xâm lược quốc gia người khác. Lúc trước ta vốn không dám tin, nhưng hôm nay… Y thật là một quái nhân, rõ ràng coi trọng tính mạng của mỗi người, lại luôn vờ như vô tình. Gánh hết tất cả trách nhiệm lên người, lại vẫn cảm thấy mình lãnh khốc. Y vì Sở quốc mà bán rẻ Tần quốc, thế nhưng lại âm thầm mượn triều chính Sở quốc rèn luyện lực lý chính của ta, từng chút không dấu vết dạy ta từ một tướng lĩnh bình thường thành một người có thể đảm nhiệm chức quốc quân. Sau khi toàn bộ Tần quân rời khỏi Sở quốc, y còn kéo thân thể thương độc giày vò, đến Tần quốc, liên tiếp cứu giúp, dốc hết sức bảo hộ, tận lực lượng của y, để sự hỗn loạn của Tần quốc bình định trong thời gian ngắn nhất, để số người thương vong có thể ít một chút, ít hơn chút nữa. Sau đó mới lưu lại, chờ kết cục cuối cùng, hạ màn cuối cùng.”
Ngữ khí của Tần Húc Phi dần dần ưu sầu.
“Hiện tại y rời khỏi, không phải là muốn chạy trốn. Chỉ bởi vì y không muốn ta cả đời không vui vẻ. Y biết, nếu do ta chọn, vô luận là ra tay thương tổn y, hay vờ như không hề xảy ra chuyện gì, cùng y khoái hoạt luận giao như cũ, trong lòng ta đều sẽ không yên. Cho nên cùng với ta chọn, không bằng y chọn, cùng với ta khó xử, không bằng y gánh vác cái danh khiếp đảm chạy trốn…”
Ánh mắt Tần Húc Phi, xa xa đuổi theo bóng dáng nhỏ xíu dần dần không thể thấy kia.
“A Hằng, chuyện đến hôm nay, không phải ta không thể giữ y lại, chỉ là trong lòng bất an, đối đãi y tất nhiên không thể vô tư như dĩ vãng. Y cũng không phải không thể ở lại, chỉ là gánh nặng trong lòng một ngày chưa bỏ xuống được, đối đãi ta cũng không thể tự nhiên thong dong như lúc trước. Miễn cưỡng lưu lại, hai bên nhìn nhau, gượng gạo gian nan. Cố ra vẻ tươi cười, cẩn thận đối đãi, lại thêm giày vò. Cho nên, y đi, không nói cho ta biết. Nhưng y biết, ta biết tâm ý của y. Cho nên, ta tiễn, cũng không nói với y, nhưng ta cũng biết, y chưa từng trách ta một chút. Y đi, ta thả y đi, không phải bởi vì ta từ bỏ, mà là bởi vì giữa chúng ta, trước nay thẳng thắn vô tư, không thể dung dối trá và miễn cưỡng như vậy. Lời hối hận tha thứ, không cần phải nói. Chúng ta chỉ cần tận khả năng của chúng ta để làm, để bồi thường.”
Tần Húc Phi trông thân ảnh rốt cuộc từ từ nhạt nhòa khỏi tầm mắt kia, trong mắt có đau có thương có không nỡ, lại còn có càng nhiều quyết tâm và kiên định hơn: “Tội cũng vậy, nghiệt cũng thế, tội này nghiệt này, ta nên cùng gánh. Khổ này hận này, ta nên cùng nếm. Nếu trước mắt miễn cưỡng giữ lại, sẽ chỉ có nhiều khúc mắc và không vui hơn, thế thì y muốn đi, ta liền thả y đi. Lúc y vắng mặt, ta sẽ làm hết thảy những chuyện ta có thể làm, cho đến một ngày kia, y ở phương xa, thấy một Tần quốc cường thịnh, thấy rất nhiều bách tính yên vui, cũng vui mừng thoải mái như ta, tin tưởng những hy sinh từng có, hẳn ít nhiều vẫn có ý nghĩa. Cho đến một ngày kia… Ta và y, đều có thể buông xuống gánh nặng trong lòng hiện giờ, sau khi đối mặt với nhiều tử vong như vậy, còn có dũng khí đi làm người vui vẻ, còn có thể ưỡn ngực đứng giữa đất trời nói chúng ta có tư cách làm người vui vẻ, vậy thì y nhất định sẽ quay lại tìm ta, ta cũng nhất định có thể thản nhiên đón y, cho nên… cho nên…”
Tần Húc Phi thì thào nói, phảng phất đang tỏ rõ tâm ý, cũng phảng phất đang cho mình càng nhiều dũng khí, càng nhiều quyết tâm, càng nhiều ủng hộ hơn.
Thế nhưng, bóng dáng dần dần không thể nhìn thấy phương xa kia, rốt cuộc vẫn khiến người đau triệt tâm phế.
Phương Khinh Trần, ngươi có thể đi đâu? Sở quốc, ngươi đã không thể về, Tần quốc, ngươi lại không thể ở. Sở Nhược Hồng ngươi từng ý đồ dùng sinh mệnh thức tỉnh, thương ngươi sâu vô cùng, Triệu Vong Trần ngươi dốc hết sức bồi dưỡng, vô tình hạ độc ngươi, ta mà ngươi lặng yên một tay trợ giúp, lại không cách nào vào lúc này khuyên giải ngươi. Phương Khinh Trần, trời đất bao la, ngươi còn người nào để tìm, chuyện gì để làm, một mình cô tịch phiêu bạt như vậy, cuối cùng phải lưu lạc phương nào…
Không còn người đuổi theo ngươi, không cho ngươi phóng túng uống rượu, không còn người buộc ngươi nhất định phải bức độc chữa thương, không còn người nhìn ngươi, nhiễu ngươi phiền ngươi, ngươi không biết chăm sóc bản thân nhất này, lại sẽ hủy hoại thân thể mình đến nông nỗi nào…
Cổ họng chợt ngòn ngọt, giống như một bụng máu tươi giày vò chực đốt kia muốn tuôn ra. Tần Húc Phi nhắm mắt, thanh sắc bất động ra sức nuốt xuống nữa, nhưng hóa ra, lý trí nhiều nữa, quyết tâm nhiều nữa, chung quy chẳng khắc chế được đau lòng lúc này, không muốn trước mắt.
Phải bao nhiêu sức lực, mới có thể khống chế mình không cao giọng gọi tên người nọ, phải bao nhiêu cố gắng, mới có thể miễn cưỡng mình đừng lao đi truy tìm bóng dáng người nọ.
Khinh Trần, Khinh Trần, hiện giờ ngươi đã không bỏ xuống được, thế thì ta thả ngươi rời đi.
Vô luận bao nhiêu năm tháng, bất kể bỏ bao nhiêu cố gắng, ta cuối cùng sẽ đợi đến ngày ngươi tháo hết khúc mắc kia, dưới trăng sao như thế, trở lại mảnh đất từng do hai ta mà trải qua kiếp nạn, nhưng cuối cùng lại do hai ta mà quay về phồn hoa này.
Liễu Hằng vẫn lẳng lặng thủ bên cạnh y, nhìn vẻ mặt y, nghe y thầm thì, sau đó thở dài khe khẽ.
Khó được hồ đồ, hồ đồ khó được, vì sao hai người này cố tình đều phải thanh tỉnh đối mặt hết thảy như thế, chẳng ai chịu hồ đồ mảy may.
Tần Húc Phi vẫn lẳng lặng đứng đó, mắt cũng chẳng hề chớp mà ngóng nhìn dưới chân núi, mãi khi bóng người nhỏ xíu kia, hoàn toàn chìm vào bóng tối, không thể tìm kiếm nữa, mới quay đầu nhìn Liễu Hằng, làm mình nở một nụ cười: “A Hằng, không cần buồn. Kỳ thật cho dù ta không tra, y không nói, chuyện này không người truy cứu, chỉ bằng thân phận Đại Sở Trấn Quốc hầu của y, trước mắt cũng chẳng thể ở lại Tần quốc lâu dài.”
Liễu Hằng nghe vậy thở dài một tiếng.
Không sai. Sở quốc Phương hầu, sao có thể vĩnh viễn ở lại nơi này, làm một nam sủng ngay cả tên họ thân phận cũng không có trong mắt mọi người? Mà nếu công khai thân phận của y thì càng thêm không ổn. Đại Sở quốc Phương hầu, không nên nhậm chức trong triều Tần quốc, cũng không thể mang một thân phận ái muội, thường xuyên xuất hiện bên cạnh Tần Húc Phi. Vô luận là với người Sở quốc, hay người Tần quốc, trên tình cảm đều sẽ không muốn loại sự tình này phát sinh.
Tần Húc Phi thở phào một hơi, thẳng tắp thân hình.
“A Hằng, sau khi về kinh, có thể thông tri các đại thần dâng thư ủng hộ lên ngôi rồi.”
“Ngài cuối cùng đã quyết định đăng cơ.” Liễu Hằng vẻ mặt sáng tỏ, rốt cuộc không còn do dự, không còn kéo dài, là để ngày người nọ trở về có thể sớm hơn một chút, sớm hơn một chút nữa sao?
“Phải, ta muốn đăng cơ, ta muốn trở thành quân chủ. Ta muốn tận mọi sức lực, làm cho quốc gia đổ nát này dần dần cường thịnh lên.” Ngữ khí của Tần Húc Phi tuy nhẹ, lại có quyết tâm dốc hết lực thiên hạ cũng không thể dao động mảy may.
“A Hằng, xin ngươi giúp ta, giúp ta bảo hộ quốc gia này. Giúp ta, làm nó cường thịnh lên. Còn có… Trợ giúp ta, đừng thay đổi…”
Liễu Hằng hơi ngẩn ra: “Cái gì?”
“Mọi người nói cho ta biết, người ngồi trên đế vị, cuối cùng đều sẽ thay đổi. Đại ca trước khi chết vẫn nguyền rủa ta, cho ta hay rằng một ngày kia ta sẽ biến thành giống như y. Nhưng mà ta không muốn thay đổi, ta cũng rốt cuộc đã nghĩ thông suốt. Họ đều thay đổi, vậy thì thế nào? Họ là họ, ta là ta! Ta có ngươi giúp đỡ ta, ta có y nhìn ta, có người nào có thể nói, ta đã định trước số mệnh nhất định sẽ luân lạc đến mức giống như họ?”
Tần Húc Phi âm thầm nắm chặt nắm đấm.
“A Hằng, xin ngươi nhìn ta, canh ta, đừng cho ta thay đổi. Nếu có một ngày ngươi phát hiện ta đã quên ước nguyện ban đầu, xin ngươi nhắc nhở ta, nếu có một ngày ngươi phát hiện ta đã không thể nghe lời trung của ngươi, xin ngươi đứng ra phản đối ta. A Hằng, ta không muốn thay đổi…”
Thanh âm của Tần Húc Phi trầm thấp, trong đêm trăng vắng lặng, hô hoán khẩn cầu này, rõ ràng là từ trong lòng chảy ra.
A Hằng, ta không muốn thay đổi, ta không muốn tương lai quên đi tâm huyết từng có, nhiệt tình từng có, ta không muốn tương lai, coi thường người thiên hạ, coi thường ngươi, ta không muốn có một ngày, sẽ phụ ngươi, kỵ ngươi, ta càng không muốn, không muốn biến thành một kiểu với những người từng phụ y thương y đó.
Bao nhiêu năm sau… Sẽ có một Tần quốc giàu có, một Tần quốc cường thịnh, hàng ngàn hàng vạn bách tính an nhàn. Những tướng lĩnh binh lính từng đi theo ta nhận hết khổ nạn đó, có thể trở về cố hương, lại được thân nhân, có thể làm anh hùng, được người kính yêu tôn trọng. Hết thảy những điều này, mới có thể làm cho chúng ta tin tưởng, những thảm thiết từng có, vứt bỏ từng có, thật sự không hề toàn là tội nghiệt.
Bao nhiêu năm sau, người đã rời khỏi trung tâm chính trị Sở quốc lâu lâu dài dài là ngươi, sẽ không còn là một tiêu chí, một pho tượng thần, không còn có thân phận quá mẫn cảm, đến lúc đó muốn làm gì cũng khỏi cần cố kỵ quá nhiều.
Bao nhiêu năm sau lúc gặp lại, ta có thể thản nhiên ưỡn ngực nói với ngươi, Phương Khinh Trần, ngươi xem, ta không hề thay đổi. Ngươi xem, không phải mỗi người, trên vị trí đó, đều sẽ thay đổi.
Phương Khinh Trần, ngươi chờ ta…
Liễu Hằng dưới ánh trăng ngưng mắt nhìn y, thấp giọng đáp: “Ngài biết, ta vẫn luôn ở nơi này mà.”
Y sẽ một mực, một mực, làm bạn với bằng hữu của y, trợ giúp chủ quân của y. Đợi đến một ngày kia, thời gian làm cho đau thương rút đi, năm tháng khiến cho khổ nạn phai nhạt, đợi đến một ngày kia, người nọ phiêu nhiên mà đến, y sẽ nói cho người đó biết, có người vẫn một mực chờ đợi y, người kia vì y mà mãi kiên trì không chịu thay đổi! Một mực kiên trì, đi chuộc cái tội vốn không nên do hai người gánh vác kia.
Phương Khinh Trần không biết phía sau có đôi mắt đau xót như thế nào, vẫn xa xa tiễn y rời đi, Phương Khinh Trần không biết trên nơi cao phương xa, có người vì y mà lập quyết tâm như thế nào.
Y ngồi trên ngựa, mặc ngựa tự tại chậm bước.