Một mình chiến đấu hăng hái lâu như vậy, rốt cuộc đã có Liễu Hằng quay về bên cạnh, Tần Húc Phi cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
“A Hằng, ngươi về thì tốt rồi, hiện tại trong tay ta rất thiếu nhân thủ.” Tần Húc Phi cùng Liễu Hằng sóng vai dạo bước, trong ngữ khí kèm chút mỏi mệt bất đắc dĩ.
Liễu Hằng lại chỉ cười: “Thiếu nhân thủ mới tốt. Hiện tại nơi nơi đều có quan chức chọn thay, vừa lúc có thể tỏ ân với thiên hạ. Trong triều không ít quan viên đều có thể đề bạt trọng dụng, quan viên hạ tầng cấp thấp còn trống, hoàn toàn có thể chọn lựa trong những sĩ tử chưa xuất sĩ. Dùng những người có thanh danh, có tài hoa trước, nếu tứ xứ vẫn thiếu người, phàm là người có công danh, hoặc là từng có kinh nghiệm lý chính trong trướng, thì đều để họ tạm thời xuất sĩ. Có đức hạnh không, có năng lực không, tạm thời chẳng thể lo quá nhiều, khi tình thế cấp bách thì cứ dùng trước, về sau chờ mọi sự thuận lợi, lại chậm rãi quyết định là được. Chỉ bằng điều này, dù là người đọc sách thiên hạ, đều phải tụng ngài oai hùng thánh minh. Các đồng bào trong quân cũng dễ an bài đề bạt. Đại chiến liên miên, hiện tại các trấn phần lớn không có thống lĩnh đại tướng. Phải xử lý lại quân vụ, phải chỉnh đốn tứ phương, cả nước các nơi, có cả đống chức quan quyền cao chức trọng, có thể dùng để đền công. Đám huynh đệ chúng ta, sợ là mỗi người đều có thể thăng liền ba cấp, tất nhiên là cao hứng. Tông tộc thế gia khác, lúc này cho thêm chút ngon ngọt, địa vị cao, để lòng người đều hướng về ngài, thì cũng dễ dàng hơn.”
Tần Húc Phi cười. Đạo lý này đâu phải y không biết, chỉ là muốn nói ra dễ dàng như Liễu Hằng, y lại không thể: “Được rồi, được rồi, bất kể là gì, đến miệng ngươi, đều có thể nói thành chuyện tốt.”
“Dù sao tốt cũng phải qua, xấu cũng phải qua, sự tình đã bức lên đầu, nghĩ nhiều những chỗ có lợi, luôn là tốt.”
Liễu Hằng dừng một chút, mới nói nữa: “Điện hạ phải chăng cũng nên chọn mấy người trước kia từng đắc tội ngài, phong thưởng một phen? Người đời nếu như thấy ngài đối đãi kẻ thù cũng chịu rộng lượng như thế, lòng tin với ngài tất nhiên tăng cao, về sau sẽ càng muốn đến góp sức cho ngài.”
Thần sắc Tần Húc Phi chợt có chút khác thường, nhẹ giọng nói: “Nói đến thì gia tộc ngươi cũng là tông tộc thế gia, mấy đại nam đinh trong tộc phần lớn có chức quan trong người, tài năng cũng phần nhiều trội hơn người khác. Loạn cục hiện giờ, quả là có thể ra không ít khí lực.”
Liễu Hằng giải thích: “Ta không hề muốn ngài đặc ý đề bạt người nhà ta.”
“Không phải đặc ý đề bạt, mà là hiện tại, chỉ cần người có thể dùng được, ta đều nhất định sẽ dùng. Chỉ là có mấy lời, ta cũng phải nói với ngươi trước.”
Tần Húc Phi than nhẹ một tiếng, trang nghiêm nói với Liễu Hằng: “Với họ, ta sẽ không trọng dụng. Chờ từ từ qua được ải khó trước mắt, tước lộc phú quý của họ cho dù chỉ cao không thấp, song thực quyền chức vị chân chính, lại không thể đến phiên.”
Liễu Hằng lắc đầu: “Những việc này, ta nên tránh hiềm, ngài quyết định là được, không cần thương lượng giải thích với ta. Người nhà ta tài năng tự nhiên có, chỉ là trên đức hạnh…”
“Không liên quan đến đức hạnh. A Hằng, trên quan trường, ta sẽ không quá khắt khe đạo đức cá nhân của một người. Chỉ cần là đại tài có thể lý chính, có thể giúp ích cho bách tính gia quốc, chính là lương thần. Gia tộc ngươi có thể trải sự mấy triều mà không đổ, không có vài phần bản lĩnh chân thật thì đâu thể làm được. Ta tương lai không thể trọng dụng họ, không phải vì tâm tồn khúc mắc với chuyện trước kia, mà là bởi vì ngươi.”
“Vì ta?”
“A Hằng…” Tần Húc Phi thấp giọng nói: “Ta biết ngươi là người tài tể phụ, mà Đại nguyên soái binh mã toàn quốc để ngươi làm, không hề là việc ngươi am hiểu nhất, cũng vẫn là ủy khuất ngươi. Thế nhưng tương lai ta sợ rằng không tiện trực tiếp quản lý quân đội nữa. Quan viên cao nhất của quân đội Đại Tần quốc này trừ ngươi ra thì không thể là người khác. Nếu ngươi ở quân, những người khác trong gia tộc sẽ không thể ở chính. Nếu như họ cũng thân cư vị cao, chấp chưởng đại quyền trên triều đình, chỉ sợ rất không ổn. Mà với thân phận tước lộc của cha anh ngươi, nếu như nhậm chức quan phẩm cấp khá thấp, lại không thể nói được. Như thế thì chỉ đành lấy cao vị nhàn tước bỏ đó không dùng.”
Liễu Hằng gật đầu nói: “Vốn không có đạo lý người cùng gia tộc đồng thời nắm giữ quân chính yếu chức, dù ngài chịu, ta cũng không chịu. Cho dù ta chịu… bất cứ quan viên bách tính lòng lo quốc sự nào cũng sẽ không chịu. An bài hợp tình hợp lý như vậy, ngài cần gì phải trịnh trọng giải thích với ta như thế, chẳng lẽ ngài còn lo lắng ta sẽ bất mãn?”
Tần Húc Phi thở dài: “Ta tự nhiên biết, vô luận thế nào, ngươi đều sẽ không trách móc ta. Chỉ là, ta lo người nhà ngươi tương lai oán ngươi bức ngươi, buộc ngươi ra mặt thay họ. Họ nói cho cùng là cha là anh là trưởng bối, ngươi sẽ khó xử.”
Liễu Hằng bật cười: “Ngài đó, lo nghĩ thái quá. Trong lòng họ dù bực nữa giận nữa, cũng bất quá phiền ta thêm vài lần. Ta không để ý, họ còn dám làm sao. Trước kia ta chẳng qua là ấu tử trong nhà, trước nay trong gia tộc đã không người để ý. Cố tình ta lại quyết tâm đi theo hoàng tử ngốc cố chấp ngài, mắt thấy không có tiền đồ gì, thậm chí hở ra là bị đánh bị khinh. Hiện giờ ta là đệ nhất hồng nhân trong mắt ngài, vinh quang phú quý của cả gia tộc đều trên người ta, họ trước kia đối đãi ta rất bạc, hiện giờ thẹn trong lòng, dù là lão phụ trưởng huynh cũng đều là khách khách khí khí, uốn ý lấy lòng ta, nào còn dám nói nặng ta một câu.”
Ngôn ngữ của y tuy là khắc ý thoải mái khuyên giải Tần Húc Phi, nhưng trong giọng nói cuối cùng vẫn có chút thất ý và buồn bã không thể gỡ. Tần Húc Phi nghe xong, trong lòng vẫn thấy khó chịu thay y.
Tình phụ tử thủ túc cốt nhục, vốn là thiên luân, y xuất thân hoàng gia, đã định là không thể được hưởng, nhưng Liễu Hằng nếu không phải vẫn kiên định đứng bên y, thế quan hệ với người nhà cũng chẳng đến mức như hiện tại.
“A Hằng, vô luận thế nào, cốt nhục luôn là thân nhất, ta đã mất, ngươi nên quý trọng hơn mới phải.”
Liễu Hằng cũng thở dài một tiếng, nhất thời không muốn tiếp tục đề tài như vậy nữa, bèn đổi chủ đề: “Ngài đừng lo lắng cho ta mãi, chuyện của bản thân ngài, cũng không thể kéo dài nữa.”
“Chuyện của ta?” Còn giả bộ hồ đồ! Liễu Hằng hơi buồn bực trừng y một cái: “Chuyện đăng cơ.”
Tần Húc Phi chợt im lặng.
“Ngài kéo tới kéo lui không được, trốn cũng trốn không thoát, tội gì còn dây dưa mất công như thế? Sự tình đã qua lâu như vậy, hiện tại tái nghị chuyện đăng cơ, cũng sẽ không có vẻ cấp bách khó coi nữa, ngược lại kéo dài thế này, càng làm lòng người bất ổn. Luôn phải sớm quyết định, làm mọi chuyện mới càng thêm danh chính ngôn thuận, mọi người cũng đều có thể an tâm.”
Tần Húc Phi cười khổ: “Đâu phải ta không biết, bất kể thò hay thụt đầu cuối cùng cũng là một đao. Chỉ là thật đến ngày đăng cơ, về sau… rất nhiều thứ, sẽ không thể tìm lại nữa…”
Y lắc đầu thở dài một tiếng: “A Hằng, mặc kệ thế nào, cứ điều tra rõ sự kiện kia trước, sau đó lại bàn chuyện đăng cơ đi.”
Liễu Hằng rốt cuộc nhíu mày.
“Trước khi lĩnh binh xuất kinh ta đã an bài người tra rõ, ít nhiều cũng có manh mối. Hiện tại ta đã trở về, nếu vẫn muốn tiếp tục tra, có lẽ không cần bao lâu là có thể lòi ra kết quả, chỉ là…” Y chú mục, ngưng mắt nhìn bằng hữu và chủ quân của y: “Chuyện này… Thật sự còn cần tra sao? Thật sự còn phải tra tiếp nữa sao?”
Tần Húc Phi im lặng đứng yên, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Nghi ngờ phỏng đoán, chỉ là nghi ngờ phỏng đoán. Chuyện này, ta không muốn có mảy may khả năng hiểu lầm. Ta muốn chứng cứ chính xác, ta muốn chân tướng xác thực, cho dù khả năng có nửa phần sai lầm hoặc là chắc hẳn phải vậy, ta cũng không muốn ngờ vực y.”
Liễu Hằng hồi lâu không nói gì. Đã tâm tồn may mắn, không muốn có một chút khả năng hiểu lầm người nọ, rồi lại không chịu lừa mình dối người không đi truy cứu chân tướng. Tự chuốc khổ như vậy, kết quả là, chỉ sợ cuối cùng sẽ hại người hại mình.
“A Hằng, ta có trách nhiệm của ta, tử thương nhiều người như vậy, ta không thể vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì.”
Liễu Hằng nặng nề gật đầu: “Được, ta sẽ tiếp tục điều tra, cũng nhất định giữ bí mật, ngoại trừ ngài và ta, chân tướng tuyệt không cho người bên ngoài biết.”
Tần Húc Phi hơi gật đầu: “Lời này không cần ngươi cam đoan, ta cũng hiểu được, nếu như có một ngày, cả ngươi mà ta cũng không tin được, thế thì ta thực thành cô gia quả nhân mất.”
Y cười nói: “A Hằng, ngươi cũng không cần theo ta nữa, về nhà đi. Ngươi vừa mới về đã vào cung tìm ta, người nhà ngươi sợ còn đang chờ ngươi đoàn tụ trong phủ đấy. Vì ta, một nhà các ngươi đã chia lìa ngần ấy năm chưa được đoàn tụ, đừng để họ chờ quá lâu.”
Liễu Hằng trầm mặc một hồi, rốt cuộc không nói thêm gì nữa, gật đầu cáo lui.
Tần Húc Phi đứng nguyên tại chỗ, nhìn y rời đi, ánh mắt cô quạnh ảm đạm.
Liễu Hằng cũng vậy, Phương Khinh Trần cũng vậy, cuối cùng đều phải đi, cuối cùng đều có nơi của mình.
Hoàng cung lớn như vậy lớn như vậy, cuối cùng lưu lại chỉ có mình y. Y sẽ đăng cơ, y sẽ trở thành đế vương, sau đó, đem sinh mệnh từng kim qua thiết mã, từng sáng như liệt diễm kia, cứ thế vĩnh viễn giam cầm trong hoàng cung trống rỗng cô tịch này.
Nơi này, là chỗ ở, là nhà giam, là nơi y hành sử chức trách quân chủ của mình, lại luôn luôn không phải nhà.
Giống như Tần Húc Phi, chỗ ở nơi nơi xa xỉ hào hoa, còn có rất nhiều hạ bộc nô tỳ giữa Tần đô này của Phương Khinh Trần, cũng chỉ là một nơi đặt chân lâm thời, tuyệt đối không phải nhà.
Hoặc giả với y mà nói, từ khi trở về nhân thế, thiên địa mênh mông này, bất luận là đất Sở hay kinh Tần, đều không một nơi nào chân chính có thể tính là nhà y.
Trong phủ tuy có không ít bộc tỳ, trên cơ bản y cũng chẳng hề cần người khác hầu hạ, trong cung quay về, y bất quá là rửa mặt, thay quần áo, rồi một mình ở trong phòng tự rót tự uống. Nhàn nhã uống hết ba bốn bầu rượu, mới mỉm cười: “Ta đang tính thời gian, tầm này cũng nên có người đến rồi.”
Cửa sổ bị nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng người im ắng lướt vào, gập một gối xuống đất mà bái.
“Thuộc hạ đến chào từ biệt Phương hầu.”